Quý Khinh Chu yên lặng ngẩng đầu nhìn anh, cậu cảm thấy đàn anh thật sự rất thảm, cậu cúi đầu nhắn một icon cố lên cho Liên Cảnh Hành, Liên Cảnh Hành cũng nhắn một icon xoa đầu về cho cậu.
Quý Khinh Chu cất điện thoại di động về túi, đương lúc đang muốn nói chuyện này cho Sở Thành nghe, cậu chợt thấy Sở Thành đang nhìn chằm chằm về một phương hướng nào đó, theo ánh mắt Sở Thành nhìn qua, cậu thấy được Diêu Tu Viễn và Ứng Niên đang ngồi chung một chỗ. Ứng Niên đang cúi đầu trả lời tin nhắn wechat, Diêu Tu Viễn thì vừa tán gẫu với Thiệu Vĩnh, vừa gắp thức ăn vào cái đĩa đang được đặt ở trước mặt cho Ứng Niên.
Chờ đến khi anh hàn huyên với Thiệu Vĩnh xong rồi, xoay đầu nhìn thấy Ứng Niên vẫn còn đang tập trung trả lời wechat, anh bèn rút điện thoại đi, nói, “Ăn cơm đi, Tết nhất mà sao vẫn lo công việc thế?”
“Diễn viên như bọn tôi làm gì có kỳ nghỉ Tết đâu?,” Ứng Niên cũng không muốn tranh cãi gì, anh ôn hòa giải thích, “Ăn tết ở đoàn phim là một chuyện hết sức bình thường.”
“Nhưng hiện tại cậu cũng đâu có ăn tết ở đoàn phim đâu, ăn cơm trước đi, dù sao người đại diện của cậu cũng không chạy đi đâu được, lát nữa trả lời cũng không muộn.” Anh vừa nói xong liền đặt điện thoại của Ứng Niên chung chỗ với điện thoại của anh.
Ứng Niên thấy thế đành phải buông công việc xuống, bắt đầu ăn cơm.
Quý Khinh Chu nhìn một loạt hành động giữa hai người họ, lại nhìn sang Sở Thành đang yên lặng nhíu mày ở bên cạnh, cậu khẽ chạm vào người anh, hỏi, “Anh làm sao vậy?”
“Anh cảm thấy Diêu Tu Viễn đối xử với Ứng Niên có chút không bình thường.” Sở Thành nói nhỏ.
Quý Khinh Chu nghĩ, “Cũng bình thường mà?”
Sở Thành lạnh lùng hừ một tiếng, “Anh quen tên này cũng đã lâu rồi, có bao giờ được tên này gắp thức ăn cho như vậy đâu, nếu đổi thành Dư An Minh thì không có gì để nói, nhưng Diêu Tu Viễn làm gì có được căn thần kinh này?”
Quý Khinh Chu:……
“Diêu Tu Viễn là gay à?”
“Theo lý mà nói thì không phải,” Sở Thành cảm thấy hoang mang, “Trước đây có từng nói với anh là quen bạn gái, có lẽ là trai thẳng.”
“Cũng có thể là Ứng Niên nhỏ tuổi hơn anh ấy, cho nên anh ấy mới xem Ứng Niên như một người em mà săn sóc?”
Sở Thành quay đầu nhìn cậu, “Cục cưng à, nghe anh, tên này không bao giờ đi theo con đường anh trai tri kỷ đâu.”
Quý Khinh Chu:……
Quý Khinh Chu không biết nên nói gì nữa, cậu đành phải cuốn theo suy nghĩ của anh: “Vậy nên, anh cảm thấy Diêu Tu Viễn thích Ứng Niên à?”
Sở Thành cũng không chắc chắn lắm, “Anh không biết nữa, anh có phải trai thẳng đâu, sao có thể hiểu được suy nghĩ của trai thẳng?”
“Vậy đừng nghĩ nữa, nói không chừng là chúng ta đang suy nghĩ nhiều mà thôi.” Quý Khinh Chu khuyên nhủ.
Sở Thành gật đầu, “Cũng có thể là vậy, ầy, hy vọng là anh đang suy nghĩ nhiều.”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bởi vì tất cả đều lái xe tới, nên hôm nay mọi người đều không uống rượu, khi đồng hồ sắp điểm 10 giờ, thấy thời gian không còn sớm nữa, lúc này mọi người mới bắt đầu đứng lên, nói lời tạm biệt, chuẩn bị rời đi.
Quý Khinh Chu nói lời tạm biệt với mọi người xong, Sở Thành lái xe đưa cậu về nhà. Sở Thành hàn huyên tán gẫu với cậu một hồi, sau đó mới lưu luyến không nỡ lái xe về nhà chính.
6 giờ chiều hôm sau, Sở Thành mới từ nhà chính trở về nhà, Quý Khinh Chu toàn làm các món anh thích cho anh ăn, hai người vui vẻ ăn xong một bữa cơm chiều. Buổi tối khi sắp đến giờ đi ngủ, Quý Khinh Chu chợt nhận được một cuốc điện thoại từ Thịnh Văn Hi, cậu có chút kinh ngạc, sau lần nói chuyện với Thịnh Văn Hi ngày đó, cũng đã lâu rồi cậu chưa liên lạc lại với anh, không ngờ hiện tại anh lại tìm cậu vào lúc này.
Quý Khinh Chu bắt máy, cậu nghe được Thịnh Văn Hi ở bên kia đầu dây nói, “Tôi đã xem bộ phim điện ảnh mới của cậu rồi, diễn không tệ.”
“Cảm ơn ngài.” Quý Khinh Chu nói.
Thịnh Văn Hi ngồi ở trên sô pha, anh khẽ nói, “Tôi gọi cuộc điện thoại này cho cậu, chủ yếu là vì muốn xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
“Đúng vậy,” Thịnh Văn Hi có chút cảm thán, anh thở dài, “Cậu nói rất đúng, có rất nhiều chuyện không phải nói khắc phục là có thể khắc phục được, trên đời này không có gì quan trọng hơn là vẫn còn được sống tốt cả. Thiên phú của diễn viên là một con dao hai lưỡi, vòng hoa nguyệt quế lộng lẫy dẫn đến con đường vinh quang, cũng là một lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng chúng ta bất cứ lúc nào, cậu giữ vững quan điểm của mình là đúng, tôi nghĩ đó cũng là điều hiển nhiên mà thôi.”
Quý Khinh Chu có chút kinh ngạc, “Tôi không ngờ, lại có một ngày ngài sẽ xin lỗi tôi về chuyện này, tôi nghĩ ngài sẽ luôn giữ vững quan điểm của ngài.”
“Đúng là trước đó tôi vẫn luôn giữ vững quan điểm của chính mình, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy cậu nói đúng. Cậu rất thông minh, cũng rất có chính kiến của riêng mình, cậu là một diễn viên tốt, tôi tin rồi sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ nhìn thấy cậu ở một nơi cao hơn.”
“Cảm ơn ngài.”
“Không có gì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ 《Tại Nhân Gian》sẽ lọt vào đề cử một vài giải thưởng năm nay đấy, bộ phim này cậu phát huy không tồi, nhân vật cũng tương đối phong phú, có lẽ lần này sẽ được đề xuất, về việc có lấy được giải thưởng hay không thì……” Nói tới đây bỗng dưng anh dừng lại.
Quý Khinh Chu loáng thoáng nghe được ở bên kia điện thoại, dường như Thịnh Văn Hi đang nói chuyện với một người nào đó.
“Em dậy rồi à? Anh vẫn chưa đi.”
Dường như người nọ lại nói thêm câu gì đó, chỉ nghe Thịnh Văn Hi nói tiếp: “Không có, anh chỉ gọi điện thoại nói chút chuyện với bạn bè thôi, nói xong rồi.”
“Tôi có chút việc, cúp máy nhé.” Thịnh Văn Hi vội vàng nói một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Quý Khinh Chu ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại di động.
Cậu quay đầu nhìn về phía Sở Thành: “Thịnh Văn Hi điện thoại tới xin lỗi em, nói rằng lúc ấy không nên bắt buộc em phải tự khắc phục chính mình, còn nói em đúng nữa.”
“Cũng lạ thật.” Sở Thành cảm thán, “Thế mà lại nhận ra được mình sai cơ đấy, còn đặc biệt gọi điện thoại đến xin lỗi em.”
“Đúng vậy, em cũng rất kinh ngạc, em tưởng chỉ khi nào ngài ấy tự mình trải qua chuyện này rồi mới có thể nhận ra được cái sai của ngài ấy chứ.”
“Có lẽ là đã được trải qua rồi chăng?” Sở Thành nói, “Bằng không sao lại đột nhiên có thay đổi lớn thế này được?”
Quý Khinh Chu cũng không hiểu lắm, “Nhưng dường như ngài ấy đang ở bên cạnh một người nào đó, em nghe được, ngài ấy nói chuyện với người đó rất dịu dàng, cũng có chút ân cần nữa.”
Sở Thành nghe vậy, nháy mắt liền nở nụ cười, “Còn chưa tới mùa xuân, sao lại bước vào mùa yêu đương rồi?”
“Em đâu có nói là ngài ấy đang yêu đương.”
“Có lẽ anh ta không yêu đương, nhưng Liên Cảnh Hành và đại tiểu thư thì có đó.”
“Đúng nhỉ.” Quý Khinh Chu gật đầu, “Hy vọng đàn anh có thể nhanh chóng theo đuổi được An Nghi.”
“Còn anh, anh chỉ hy vọng, Diêu Tu Viễn thật sự là một trai thẳng.” Sở Thành vẫn luôn cảm thấy có lẽ anh em tốt nhà anh không thẳng như anh vẫn nghĩ.
Quý Khinh Chu cười cười, không nói thêm gì nữa, chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ.
Tháng 5, 《Chá Cô Thiên》truyền đến một tin vui, lần này Quý Khinh Chu được đề cử nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Phượng, fans của Quý Khinh Chu nghe thấy điều này đều vô cùng vui sướng, mặc dù các fan đều cảm thấy có lẽ cậu sẽ không lấy được thưởng vì lý do tuổi tác, nhưng được đề xuất là thật, nên các fans vẫn hưng phấn ngủ không yên. Quý Khinh Chu thì bình tĩnh hơn các fan nhiều, cậu nhìn một lượt những cái tên còn lại trong danh sách đề cử, liền cảm nhận được chắc chắn giải thưởng này sẽ không dành cho cậu, bởi vì thứ nhất, những người được đề xuất còn lại trẻ hơn cậu; thứ hai, 《Chá Cô Thiên》 là một bộ phim huyễn tưởng, đề tài này không chiếm ưu thế trên danh sách bình chọn.
Nhưng đối với cậu mà nói, 《Chá Cô Thiên》có ý nghĩa to lớn hơn hết thảy những giải thưởng này, vì vậy hơn ai hết cậu vẫn là người có tâm thái bình tĩnh nhất.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của cậu là đúng, tại buổi lễ trao giải hôm đó, quả nhiên giải thưởng nam chính xuất sắc nhất đã rơi vào tay người khác, các fans ồ ạt nhắn nhủ trên weibo cậu, nói rằng cậu rất ưu tú, nhất định tương lai sẽ tốt hơn thôi, Quý Khinh Chu nhìn những lời cổ vũ của fans, chợt cảm thấy fans nhà cậu thật sự rất tri kỷ.
Tháng 6, Quý Khinh Chu bắt đầu tiếp nhận phim mới, là một bộ phim sinh hoạt đời sống, cậu vào vai một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, thông qua góc nhìn của nam chính, tái hiện lại một cuộc sống của một sinh viên vừa mới tốt nghiệp gặp phải áp lực đến từ công việc lẫn cả gia đình. Quý Khinh Chu chưa từng diễn qua loại phim này, cậu cảm thấy rất mới mẻ, vì vậy nên mới muốn trải nghiệm thử một phen.
Cùng lúc đó, 《Minh Ám》cũng tung ra bản trailer đầu tiên, vừa tung ra liền thu hút đoạt được vô số ánh mắt quan tâm từ mọi người, khiến tất cả mọi người đều đồng loạt cảm thán quả nhiên là đạo diễn lớn có khác, thể loại phim thế này, chắc chỉ có đạo diễn như Khang Nhất Thành mới có thể quay được thôi.
Quý Khinh Chu thật sự cũng kinh ngạc trước bản trailer này, lòng không khỏi nảy sinh sự tôn kính đối với đạo diễn Khang Nhất Thành, bắt đầu cùng các cư dân mạng đón chờ ngày bộ phim được công chiếu.
《Minh Ám》 chôn chân tận nửa năm, thẳng đến tháng 12 mới bắt đầu chính thức công chiếu. Quý Khinh Chu vẫn xem phim cùng với Sở Thành, cậu nhìn ánh mắt biến hóa của Trần Mộ Ải trong phim, nhìn chàng và cha đang tập võ, nhìn chàng lãnh binh xuất chiến, nhìn chàng rơi vào chốn lao ngục, cũng nhìn thấy chàng – dưới sự thuyết phục và tra tấn của địch một lần rồi lại đến một lần, cuối cùng đồng ý quy hàng.
Trần Mộ Ải quy hàng không chỉ khiến con dân quốc gia mình khinh thường, mà đồng thời cũng bị đại thần của địch quốc cười nhạo. Trần Mộ Ải nghe bọn họ trào phúng, trải qua bao buồn bực và kìm nén trong lòng, cuối cùng chàng xoay người một lưỡi đao gi3t ch3t đối phương, ném đầu đối phương đến trước mặt quốc quân địch quốc, hỏi quốc quân rằng, ta có nên quy hàng quốc gia này hay không?
Các đại thần còn lại đều kinh sợ trước một loạt hành động này của chàng, rất nhiều văn thần đều dâng lên sớ tấu, khuyên bảo quốc quân không thể giữ Trần Mộ Ải này lại được. Nhưng quốc quân lại cảm thấy chàng thật sự rất có ý quy hàng, cho nên mới không chịu được khuất nhục như thế. Cứ như vậy, dần dần Trần Mộ Ải đã lấy được sự tín nhiệm của quốc quân địch quốc. Một người đọ sức cùng với cả triều bá quan văn võ.
Thế nhưng cuối cùng, Trần Mộ Ải vẫn bị phái đi giao chiến với phụ thân, ở trên lưng ngựa, chàng thấy được ánh mắt thất vọng cùng phẫn hận của phụ thân, tâm chàng đau kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn phải giữ lại mệnh để phục vụ quốc gia của chính mình.
Khi Trần Mộ Ải giao chiến với Trần Diệu Chung lần thứ hai, màn ảnh bắt đầu chiếu đến vương cung, quốc quân bệnh nặng, Thái Tử đang túc trực hầu bệnh, tiền tuyến truyền tới tin báo Trần tướng quân đang giao chiến với tên phản quốc Trần Mộ Ải.
Quốc quân nhớ lại tình cảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mộ Ải hôm đó, đồng thời cũng nhớ lại những lời của Trần Mộ Ải trước khi xuất chinh đã nói với ông, khi đó ông đã biết thời gian của ông không còn nhiều, ông một lòng mong muốn nhanh chóng kết thúc thời kỳ loạn thế quấy nhiễu bá tánh này, cho bá tánh một nơi hòa bình để sinh sống, vậy nên ông đã hy vọng Trần Mộ Ải có thể làm nội ứng cho ông.
Chàng thiếu niên nhìn ông, rõ ràng chuyện đến rất đột ngột, nhưng khi ấy ánh mắt chàng chỉ thoáng lên một chút kinh ngạc, ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh.
Trên chiến trường, Trần Diệu Chung vẫn đang giao chiến với Trần Mộ Ải, Trần Mộ Ải tự biết bản thân không phải đối thủ của Trần Diệu Chung, nên suốt cuộc giao chiến này, chàng chỉ nhìn chằm chằm hình dáng của phụ thân, chàng biết, có thể sau trận chiến này, cả hai chỉ còn lại sự vĩnh biệt. Bỗng dưng Trần Mộ Ải chợt nhớ lại khoảng thời gian khi ở cùng với Trần Diệu Chung trước kia, nhớ lại những điều phụ thân đã từng nói về gia quốc thiên hạ.
Quốc quân run rẩy hé miệng, ông muốn nói với thái tử rằng, Trần Mộ Ải không hề phản quốc, hết thảy đều là sự sắp xếp của ông, Trần Mộ Ải là một trung thần. Thế nhưng trên chiến trường xa xôi khi ấy, Trần Diệu Chung đã chém một đao qua, Trần Mộ Ải cảm nhận được sự đau đớn đến từ trong thâm tâm, chàng cúi đầu nhìn về phía lồng nguc của chính mình, ngay tại khoảnh khắc đó, bỗng dưng chàng lại phân vân, giữa hai câu nói mình là phản quốc và không hề phản quốc, thì liệu sau khi chàng chết, câu nói nào sẽ khiến phụ thân cảm thấy nhẹ lòng hơn nhỉ.
Cuối cùng, quốc quân cũng không nói ra được lời ông muốn nói, buông tay rời khỏi nhân gian.
Cuối cùng, Trần Mộ Ải chết ở trên lưng ngựa dưới lòng trung thành với quốc gia và nỗi niềm áy náy của phụ thân.
==================