Thư Nhiễm to gan đứng chắn trước mặt cung nữ kia như muốn tuyên bố người này là của tôi ngài đừng hòng chạm vào. Hừ! Giỏi! Mèo cưng nhà hắn nuôi từ bé đến lớn mới bỏ nhà được vài ngày đã quên chủ mình là ai... còn dám cắn ngược lại hắn.
- Nhiễm Nhiễm! Nàng đang thử thách giới hạn của ta?
Giọng Mặc Diệc Hàn hơi trầm xuống thể hiện tâm trạng hiện tại là đang cực kỳ không vui. Chỉ một câu nói của hắn đã khiến bầu không khí ngột ngạt đến ngưng thở...trong lòng mọi người có mặt ở đây chắc đã đoán ra được hai người họ có quan hệ không tầm thường.
Thư Nhiễm dường như chẳng để ý đến thái độ của người đối diện trực tiếp kéo cung nữ đang lải nhải từ dưới đất lên. "Không muốn chết thì ngậm miệng vào!". Cung nữ kia nghe xong liền hiểu ý im bặt ngoan ngoãn đứng sau lưng Thư Nhiễm.
Chỉ thấy nàng ấy tiến đến gần sát Mặc Diệc Hàn nói nhỏ đủ để hai người nghe được.
- Tôi chẳng quan tâm đến giới hạn hay thử thách nhảm nhí gì đó của anh. Anh muốn giết ai cũng được... Trừ cô bé đó ra.
Mặc Diệc Hàn liếc nhìn thiếu nữ đang độ tuổi 16 đứng lấp ló sau lưng Thư Nhiễm ánh mắt hiện lên một tia bất ngờ... Ánh mắt đó chỉ hiện lên trong vài giây ngắn ngủi cứ như chưa từng tồn tại trên người hắn vậy.
- Nhiễm Nhiễm! Em nên trốn cho kĩ!...đừng để tôi tóm được em. Nếu không...tôi sẽ đánh gãy chân em.
Ánh mắt Thư Nhiễm rất kiên định không hề tỏ ra sợ hãi trước lời đe doạ của ai đó. Đáy mắt Mặc Diệc Hàn hiện lên một tia bất mãn trước thái độ dửng dưng của nàng ấy.
- Tôi rất mong chờ! Ngài Mặc!
Dứt lời Thư Nhiễm liền kéo tay cung nữ kia đi mất làm mọi người có mặt ở đây đều hoang mang không biết xảy ra chuyện gì.
Thái giám người hầu có mặt ở đây được một phen hú hồn bởi vị cung nữ thân cận của Hoàng hậu. Về vai vế nàng ấy là một cung nữ nhất phẩm nhưng vì được Thanh Ly hậu ái ban cho một tấm lệnh bài có chữ "Thanh" nên ở hoàng cung không một ai dám vô lễ hay có thái độ đối nghịch với Thư Nhiễm.
Thanh Ly từng nói thấy lệnh bài như thấy nàng họ đều phải hành lễ với Thư Nhiễm bất kể là quan nhất phẩm hay mama trong cung lâu năm. Có thể nói nàng ấy giống như một vị công chúa có quyền lực tối cao của Bắc Minh.
Từ đằng kia có một nhân vật tầm cỡ với Mặc Diệc Hàn đang đến nghe tiếng bước chân hắn đã đoán ra được là ai.
- Aizo! Thiên tuế gia đại nhân! Giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà lôi kéo hai vị cô nương yếu đuối là không được đâu.
Lãnh Tử Hiên tay cầm chiếc quạt phe phẩy ra vẻ công tử con nhà thế gia cất giọng châm chọc Mặc Diệc Hàn. Hắn ta không thèm để ý tên nhãi nào đó đang sủa lung tung chỉ đăm chiêu nhìn bóng dáng Thư Nhiễm dần khuất sau cánh cửa lớn. Lãnh Tử Hiên bị ngó lơ thì gấp quạt lại đứng cạnh Mặc Diệc Hàn than thở.
- Lão Hàn! Cậu thích cô nương cùng họ tên với con mèo nhỏ kia sao?
Mặc Diệc Hàn vẫn im lặng không hề có ý định rời mắt khỏi bóng dáng Thư Nhiễm. Lãnh Tử Hiên được nước lấn tới ghé sát tai hắn ta thì thầm.
- Hay tôi chọn cho cậu vài người chơi nhé. Nữ nhân mà! Trong thiên hạ này không thiếu mĩ nhân tuyệt sắc...Haizz! Đỡ cho ai đó đứng như hòn vọng thê nhìn ngắm người ta không rời mắt... đến nỗi chân sắp mọc rêu rồi.
Lãnh Tử Hiên trêu chọc hắn ta xong thì vui lắm trong lòng cười đắc thắng. Tên Mặc Diệc Hàn này từ trước đến giờ đều bày ra cái bộ mặt biến thái quỷ dị khác xa với Tiêu Dạ Thần tảng băng. Hắn ta rất thâm độc mưu mô hầu như y chưa từng cãi lí thắng hắn đây là lần thứ n ra trận tranh cãi và cũng là lần đầu thắng vẻ vang. Haha! Thoải mái!
- Cậu muốn rút xương hay lột da?
Giọng Mặc Diệc Hàn trầm trầm nhưng toả ra sát khí khiến người ta lạnh toát người. Hắn dùng ánh mắt giết người nhìn tên hoa hoa công tử bên cạnh.
- A...! Tôi nói đùa thôi.
Lãnh Tử Hiên chột dạ vừa lùi lại vừa xua tay. Đúng lúc đó Lãnh Tử Hiên va phải một người đằng sau lưng đang định quay lại mắng một trận ra trò thì y mới phát hiện hoá ra đó là Bạch Tư Thành. Lãnh Tử Hiên như vớ phải vàng lập tức chộp lấy tay Bạch Tư Thành mà ôm chặt.
- Lão Bạch! Cậu đến đúng lúc lắm...mau giúp tôi đi! Tên biến thái đó muốn lột da của tôi.
- Đồ khốn! Buông ra.
- Không buông!
- Mẹ kiếp! Đừng để tôi phải đập nát cái khuôn mặt ẻo lả của cậu.
- Hừ! Nhạt nhẽo!
Lãnh Tử Hiên hừ một cái rồi ném phắt tay Bạch Tư Thành ra. Cả đám thái giám cung nữ được một phen mở mang tầm mắt. Chuyện gì đây? Nhiếp Chính Vương với Lãnh Thần Y là một đôi sao? Vừa nãy họ còn lôi lôi kéo kéo hình như rất thân thiết.
- Tới điện phụ nói chuyện.
Mặc Diệc Hàn nhàn nhạt quăng lại một câu rồi xoay người rời đi. Lãnh Tử Hiên thấy vậy liền đi theo hắn ta trước khi đi không quên hất mặt một cái. Hành động này càng chứng thực cho ý nghĩ trong lòng của mọi người ở đây. Bạch Tư Thành chẳng thèm chấp cũng theo hai người họ đi về phía điện phụ.
...****************...
...Thiên Linh Yêu Giới - Điện chính....
Thanh Ly vừa giao dịch xong với Chu Ngữ Tịch thì liền bị đám trưởng lão của Yêu Giới gọi về. Trên bàn chồng chất một đống tấu chờ nàng phê duyệt. Thanh Ly vừa cầm quyển tấu lên đọc được vài giây thì tức giận ném bộp xuống dưới đất.
- Các người rảnh việc quá đúng không? Mấy cái tranh chấp nho nhỏ giữa hai bộ tộc mà cũng viết tấu để bổn vương giải quyết. Chức tộc trưởng được bầu ra cho đẹp à! Khốn kiếp! Lần sau còn dám gọi bổn vương về giải quyết mấy chuyện này ta sẽ ném các ngươi vào cấm địa.
Hai mươi mấy tên trưởng lão nghe mà sợ xanh mặt không ai dám ho he câu nào cả. Bạch Diệp Yên ngồi bên cạnh mà cũng áp lực theo... Mặc dù ở cùng lão đại từ bé tới lớn có biểu cảm nào trên mặt Thanh Ly mà nàng ấy chưa từng nhìn qua chứ nhưng mỗi khi lão đại tức giận khuôn mặt thật sự rất đáng sợ.