[ E hèm, chương này làm tặng mừng sinh nhật bạn LinhDng792 theo yêu cầu của bạn
(ㆁωㆁ) chúc bạn sinh nhật vui vẻ, tuổi mới bình an khỏe mạnh (Tui nhớ không nhầm bạn nói giận tui tại tui drop truyện đúng hông ta ಠ‿ಠ đã z tui cũng giận lại) ]
°
Sở Thành sửng sốt, vội lắc đầu, "Không gấp."
Sở Thành không nghĩ cậu sẽ hỏi vậy, anh nhìn đôi mắt trong sạch của Quý Khinh Chu, trầm giọng nói, "Chúng ta không nhất định phải làm, cứ như bây giờ cũng rất tốt rồi không phải sao?"
Quý Khinh Chu không hiểu nhìn anh, "Anh không muốn làm với tôi ư?"
"Dĩ nhiên không phải." Sở Thành ôm cậu, dịu giọng bảo, "Chu Chu, nếu giờ là 2 tháng đầu của hiệp ước tôi sẽ không chút do dự mà làm với em, nhưng hiện tại hiệp ước của chúng ta đã sắp hết hạn rồi, chỉ còn lại hơn 1 tháng nữa, không cần thiết phải vậy em hiểu không? Em không cần phải mang vết nhơ này khi chỉ còn hơn 30 ngày nữa, không cần phải vậy."
"Tôi không cảm thấy đây là vết nhơ." Quý Khinh Chu giải thích với anh, "Tôi lấy tiền của anh, được hưởng cái tốt từ anh, tôi phải trả lại là điều đương nhiên mà? Chẳng phải giao dịch giữa chúng ta là vậy sao?"
"Nhưng..." Quý Khinh Chu nhìn anh, "Tôi đã cho anh được cái gì đâu? Nếu giữa chúng ta chỉ có vậy thì anh còn là kim chủ gì nữa chứ? Tôi dựa vào cái gì mà hưởng lợi từ anh đây."
"Không nhất thiết kim chủ nào cũng phải ngủ với tình nhân của mình." Sở Thành nắm chặt tay cậu, "Chúng ta như thế này rất tốt mà."
Quý Khinh Chu không thấy có gì tốt hết, cậu không muốn như vậy, cậu nhìn Sở Thành không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể khô khan nối đuôi, "Tôi trả tiền lại cho anh."
Sở Thành chỉ sợ cậu sẽ như vậy, "Tôi thiếu tiền sao? Tôi không cần em trả lại tiền cho tôi, nếu em nói vậy thì có phải tôi cũng cần trả lại thời gian một năm này cho em không." Anh thở dài, bất đắc dĩ nói, "Em đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng, giữa hai ta người được lợi luôn là tôi, tôi không bao giờ để bản thân mình chịu thiệt cả, thế nên em đừng nói những lời như vậy, tôi không thích nghe cũng không muốn nghe lại lần nào nữa."
"Lúc đầu là tôi muốn ngủ với em," Sở Thành nhìn cậu, "Nhưng đó là trước đây. Sống chung thì sẽ có cảm tình mà, đúng là ban đầu tôi muốn như vậy nhưng do khi đó tôi hoàn toàn không quan tâm đến em hay là tương lai của em. Còn bây giờ, chúng ta sống chung với nhau lâu vậy rồi, tôi nhìn em trưởng thành từng ngày, tôi quý trọng, che chở cho em, thậm chí tôi còn không bao giờ nói một câu nặng lời với em, tôi chỉ mong em sống tốt, mong em lúc đến và cả lúc đi đều có thể ngẩng cao đầu làm người, cuộc đời của em sẽ không có một vết nhơ nào, em hiểu không?"
Quý Khinh Chu lắc đầu, cậu không hiểu, "Có phải anh thích tôi không? Anh không thích tôi sao phải nghĩ cho tôi nhiều đến vậy, nếu anh thích tôi tại sao lại để tôi đi."
Sở Thành nhìn cậu, tâm trạng anh rất hỗn loạn, "Không phải tôi thích em, tôi chỉ hy vọng tương lai của em được suôn sẻ, Quý Khinh Chu, tôi nói với em rồi, tôi mong em sống tốt, tôi thực sự hy vọng em được hạnh phúc."
"Nhưng giờ tôi chẳng thể vui nổi."
Sở Thành ôm cậu, dịu dàng dỗ dành, "Đừng thế, tôi biết em luôn chuẩn bị tâm lý cho bước cuối cùng, giờ đột nhiên tôi lại bảo thôi, em thấy ngạc nhiên hay không hiểu là chuyện bình thường, nhưng đây là lựa chọn của tôi, tôi không muốn nữa, như vậy về sau sẽ tốt cho em hơn."
"Vậy anh muốn gì?" Quý Khinh Chu mờ mịt hỏi anh, "Anh có đủ 7 thẻ rồi nhưng anh không muốn nữa, vậy giờ anh muốn cái gì?"
Sở Thành buông cậu ra, nhìn vào mắt cậu, nhẹ giọng bảo, "Em hôn tôi đi."
Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, cậu vòng tay qua cổ Sở Thành, khẽ hôn lên môi anh rồi nhắm mắt lại, cậu giấu nước mắt bên dưới hàng mi, ở nơi Sở Thành không nhìn thấy, trong mắt cậu chất đầy sự buồn tủi.
---
Tối đó Quý Khinh Chu ngủ không được yên giấc, cậu mơ thấy Sở Thành bỏ mình đi, cậu tìm anh khắp nơi nhưng chẳng thể nào tìm được, cậu lẩm bẩm tự hỏi tại sao vậy thì có người nói với cậu rằng, vì đã đến lúc rồi. Cậu giật mình bật dậy, hoảng hốt nhìn Sở Thành nằm bên cạnh, vành mắt đỏ hết cả lên.
Quý Khinh Chu xuống giường ra phòng khách ngồi, nước mắt cứ vậy mà rơi không ngừng.
Cậu chưa bao giờ buồn tới vậy, cũng chưa bao giờ biết hoá ra là cậu thích Sở Thành.
Cậu thích Sở Thành nên muốn cho anh tất cả những gì cậu có, nhưng Sở Thành đã từ chối rồi.
Quý Khinh Chu luôn biết rõ thân phận của mình, cậu biết Sở Thành là kim chủ của cậu còn cậu là tình nhân của anh, giữa hai người họ không có tương lai, thế nên cậu cũng chẳng bao giờ đòi hỏi điều đó.
Việc cậu thích Sở Thành là chuyện riêng của cậu, Sở Thành chiều chuộng cậu như cách kim chủ đối xử với tình nhân, cậu thích Sở Thành như thích người mình yêu, tuy điểm xuất phát không giống nhau nhưng sống chung lại vô cùng hòa hợp.
Cho tới hôm nay, đến tận khi Sở Thành từ chối cậu thì Quý Khinh Chu mới biết, ra là cảm nhận của hai người họ khác nhau. Đối với cậu, quan hệ với người mình yêu là chuyện hết sức bình thường, cho dù ngày sau hai người mạnh ai nấy đi cậu cũng thấy không sao cả, từ xưa tới nay cậu chưa bao giờ đòi hỏi sự lâu dài trong tương lai, cậu chỉ mong sống thật tốt từng ngày ở hiện tại, thế nên cậu sẵn sàng trao hết tất cả khi yêu, để khi chia xa sẽ không phải hối tiếc vì bất kỳ điều gì.
Đã yêu thì chia tay luôn là điều có thể xảy ra, nhất là mối tình đầu, nhưng chỉ cần khi yêu ngọt ngào lúc chia tay không ai có lỗi với ai thì đã đủ rồi.
Nhưng Sở Thành lại suy nghĩ từ góc độ của kim chủ, anh lo rằng cuộc đời cậu sẽ xuất hiện vết nhơ nên đã từ chối cậu, trong suy nghĩ của Sở Thành, sẽ có một ngày cậu thuộc về người khác, cho dù hiện tại cậu đang bên cạnh anh nhưng sau này cậu rồi sẽ ở bên người khác.
Trong khoảnh khắc đó, Quý Khinh Chu đã hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Sở Thành, Sở Thành không hề thích cậu thế nên mới đẩy cậu ra, cậu muốn cho nhưng Sở Thành thì không muốn nhận.
Quý Khinh Chu im lặng rơi nước mắt, từ khi xuyên qua đến nay đã lâu vậy rồi, chưa có chuyện gì khiến cậu rầu rĩ đến thế, Uông Phương bệnh nặng, đột nhiên được bao dưỡng, Trần Ký Nguyên gây khó dễ, Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân lượn lờ trước mặt, cậu vẫn thấy không có gì, đều không đáng để cậu buồn bực.
Nhưng ngay lúc này cậu thực sự thấy rất buồn, cậu không hy vọng Sở Thành cũng sẽ thích mình, cũng không mong cầu chuyện tương lai với anh, cậu chỉ muốn làm tới bước cuối với anh giống như người yêu, muốn trao cho anh lần đầu của cậu, trao cho người đầu tiên mà cậu thích.
Nhưng Sở Thành từ chối rồi.
Cậu còn làm gì được nữa? Cậu thậm chí không dám nói với Sở Thành yêu cầu này, cậu sợ anh sẽ hỏi sao lại cố chấp thế? Sợ anh hỏi có phải là do thích anh rồi không? Sau đó thì ngừng hẳn giao dịch này trước thời hạn.
Cậu không nghĩ ra được cách nào khác, ngay cả khóc cũng chỉ có thể trốn ở nơi Sở Thành không nhìn thấy mà lén rơi nước mắt.
Cậu lấy tay che mắt, im lặng nén nhịn không tạo ra tiếng động nào, âm thầm thổn thức cho tình yêu của mình.
Bỗng đèn chợt sáng lên, Quý Khinh Chu giật mình thả tay xuống, vừa quay đầu lại thì thấy Sở Thành đang đứng gần đó.
Thấy đôi mắt đỏ hoe và nước mắt hãy còn chưa khô trên mặt cậu, Sở Thành lập tức bừng tỉnh, "Sao em lại khóc?" Anh bước qua chỗ cậu.
Quý Khinh Chu nhìn anh, nước mắt lại chảy xuống.
Sở Thành vừa rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu vừa hỏi, "Sao vậy? Em nói tôi biết đi, sao em khóc?"
Quý Khinh Chu lắc đầu cười, trả lời anh, "Không có gì hết."
"Không có gì mà nửa đêm em khóc ở đây?"
"Tôi gặp ác mộng thôi." Quý Khinh Chu nói.
"Ác mộng gì mà làm em sợ tới vậy?" Sở Thành hỏi.
"Tôi mơ thấy anh bỏ đi." Quý Khinh Chu nhìn anh.
Sở Thành hơi sửng sốt, Quý Khinh Chu nhìn anh, "Đột nhiên anh bỏ đi mất, tôi tìm mãi vẫn tìm không ra."
Dứt lời thì nước mắt lại rơi, Sở Thành hết cách, vừa lau nước mắt cho cậu vừa dỗ dành, "Tôi vẫn ở đây mà, tôi có thể đi đâu được cơ chứ."
Quý Khinh Chu nhìn anh, vươn tay ra ôm chặt Sở Thành.
Sở Thành vỗ lưng cậu an ủi, "Không sao, không có chuyện gì hết."
Quý Khinh Chu dựa vào anh không nói gì.
Sở Thành dỗ cậu hồi lâu mới nói, "Về phòng ngủ tiếp nào, mở mắt ra chẳng thấy em đâu làm tôi giật cả mình."
Quý Khinh Chu gật đầu, dụi dụi vào lòng anh làm nũng, "Anh ôm tôi lên phòng đi."
Sở Thành cười một tiếng, cảm thấy cậu đúng là dính người ghê, "Em đấy, cứ như kẹo sữa thành tinh không bằng."
Nói thì nói vậy chứ anh vẫn ôm Quý Khinh Chu vào phòng rồi mới ra ngoài tắt đèn.
Đắp chăn cho Quý Khinh Chu xong xuôi, Sở Thành mới tắt đèn ngủ rồi leo lên giường.
Quý Khinh Chu ôm anh nói, "Anh hôn tôi đi."
Sở Thành cảm thấy cậu quả thực đã bị cơn ác mộng kia doạ sợ, bởi vậy mới đột nhiên bám lấy anh đến thế, Sở Thành cúi xuống hôn cậu một cái rồi ôm cậu dỗ ngọt, "Vừa hôn vừa ôm em luôn có được không?"
Quý Khinh Chu gật đầu, nói với anh, "Hôn thêm cái nữa đi."
Sở Thành hôn cậu thêm cái nữa rồi an ủi, "Chỉ là mơ thôi, em đừng sợ." Anh vừa nói vừa hôn cậu.
Quý Khinh Chu được anh vừa ôm vừa hôn tâm trạng buồn rầu cũng vơi đi không ít, cậu nói, "Cảm ơn anh, Sở Thành."
"Giữa chúng ta mà còn cảm ơn gì chứ." Sở Thành cười nói.
Quý Khinh Chu mỉm cười, không nói gì.
Cậu khóc lâu cũng đã mệt, từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay và nụ hôn của Sở Thành.
Lần này cậu mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ Sở Thành nói với cậu, "Chu Chu, em đừng quen người khác, tôi thích em, em ở bên tôi nhé."
Cậu vội vã gật đầu, Sở Thành nhìn cậu cười, cậu cũng cười nhìn anh.
Giấc mơ đó, quả thực rất đẹp.
---
Sáng hôm sau, Quý Khinh Chu tỉnh dậy thấy Sở Thành vẫn chưa đi làm. Cậu ngạc nhiên nhìn anh, "Sao anh chưa đi làm?"
"Chẳng phải tối qua em mơ thấy tôi đi mất nên khóc à? Tôi sợ sáng ra em không thấy tôi đâu, lại tưởng ác mộng trở thành sự thật sẽ không vui."
"Không đâu." Quý Khinh Chu hơi sửng sốt nhưng vẫn mỉm cười với anh, bình tĩnh nói, "Không có đâu."
Hôm qua là do cậu chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy nhưng bị Sở Thành từ chối, trong lòng quá xúc động nên mới không kìm chế được, giờ cậu đã bình tĩnh lại sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy.
Quý Khinh Chu ngồi dậy, "Rời giường thôi, mai tôi có việc, nay phải chuẩn bị chút đã."
°
Tác giả có lời muốn nói: (dài quá các thím đọc sơ lấy ý)
Chương này phát ta kinh hồn bạt vía, chỉ sợ ngươi nhóm cảm thấy được ngược, kỳ thực ta cảm thấy được hoàn hảo, bởi vì này chương mới thật sự là lúa mạch kỳ lễ vật, hai người đều là bởi vì yêu thích đối phương, vi đối phương suy nghĩ, Chu Chu yêu thích Sở Thành, cho nên muốn cùng hắn lái xe, như nói chuyện yêu đương giống nhau, đi xong toàn trường. Sở Thành bởi vì yêu thích Chu Chu, cho nên từ chối cùng hắn lái xe, hi vọng hắn không có điểm ô uế, có một cái càng tốt hơn tương lai. Hai người đều là yêu thích đối phương, chỉ là Sở Thành cái này nhị kẻ ngu si không có thông suốt, cho nên mới nhượng Chu Chu khổ sở, ai.
Viết chương này thời điểm ta suy nghĩ kỹ mấy cái phiên bản, còn có không như vậy hòa bình quá độ bản, bởi vì ta sợ các ngươi cảm thấy được ngược, thế nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn cái này phiên bản, bởi vì cái này phiên bản là hai người chân thật nhất khắc hoạ, cũng là bọn hắn hai cái giỏi nhất thể hiện đối với đối phương tình cảm một đoạn. Sở Thành vừa bắt đầu chính là muốn ngủ hắn, hiện tại cái gì đều cho Chu Chu, trả thù lao, cấp tài nguyên, cấp sủng ái, còn chưa ngủ, đây không phải là chân ái là cái gì! Yên tâm đi, đây là toàn văn tối ngược một đoạn , ta không ngược Chu Chu, Chu Chu tâm thái rất tốt, cho nên hắn hạ chương liền muốn tìm phòng ở chuẩn bị dọn nhà , còn Sở Thành, hắn hảo hảo truy đi, tại hắn đuổi tới Chu Chu trước, tái cũng đừng nghĩ Chu Chu chủ động rồi!