La Dư Tân vẫy tay gọi xe ngồi vào trong, thật ra xe của hắn không bị gì cả, chẳng qua vừa nãy hắn nói dối để ngồi xe Sở Thành nên giờ hắn mà lái xe mình đi thì chẳng khác nào tự vả, bởi vậy hắn đành phải bắt xe tương kế tựu kế.
Sở Thành cũng đi theo, xem thử xem hắn muốn làm trò hề gì.
La Dư Tân xuống xe tại một bệnh viện, Sở Thành thấy hắn đi lại thì từ từ hạ kính xe xuống, nói với La Dư Tân, "Được rồi, cậu vào đi, tôi không vào."
La Dư Tân nghe vậy, lập tức giả vờ cảm kích, "Hôm nay thực sự là nhờ có anh, ban nãy tôi hỏi anh muốn tôi đền đáp thế nào, anh đều bảo là không cần, vậy chúng ta add Wechat đi, tôi gửi bao lì xì cho anh xem như là chút lòng thành."
Sở Thành nghĩ thầm, quả nhiên là đang nhắm vào anh, nhưng mà add Wechat thì không được, bé tình nhân của anh sẽ cáu điên lên luôn mất. Tuy nhiên, anh có hơi tò mò về mục đích cuối cùng của La Dư Tân, thế nên vẫn đọc một chuỗi số cho hắn, tiếp tục đóng vai công dân nhiệt tình, "Đây là số điện thoại của tôi, lòng thành gì đấy miễn đi, nếu lúc sau cậu muốn báo cảnh sát cần người làm chứng thì có thể liên hệ với tôi."
Sở Thành thấy hắn nhập xong rồi cũng không ở lại nữa lái xe rời đi, La Dư Tân nheo mắt đứng nhìn chiếc xe đang từ từ đi xa sau đó mới chậm rãi thả lỏng chân mày, cũng may, hắn nghĩ, ít nhất hắn đã có số của Sở Thành, coi như là hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch.
○
3 ngày sau, Sở Thành nhận được cuộc gọi từ La Dư Tân.
"Thật ngại quá, 2 ngày nay tôi hơi bận, về chuyện lần trước tôi thấy mình vẫn nên cảm ơn anh đàng hoàng, nếu anh không muốn nhận thù lao thì để tôi mời anh một bữa đi vậy, xem như chút lòng thành của tôi."
Mời một bữa cái gì, Sở Thành không nói nên lời, quan hệ hai giữa người họ có thể cùng nhau ăn một bữa à? Quý Khinh Chu về lật bàn trong nhà lên luôn mất.
"Không cần phải thế."
"Thế nào thì anh cũng phải cho tôi một cơ hội để cảm ơn đi chứ." La Dư Tân giả vờ đáng thương nói tiếp, "Nếu không lòng tôi không được yên."
La Dư Tân hơi hoảng, sau đó bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên là không, tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi."
Muốn cảm ơn tôi là giả, muốn gặp tôi mới là thật đúng không? Sở Thành cảm thấy hắn cũng giỏi dây dưa thật, có điều anh lại chẳng đủ kiên nhẫn, "Nếu cậu đã kiên trì tới vậy thì đưa tiền luôn đi, phần thưởng cao nhất cho việc thấy người gặp nạn ra tay cứu giúp là bao nhiêu?" Anh lên mạng tra, "Tôi mới xem thử thấy là 3 vạn, thế 3 vạn đi, tôi gửi mã thẻ cho cậu, cứ gửi thẳng vào đấy."
La Dư Tân không ngờ anh lại nói vậy, nghĩ thầm phong cách đa dạng thế không biết, hiển nhiên là hắn không muốn chuyển thế nên đổi cách nói, "Tôi muốn trực tiếp nói cảm ơn anh."
La Dư Tân: ...
La Dư Tân cảm thấy tình hình hiện tại có chút bất lợi cho mình. Hắn đã vất vả thiết kế ra một màn kịch như thế chẳng phải là vì để làm quen với Sở Thành rồi có móc nối hay sao? Bây giờ chuyển tiền cho Sở Thành xong thì hết chuyện rồi, sau này biết làm như nào nữa? Lại thiết kế thêm một cuộc gặp gỡ tình cờ à?
Quá phiền toái, La Dư Tân nghĩ, "Tôi đang có chút chuyện cần dùng đến tiền mặt, chắc là không thể gặp anh đưa tiền mặt ngay được."
"Thế chuyển khoản," Sở Thành đáp, "Thời gian để chuyển khoản chắc là có chứ nhỉ, tôi gửi mã thẻ cho cậu, khi khác có dịp thì gặp mặt cảm ơn tôi sau cũng không muộn."
La Dư Tân: ...
La Dư Tân hết nói nổi, dùng tay day huyệt thái dương, chuyện này không giống với tưởng tượng của hắn gì hết, Sở Thành đường đường là tổng giám đốc lại còn thật sự định lấy tiền của hắn! Tính sẵn lấy bao nhiêu luôn rồi cơ chứ! Nhưng đã nói tới nước này không chuyển thì không được, giờ chỉ có thể dời thời gian gặp mặt lại sau, như vậy ít nhất vẫn còn một cơ hội, không đến nỗi sau này muốn gặp lại phải diễn kịch.
"Được." La Dư Tân đáp.
Sở Thành gửi mã thẻ và tên ngân hàng cho hắn, một lúc sau tài khoản của anh có thêm 30.000 tệ, La Dư Tân hỏi, "Anh nhận được chưa?"
"Ừ." Anh trả lời xong cúp luôn điện thoại.
La Dư Tân nhìn điện thoại trên tay, nghĩ hay quay phim xong đã, thế thì thời gian để đối phó với Sở Thành cũng dư dả hơn. Sở Thành khác với Phương Diệu Tuyên, anh ta tự chủ kinh tế, lời nói lại có trọng lượng, sống dễ dàng hơn Phương Diệu Tuyên nhiều, bởi vậy muốn câu được anh ta cũng sẽ khó hơn là câu Phương Diệu Tuyên.
Hắn đặt điện thoại xuống, nghĩ đến số tiền 30.000 tệ vừa nhờ trợ lý chuyển xong, trong lòng không khỏi có chút xót xa. Thôi coi như thả con tép bắt con tôm vậy, buông dây dài mới câu được cá lớn mà, hắn tự an ủi bản thân, những thứ bỏ ra trong hiện tại đều là cần thiết cả.
---
Sở Thành tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm điện thoại, nghĩ đến 30.000 tệ La Dư Tân vừa chuyển cho mình, không biết nên dùng thế nào đây? Đối với anh mà nói số tiền này gần như không là gì, lấy đi mua cho Quý Khinh Chu thứ gì đó thì anh không muốn, vậy làm gì bây giờ nhỉ? Sở Thành trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, sau đó chợt nghĩ tuy số tiền này vô dụng với anh nhưng với Quý Khinh Chu thì lại có ích!
Còn gì vui hơn cầm súng địch cấp cho đem đi bắn địch chứ? Fans La Dư Tân và Fans Quý Khinh Chu ngày nào cũng war nhau ầm ĩ trên mạng, tạp chí của Quý Khinh Chu bán ít hơn La Dư Tân một tí fans La Dư Tân cũng phải chạy vào móc mỉa một phen. Dùng số tiền này đi mua tạp chí, đi mua đại ngôn, tận dụng một cách tốt nhất có thể.
Nghĩ vậy, anh lập tức gửi 30.000 tệ qua cho Thiệu Vĩnh.
Thiệu Vĩnh thấy thông báo nhận được 30.000 tệ, không hiểu gì gọi cho Sở Thành hỏi, "Chuyển tiền cho tôi làm gì? Đã vậy chuyển có từng ấy là sao?"
"Không phải chuyển cho cậu, chuyển cho bạn gái cậu, gửi qua cho cô ấy giúp tôi."
Trong thoáng chốc, Thiệu Vĩnh cảm thấy đỉnh đầu mình mát mát, "A Thành, cậu cong như nhang muỗi luôn rồi, cậu với Thanh Thanh không có kết quả đâu."
Sở Thành: ...
"Tin tôi đấm cậu chết tươi luôn không! Ngày nào cũng chỉ biết nghĩ cách làm sao để mọc sừng à!"
"Chứ không dưng đang yên đang lành chuyển tiền cho Thanh Thanh làm gì?"
"Chẳng phải Thanh Thanh và bạn cô ấy lập group cho Quý Khinh Chu trên diễn đàn à? Cậu chuyển tiền cho cô ấy rồi bảo cô ấy lấy tiền này mà chạy số liệu, mua tạp chí, đại ngôn các thứ, đừng móc tiền túi mãi."
"Nà ní? Cậu còn phụ trách tài trợ ngân sách cho bé tình nhân nhà cậu làm số liệu cơ à?"
"Đây không phải là tiền của tôi, tiền từ trên trời rơi xuống đấy, không tiêu thì uổng, dùng vầy là hợp lý nhất rồi."
"Đang nói gì vậy không hiểu?"
"Bỏ đi, cậu nói với Thanh Thanh tiền này là của kẻ địch dâng lên, cứ xài thoải mái nhưng nhớ đừng nói với người khác."
"Ờ rồi OK."
Sở Thành cúp điện thoại, tinh thần sảng khoái, tâm trạng vui vẻ.
○
Nhưng mà anh cũng chẳng vui được bao lâu, bởi vì tối đó lúc call video Quý Khinh Chu biết anh giúp La Dư Tân còn tới bệnh viện cùng hắn thì tức đến nỗi suýt hộc máu tại chỗ để cho Sở Thành biết tại sao những đóa hoa lại mang màu đỏ.
"Anh giúp anh ta thì thôi đi ! ! ! Anh còn để anh ta thiếu chút nữa là ngồi lên xe của tôi luôn rồi ! ! ! Đã thế lại còn tới bệnh viện với anh ta ! ! !" Quý Khinh Chu nhìn anh, "Anh là ai thế! Phải Sở Hồng Hạnh không! Cả một bức tường cũng không giữ nổi trái tim muốn vượt tường của anh! Trả dây chuyền đây cho tôi!"
"Do tôi không biết là tên đó mà." Sở Thành giải thích.
"Hah, làm anh hùng cứu mỹ nhân thích không?"
"Tên đó mà đẹp à? Chu Chu, thẩm mỹ của em tuột dốc không phanh luôn rồi, cứ thế này là phải đi khám mắt đấy!"
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, "Suýt chút là anh để anh ta lên xe tôi rồi!"
"Không có không có, chưa động vào đâu, thật, tôi chỉ để tên đó đứng nhìn từ xa rơi nước mắt ghen tị thôi."
"Nhưng anh đi bệnh viện với anh ta! Còn cho anh ta số điện thoại!" Quý Khinh Chu tức giận nói, "Tại sao anh lại đi bệnh viện với anh ta? Anh có quan hệ gì với anh ta chứ? Lại còn cho cả số liên lạc, anh muốn về sau tiếp tục liên hệ với anh ta à? Yêu qua điện thoại à?" Quý Khinh Chu giận tới nỗi ném gối, "Anh làm tôi tức chết đi được!"
Sở Thành thấy cậu giận thì vội dỗ dành, "Em đừng giận, em đừng giận, tôi với tên đó có gì để liên lạc chứ, tôi cho tên đó số công việc thôi không phải số cá nhân, tôi block tên đó là xong rồi, tôi chỉ muốn xem thử xem tên đó muốn làm gì, có phải là thực sự đang để ý đến tôi không."
"Anh ta không để ý anh chẳng lẽ để ý tôi? Anh ta thì còn muốn cái gì nữa?" Quý Khinh Chu cười lạnh một tiếng, "Nhất định là biết quan hệ của tôi với anh, biết tại sao tôi tiếp xúc được với [Chá Cô Thiên], thấy tên khốn Phương Diệu Tuyên chẳng có gì tốt, muốn làm quen với anh, có gì mà phải nghĩ? Lại còn phải tới bệnh viện một chuyến với anh ta! Hôm qua anh uống rượu lái xe à? Uống nhiều quá mất luôn khả năng tư duy còn muốn xác minh thử?"
Quý Khinh Chu thực sự tức tới nỗi muốn phun cả búng máu, "Tôi quá thất vọng về anh rồi papa, tôi nghi ngờ anh là đồ giả, không những vậy tôi còn thấy mình có cả chứng cứ!"
Sở Thành nhìn cậu mà dở khóc dở cười, hiếm khi nào anh thấy Quý Khinh Chu giận đến thế, cứ như trái cây chín rục nứt vỏ lộ ra thịt quả trắng mịn đang lắc lư bên trong, nhất thời anh có hơi hối hận, thẳng thắn nói: "Rồi, tôi thừa nhận là hôm qua tôi có hơi hơi muốn xem xiếc thật, tôi muốn xem thử tên đó định làm gì tiếp theo nhưng giờ tôi biết rồi nên em yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu."
"Anh không có lần sau anh ta chưa chắc đã thế, đoán chừng anh ta nghĩ mình thành công rồi cũng nên, lại chả, có số điện thoại của anh rồi đấy thây?"
"Chả sao," Sở Thành đáp, "Tôi không nhìn tới chẳng lẽ hắn ta vẫn một mực bám dính."
"Biết đâu được?"
"Thế để tôi hỏi Phương Diệu Tuyên xem hắn biết ánh trăng lung linh của hắn lén lút làm gì sau lưng hắn không?"
Quý Khinh Chu thấy cách này được, nếu Phương Diệu Tuyên mà biết La Dư Tân trăm phương ngàn kế tìm cách để móc nối với Sở Thành chắc chắn sẽ tức điên lên cho mà xem. Cậu vừa định bảo Sở Thành nói cho Phương Diệu Tuyên biết đi, lại chợt nghĩ làm vậy chẳng phải Sở Thành cũng sẽ bị vướng vào vòng xoáy của 3 người bọn họ sao?
Quý Khinh Chu không muốn Sở Thành bị cuốn vào, do cốt truyện sắp đặt nên cậu, Phương Diệu Tuyên, La Dư Tân mới không tránh khỏi bị buộc chung với nhau, nhưng Quý Khinh Chu không muốn để Sở Thành cũng bị cuốn theo. Cậu biết mình trông ra sao, La Dư Tân trông thế nào, cậu không có gì để đảm bảo rằng Sở Thành sẽ không bị gương mặt của La Dư Tân thu hút, cậu không muốn mạo hiểm cũng không dám mạo hiểm.
○
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thành: Tự dưng có 3 vạn, cầm đi nuôi Chu Chu thôi ~
Sở Thành: Đừng cố đưa tiền cho tôi thế chứ, tuy tôi nhiều tiền thật nhưng tính tôi ngay thẳng không thích ra vẻ, cho là tôi lấy đấy ~
Chu Chu: Tôi muốn trả lại số tiền lúc trước anh đưa cho tôi
Sở Thành: Tôi không thích nghe những lời như vậy! Rút lại cho tôi!
Chu Chu: ... Hôm nay papa vẫn không chịu để cho tôi báo hiếu, rầu quá
La Dư Tân: Tiêu chuẩn kép! Report!