Mặc Diệc Hàn cười phá lên đưa tay cầm chai rượu đang uống dở lên đổ xuống sàn sau đó hắn ném chai cái chai lên không trung dùng tiên pháp phá vỡ nó. Hắn ta nhẹ nhàng đứng đậy chỉnh trang lại xiêm y rồi quay người bước về phía cửa.
- Hàn! Cậu tin tôi không?
Đến khi Mặc Diệc Hàn đến gần cửa Tiêu Dạ Thần mới nhàn nhạt cất giọng hỏi. Chỉ thấy hắn ta dừng bước đứng bất động ở trước cửa.
- Ha! Câu ngu ngốc thế này mà cậu cũng hỏi sao?...Vậy nhé! Tôi sẽ ở đây chờ tin tốt từ cậu. Đúng rồi! Con rối đó tôi rất hài lòng! Thank!
Mặc Diệc Hàn nặn ra một nụ cười hoà nhã sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
- Đây là cổ đại! Cậu nên tiết chế bản tính một chút.
- Được.
Cạch! Mặc Diệc Hàn đóng chặt cửa phòng hiện giờ ngồi đây chỉ còn một mình chàng. Tiêu Dạ Thần lại dựa mình vào cột gỗ đằng sau nhắm mắt an tĩnh. Hắn biết hành động ban nãy của Mặc Diệc Hàn là đang ám chỉ điều gì. Bọn họ dù cho có là các vị thần tối cao cai quản lục giới nhưng chung quy hiện tại tu vi của mỗi người chỉ còn chưa đến 3 phần. Muốn đối đầu với thiên đạo đương nhiên là rất khó.
Mặc Diệc Hàn làm như vậy là đang muốn nhắc nhở chàng đến khi mọi người bị dốc cạn tu vi thân xác sẽ rỗng như chai rượu kia không còn gì cả... cũng đồng nghĩa với bọn sẽ chết! Chết sao? Chuyện nghịch thiên cải mệnh trái với thiên đạo hắn cũng làm rồi còn sợ một từ "chết" đó! Nhưng hắn càng lo cho Thanh Ly hơn...sợ nàng đột nhiên phá hỏng kế hoạch đó.
Không! Hắn sẽ không để chuyện đó tiếp diễn thêm một lần nữa!
...****************...
...Thiên Giới....
- Yêu Vương...đại nhân! Gương quá khứ không ở đây. Mọi bảo vật của Thiên Giới đều được Bách Hoa tiên tử tiếp quản. Đại nhân muốn lấy bảo vật gì thì phải qua Bách Hoa cung gặp Trưởng Quản Chu.
Ồ! Chu Ngữ Tịch? Là ả! Có điều cô ta đã không còn như trước... Thân xác của ả đang bị người xuyên sách chiếm giữ một xác không thể tồn tại hai hồn phách khả năng cao cô ta đã chết từ lâu rồi. Người xuyên không với xuyên sách đối chiến với nhau...ha! Thú vị lắm!
- Lão già! Chuyển lời đến tên nhãi thiên đạo đó! Nếu hắn dám động đến một cọng lông của Tiêu Dạ Thần thì bổn cung không chỉ đập nát Thiên Giới này đâu!
Thanh Ly hạ kiếm xuống giương mặt tràn đầy nộ khí mà trầm trọng cảnh cáo. Vừa dứt lời nàng liền dẫn theo Bạch Diệp Yên biến mất sau làn khói màu trắng.
- Thanh Ly!!!! Con yêu nữ đáng chết dám trèo lên đầu ta ngồi. Đợi thiên đạo đại nhân tu luyện xong bổn đế sẽ cho cô ta một bài học.
Đợi nàng đi xa rồi thiên đế mới thay đổi sắc mặt lão giận dữ đánh đổ mấy chiếc bình trang trí cung điện. Lão tinh quân đứng bên cạnh không dám nhúc nhích chợt một ánh sáng nhỏ bay vèo qua ngay lập tức ông ta bị Thiên Đế bóp cổ nhấc bổng lên.
- Vừa nãy chính ngươi đã đẩy bổn đế lên trước...đúng là một lão già tham sống sợ chết. Ta cũng không cần một phế vật như ngươi.
Thiên Đế nói xong liền một chưởng đánh tan cả thân xác lão tinh quân. Ông ta chưa kịp nói lời trăn trối hay biện minh cho mình đã bị lão già này ra tay giết hại. Đây mới là bộ mặt thật của lão Thiên Đế... Vừa nham hiểm, giả tạo như mấy tên nịnh thần dưới trần gian.
...****************...
...Bách Hoa Cung....
Thanh Ly vừa đến nơi đã bị một đám thiên binh chặn lại chúng giơ kiếm ra với tư thế sẵn sàng đón địch.
- Kẻ nào dám xông vào Bách Hoa Cung.
- Thanh Ly Yêu Vương! Ngươi nói xem ta có thể vào không?
Nghe được danh xưng của nàng đám thiên binh bắt đầu dao động nét mặt từ từ hạ kiếm xuống tản ra hau bên đường cho nàng đi. Họ biết rằng cho dù Thiên Đế có tới đây nói không được thì cũng không ai ngăn cản được Thanh Ly bước vào. Vị Yêu Vương với danh xưng là "Quỷ La Sát" của Yêu Giới là một trong những vị thần có tu vi thâm hậu...trong lục giới không một ai dám chọc vào họ.
Bạch Diệp Yên thấy hơi lạ rõ ràng đám thiên binh này rất sợ hãi khi nhìn thấy Thanh Ly tại sao nàng phải cảnh giác như vậy.
- Lão đại! Cậu cũng đâu cần phải cầm kiếm doạ người ta thế chứ đến lão già có râu vừa nãy còn rén mà.
Bạch Diệp Yên lay lay một góc xiêm y của Thanh Ly nói thầm.
- Nguyên tắc đầu tiên của tổ chức cậu quên rồi sao?... Tuyệt đối không được lơ là cảnh giác.
- Hiểu rồi! Lão đại.
Đi qua hai cái hồ sen nhỏ mới đến được chính điện cung Bách Hoa. Cửa mở! Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một đám nam nhân ca hát múa mang giữa điện. Còn ả thì ngồi ở trên ghế nơi có vị trí cao nhất mà thưởng thức mĩ cảnh được cơm bưng nước rót tận miệng.
Kétttt! Cửa đóng sầm lại Bạch Diệp Yên hơi căng thẳng bấu chặt vào cánh tay Thanh Ly. Chỉ thấy nàng nói gì đó vào tai Bạch Diệp Yên ngay giây sau nét mặt lo lắng được thay bằng vẻ mặt thờ ơ vô cảm. Nàng ấy liền rời tay Thanh Ly đi quanh điện một vòng thăm thú.
- Không biết là ngọn gió nào thổi Yêu Vương đại nhân tới Bách Hoa cung của thần nữ. Gần đây đây thần nữ lao lực quá độ thân thể có chút không khỏe xin Đại nhân thứ cho ta tội vô lễ.
Chu Ngữ Tịch mặc bộ xiêm y bó sát khoét ngực tôn lên dáng người hết sức gợi cảm. So với ả nguyên chủ não tàn trước kia phấn son loè loẹt thì cô ta rất biết làm đẹp thân mình...chỉ là hình như cô ta ăn hơi quá trớn... đến nỗi vòng hai bị thừa một lạng mỡ vòng ba quá đẫy đà.
- Không cần phải giả vờ làm người cổ đại....bổn cung biết ngươi xuyên sách đến đây.
Thanh Ly điềm tĩnh bước về giữa điện, nàng phất tay một cái đám ca nhân kĩ nữ bị đánh bay xa mấy mét nằm la liệt trên đất. Đến giữa điện nàng dùng tiên pháp kéo một chiếc ghế từ bàn bên cạnh ta nhàn nhã ngồi xuống vắt chéo chân.
Chu Ngữ Tịch nheo mắt tỏ ý không hài lòng với việc Thanh Ly đánh bị thương người của ả. Cô ta ra hiệu cho đám tiên thị ra ngoài rồi dùng ánh mắt dò xét quét qua người nàng.
- Ha! Nếu cô đã biết rồi thì ta cũng không cần giả vờ. Nể tình chúng ta là đồng hương tôi nói cho cô biết. Nam chính Tiêu Dạ Thần...tôi chắc chắn sẽ giành lấy.... Biết điều thì...
Bùm! Một luồng tiên pháp màu vàng từ dưới sảnh phóng ra bay đến chiếc bàn trước mặt Chu Ngữ Tịch khiến nổ tung. Cô ta giật nảy mình thu tay lại mới tránh được kiếp nạn. Chưa dừng lại ở đó còn có mấy tia băng lao đến cắm thẳng quanh sát người ả chiếc ghế vì thế bị vỡ tung ra thành nhiều mảnh. Nhanh như cắt một chiếc dây thừng nhỏ đã quấn chặt lấy người ả lôi xuống dưới sảnh quỳ gối trước mặt Thanh Ly.
- Bổn cung đã cho ngươi nói chưa? Dù ở hiện đại hay cổ đại thì thân phận của ngươi cũng chỉ là hạng phế nhân thôi... Ngươi không có quyền ngồi ngang hàng với ta càng không có quyền ra lệnh cho ta...Đừng để ta thấy chướng mắt.