Dư An Nghi duỗi tay che kín hai mắt, sau đó lên tiếng nhắc nhở anh, “A Thành, hiện tại chúng ta đang tham gia chương trình giải trí đó, anh có hiểu không?”
“Thế thì sao?”
“Tuy anh không có trong giới giải trí, nhưng Quý Khinh Chu thì có đó.”
Sở Thành hiểu rồi, anh quay đầu nhìn về phía camera-man, “Cậu không tính quay đoạn này đâu đúng không?”
Camera-man:……
“Thanh niên trai tráng cãi nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu quay và đăng lên mạng sẽ khiến người xem hiểu nhầm, tôi cảm thấy chắc cậu không muốn quay đoạn này đâu, tôi nói đúng không?”
Camera-man bất đắc dĩ nhìn vào màn hình, “Hiện tại sẽ không quay.”
Sở Thành nghe vậy, quay đầu nhìn về phía camera-man đi theo Dư An Nghi, “Cậu thì sao?”
Đối phương trầm mặc ra dấu OK với anh.
Sở Thành vừa lòng, quay đầu lại nhìn về phía Dư An Nghi, “Vậy là được rồi chứ gì!”
Dư An Nghi:……
Dư An Nghi cảm thấy mệt tim quá.
Sở Thành quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Được rồi, em xuống đi.”
Xuống cái gì mà xuống, dù thế nào em cũng không thể xuống trong tình huống này được, Quý Khinh Chu cảm thấy xấu hổ, cậu ngồi trên cây, lạnh nhạt nói, “Anh lùi về sau chút đi.”
“Không sao, anh đỡ em được mà.”
Nhưng em không muốn anh đỡ! “Lui ra sau.”
Sở Thành có chút khó hiểu, “Em không muốn chơi thử sao?”
“Không muốn.”
“Nhưng anh……”
“Không,” Quý Khinh Chu cắt ngang lời anh, “Anh cũng không muốn.”
Sở Thành cảm thấy có chút tiếc nuối.
Anh lùi về sau một bước, thu tay về.
*Nóc nhà lên tiếng =)))))))
Lúc này Quý Khinh Chu mới yên tâm trèo xuống dưới, kết quả khi chân vừa chạm đến cành cây cuối cùng, đương lúc chuẩn bị nhảy xuống, cậu chợt cảm giác được có người nào đó đã ôm ngang lấy cậu.
Dư An Nghi xoay người kéo Quản Hạ Vân và camera-man của cô trốn ra ngoài, “Đi thôi đi thôi, chúng ta nên trở về chuẩn bị nấu cơm thôi.”
Mình không nên tốt tính đến đây đưa thuốc, đưa thuốc làm gì, tình yêu có thể trị được bách bệnh đó biết không!?
Quý Khinh Chu nhìn Sở Thành đang ôm cậu, vừa cảm thấy thẹn mà cũng vừa bất đắc dĩ nói, “Anh cố chấp thật đấy.”
“Anh muốn thử một chút.” Sở Thành vừa nói vừa ôm cậu, anh xoay người thả cậu xuống dưới, sau đó nói nhỏ bên tai cậu, “Cảm giác cũng không tệ, chờ lần sau chúng ta đi du lịch trên núi thế này, em nhảy xuống lần nữa cho anh thử đi.”
“Càng cao thì trọng lực càng tăng, anh không sợ em nhảy xuống sẽ khiến anh quỳ rạp xuống đất xin tha sao?”
Sở Thành lắc lắc đầu, anh ghé đầu nói vào tai cậu, “Thế em không hiểu anh rồi, anh sẽ không quỳ xuống đất xin tha, anh chỉ biết quỳ xuống đất cầu hôn thôi, vầy cũng không tệ.”
Quý Khinh Chu:……
Quý Khinh Chu muốn cạn lời rồi, cậu nhìn Sở Thành, không cam lòng vươn tay nhéo eo anh một cái, sao mỗi lần nói chuyện xong cuối cùng người thua đều là mình vậy? Bởi vì mặt mình chưa đủ dày sao?
Camera-man đứng ở phía sau hai người họ cũng không biết nói gì nhìn trời, chỉ vô cùng muốn hỏi một câu, bây giờ tôi mở camera được chưa vậy?
Thẳng đến khi Quản Hạ Vân bị Dư An Nghi kéo ra ngoài sân cô mới chợt phản ứng lại, cô nhớ lại một loạt hành động giữa Quý Khinh Chu cùng Sở Thành, sau đó hỏi Dư An Nghi, “Quan hệ của hai người đó tốt thật đó.”
“Đúng vậy, bạn tốt mà.”
Quản Hạ Vân có chút khó hiểu, tình bạn giữa đàn ông con trai với nhau cũng tinh tế chu đáo như vậy sao? Thời điểm lúc cô và Dư An Nghi bước vào, Sở Thành đang mát xa cho Quý Khinh Chu, thời điểm leo cây vừa rồi cũng vậy, ấy thế mà Sở Thành lại muốn Quý Khinh Chu nhảy vào lòng ngực anh.
“Sở Thành đối xử với Quý Khinh Chu thật tốt.”
Đâu chỉ tốt thôi đâu, mà là thấy sắc quên bạn, không phải mình đem lòng si mê sai người, mà là đem lòng si mê cho chó ăn mất rồi, Sở Thành thối tha, Quý Khinh Chu còn đối xử tốt với em hơn anh!
“Bạn tốt mà.” Dư An Nghi tiếp tục nói.
“Dường như cậu rất thân thuộc với anh ấy nhỉ?”
“Sở Thành sao? Trước kia có từng quen biết, cũng là bạn bè.”
Quản Hạ Vân có chút kinh ngạc, “Không nghe cậu nói bao giờ luôn ý.”
“Bởi vì anh ấy không ở trong giới giải trí,” Dư An Nghi tránh nặng tìm nhẹ nói, “Sao thế, cậu có hứng thú với Sở Thành à? Sao ngạc nhiên thế? Tôi khuyên cậu một câu, tên này là hoa đã có chủ rồi, không đáng đâu.”
Quản Hạ Vân nghe vậy, vội vàng lên tiếng phủ nhận, “Đương nhiên không phải, chỉ là trước giờ tôi chưa từng gặp qua anh ấy, có chút tò mò mà thôi.”
Dư An Nghi cười cười, “Chọc cậu thôi, nhìn xem cậu sợ tới mức nào kìa.” Cô nói xong, liền quay đầu nói với camera-man, “Đoạn này không được phát sóng nhé.”
Camera-man bất đắc dĩ nhìn cô, “Dư tiểu thư à, tôi vẫn chưa khởi động máy.”
“Anh tuyệt lắm.” Dư An Nghi vỗ tay, “Lát nữa tôi sẽ xin đạo diễn cho anh thêm cái đùi gà.”
“Cảm ơn Dư tiểu thư.” Camera cười nói.
Dư An Nghi cùng Quản Hạ Vân quay về nhà, Quản Hạ Vân có chuyện muốn hỏi Dư An Nghi, vì thế liền bảo camera-man đi ra ngoài. Sau đó cô nói với camera được gắn trong nhà, “Đạo diễn, tôi tắt camera một chút nhé”, sau đó tắt camera đi. Làm xong hết thảy mọi chuyện này, cô mới ngồi xuống bên cạnh Dư An Nghi, hỏi nhỏ, “An Nghi, có phải cậu thích Quý Khinh Chu không?”
Dư An Nghi:????
Dư An Nghi khiếp sợ vô cùng, “Cậu nhìn sao mà nghĩ vậy?”
“Bằng không vì sao cậu lại muốn đưa thuốc mỡ cho cậu ấy, sáng hôm nay lúc gánh nước, rõ ràng anh Liên tỏ ý muốn giúp cậu, nhưng cậu vẫn luôn nhìn về phía cậu ấy. Còn nữa, vừa rồi khi Sở Thành ôm lấy Quý Khinh Chu, cậu chạy đi không muốn ở lại đợi hai người họ. Tôi cảm thấy, có vẻ như cậu hơi thích cậu ấy chăng?”
Quản Hạ Vân hỏi xong, đôi tay đã nắm chặt thành quyền, cô đã phát hiện những chi tiết này bắt đầu từ buổi sáng hôm nay rồi, nhưng vẫn luôn do dự không biết có nên hỏi hay không, cuối cùng cô vẫn quyết định cần phải hỏi Dư An Nghi rõ ràng. Nếu Dư An Nghi thích Quý Khinh Chu, vậy cô sẽ không thích Quý Khinh Chu nữa. Bởi vì dù sao thì, so với đoạn tình cảm mông lung dành cho Quý Khinh Chu, cô càng coi trọng người bạn Dư An Nghi này hơn.
Dư An Nghi nghe cô hỏi xong, chợt cảm thấy thật khó trả lời. Nếu muốn nói trong số những người ở đây, người cô thích nhất là ai, chắc chắn cô sẽ nói là Sở Thành, cô và Sở Thành lớn lên từ nhỏ, cho dù yêu đơn phương không có kết quả, nhưng cô cũng xem Sở Thành là anh trai, là một người bạn, nhưng hiện tại Sở Thành đã có bạn trai rồi, cho nên rất nhiều chuyện, cô không thể tiếp tục ở bên cạnh giúp đỡ Sở Thành được nữa, bằng không sẽ giống như một gái đi3m ấy, cho nên ngoài Sở Thành cùng Quản Hạ Vân ra, cô bèn phải chọn Quý Khinh Chu – người cô thích nhất trong số những người ở đây.
Chỉ là lời này có chút khó nói, Quý Khinh Chu không công khai, cô cũng không thể công khai thay Quý Khinh Chu được.
“Không phải như cậu nghĩ đâu, cậu xem, nơi này trừ cậu ra, tôi chỉ quen biết mỗi Quý Khinh Chu và Liên Cảnh Hành, nhưng cậu cũng biết Liên Cảnh Hành và tôi có fan CP rồi đó, mấy fans đó lợi hại lắm, nếu tôi và Liên Cảnh Hành thật sự có tí tình cảm gì đấy thì thôi đi, nhưng vấn đề là hai chúng tôi chỉ là anh em, chỉ là quan hệ đồng nghiệp, cho nên tôi muốn tránh gây hiểu lầm. Nếu không chọn Liên Cảnh Hành, không phải chỉ còn lại Quý Khinh Chu thôi sao?”
“Chọn cậu ấy rồi, cậu ấy giúp chúng ta gánh nước, tôi trở về thấy bả vai bị trầy xước, tự nhiên cũng sẽ nhớ đến người đã giúp chúng ta, chúng ta không thể ngồi yên được đúng không, vậy nên tôi mới muốn chạy qua đưa thuốc mỡ cho cậu ấy. Về chuyện tôi kéo cậu đi, là vì tôi đói bụng quá rồi, chúng ta đã đưa thuốc xong rồi, không cần phải tiếp tục đứng đó nữa.”
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì cô sợ Sở Thành sẽ lại làm ra chuyện gì đó. Trai thẳng như camera-man có lẽ sẽ không hiểu sai, nhưng Quản Hạ Vân tâm tư tỉ mỉ, nói không chừng sẽ nhìn ra được manh mối gì đó, thế thì không tốt lắm.
Quản Hạ Vân nghe xong lời giải thích của Dư An Nghi, cảm thấy cũng có lý, cô vô thức nhẹ nhàng thở ra, bạn tốt và mình không cùng thích một người con trai, thật sự là quá tốt.
“Là vậy à, để tôi đi nấu cơm cho cậu nhé.” Quản Hạ Vân nói, “Nhưng tôi không biết được nhiều món lắm, đại đa số vẫn là cơm nhà, cậu đừng chê nha.”
“Không chê không chê,” Dư An Nghi thật sự rất đói bụng, “Tôi đã không làm rồi, hoàn toàn trông cậy vào cậu mà, sao lại không biết xấu hổ mà chê cậu được?”
Quản Hạ Vân cười cười, cô lấy một túi đồ ăn vặt từ trong vali ra, nhưng rất nhanh vài giây sau đó cô đã để đồ ăn vặt lại chỗ cũ, đi đến trước camera, bật máy lên, sau khi xác định máy móc vẫn hoạt động bình thường, lúc này cô mới nói lại câu nấu cơm kia với Dư An Nghi.
Kế đó, Quản Hạ Vân mới lại lấy túi đồ ăn vặt ra đặt trên đùi Dư An Nghi: “Cậu ăn cái này lót dạ trước đi, tôi đi nấu cơm.”
Dư An Nghi cảm thấy cô giống hệt như Doraemon vậy, trong vali cái gì cũng có, “Tôi biết ngay là cậu có mang mà.”
Quản Hạ Vân cười cười, bắt đầu cân nhắc xem nên làm món ăn gì.
Camera-man thấy cô bước ra, biết có thể quay hình được rồi, liền vội vàng cất bước đi theo.
Sau khi Quý Khinh Chu cùng Sở Thành vào nhà, không được bao lâu, nhân viên công tác đã mang những thùng nước mà hai người gánh được đến. Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nhờ nhân viên công tác đổ nước vào lu giúp, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm.
Bởi vì vừa mới gánh nước nên bả vai hai người vẫn còn có chút hơi đau, Sở Thành đau lòng cậu, anh nói, “Làm món gì đơn giản thôi.”
Quý Khinh Chu mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong chỉ có rau dưa, không có món chính, nếu muốn ăn mì thì phải làm mì trước. Sở Thành thấy vậy, bèn nói thẳng, “Hay nấu mì ăn liền đi, anh nhớ chúng ta có mang theo mấy hộp mà đúng không?”
“Đúng.” Quý Khinh Chu mở vali ra, bên trong có ba hộp mì ăn liền, cậu cầm ba hộp mì lên đi đến bệ bếp.
Hai người dùng nước sạch rửa nồi, sau đó bắt đầu nhóm lửa, Sở Thành thấy ngọn lửa bùng lên, bèn thổi hai hơi, không ngờ lại khiến chính mình ho sặc sụa, Quý Khinh Chu cười ha ha, cậu kéo anh đứng lên, sau đó ngồi xổm xuống thổi lửa.
Cậu nhìn vệt đen trên mặt Sở Thành, duỗi tay lau giúp anh, “Anh đi rửa mặt rửa tay đi, sau đó giúp em mang trứng gà và những thứ anh muốn ăn ra đây.”
Sở Thành nhìn tro bụi bám đầy tay, bất đắc dĩ bèn vào nhà rửa tay.
Anh tìm được một cái thau, lấy thêm rau dưa cần thiết cùng trứng gà mang ra ngoài, Quý Khinh Chu đánh trứng, sau đó mới bắt đầu nấu đồ ăn.
Bởi vì nấu mì ăn liền rất đơn giản, cho nên rất nhanh trong lúc chờ Sở Thành rửa chén, Quý Khinh Chu đã nấu xong mang lên rồi.
“Chúng ta ăn tạm một bữa đi, tối đến em sẽ làm món ngon khác cho anh ăn.” Quý Khinh Chu nói.
“Như này mà gọi là tạm sao? Anh dám khẳng định với em, phần lớn những người ở đây không có ai ăn được món ngon hơn chúng ta đâu.”
Buổi sáng sau khi giao lưu với nhau, mọi người mới phát hiện có một số người còn không có rau dưa để ăn, bởi vậy mọi người đều vô cùng hâm mộ chiếc tủ lạnh chứa đầy rau dưa trong nhà Quý Khinh Chu và Sở Thành.
“Em nói xem nếu bọn họ không có đồ ăn, mà cũng không mang theo đồ ăn, vậy họ sẽ ăn gì đây?” Sở Thành hỏi.
“Có lẽ họ sẽ hỏi xin từ các vị đồng hương.” Quý Khinh Chu suy đoán.
“Hy vọng bọn họ có thể xin được.”
Sự thật chứng minh, hiện tại Quý Khinh Chu và Sở Thành là hai người được ăn những món ngon nhất, trong số những đội ở đây, trừ Quý Khinh Chu, Sở Thành, Quản Hạ Vân và Lưu Tử Hân biết nấu cơm ra, những người còn lại đều không biết nấu cơm. Có những người may mắn có mang theo đồ ăn đựng trong vali, có thể lấy ra ăn tạm thời đỡ đói, ngược lại nếu không có thì phải đi hỏi xin nguyên liệu nấu ăn từ các vị đồng hương để về nhà nấu cơm.
Nhậm Chân cùng Tần Vị Minh là hai người không may mắn này, nhưng càng bất hạnh chính là, bởi vì cả hai đều không biết nấu cơm, cho nên khi hỏi xin được nguyên liệu nấu ăn rồi cũng không thể làm gì hơn được nữa, cuối cùng đành phải tùy tiện làm đại vài món lấp tạm hai cái bụng, đã không được ăn no, càng khỏi nói đến chuyện có ngon hay không.
Sở Thành cùng Quý Khinh Chu cơm nước xong, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, kết quả hai người vừa ngồi xuống giường, mới chợt phát hiện nóc nhà vẫn chưa được lấp. Quý Khinh Chu lo lắng sau khi kết thúc nhiệm vụ buổi chiều thì trời sẽ tối mất, bèn thương lượng với Sở Thành, ra ngoài hỏi mượn các vị đồng hương một cái cây thang, bắt đầu sửa lại nóc nhà.
- -----oOo------