Bà nhìn Quý Khinh Chu, trong mắt tràn đầy tình thương của mẹ, hơn ai hết bà đều hiểu rất rõ tình trạng thân thể của bà, chắc chắn bà sẽ rời khỏi Quý Khinh Chu, cho nên, bà hy vọng Quý Khinh Chu có thể gặp được một cô gái dịu dàng hiểu chuyện, ở bên cạnh cậu chăm sóc cho cậu, như vậy thì cho dù bà có phải rời đi, bà cũng sẽ an tâm hơn.
“Chỉ như vậy thôi ạ?” Quý Khinh Chu hỏi.
“Con có thể tìm được người như vậy là tốt lắm rồi.” Uông Phương tỏ vẻ chỉ vậy là đủ.
Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn Sở Thành, Sở Thành hiểu được ý của cậu, anh đứng lên nói một câu, “Cháu ra ngoài mua ít trái cây với Tiểu Tần ạ.”, sau đó liền mang Tiểu Tần đi ra ngoài.
“Cậu Sở mua trái cây gì thế ạ?” Tiểu Tần hỏi anh.
“Dì thích ăn trái cây gì thì mua trái cây đấy.” Sở Thành nói, “Cô cứ ra ngoài đi dạo đi, chừng nào tôi gọi rồi hãy trở về.”
“A?” Tiểu Tần khó hiểu.
“Đi đi.” Sở Thành phất phất tay.
Tiểu Tần hết cách, đành phải một mình đi về phía thang máy.
Sở Thành đứng ở ngoài cửa, anh dán tai vào sát cánh cửa, ý đồ muốn nghe cuộc đối thoại của Quý Khinh Chu cùng Uông Phương.
Quý Khinh Chu nhìn Uông Phương, cậu do dự một hồi, đoạn khéo léo chuyển chủ đề, “Mẹ, thật ra, con đang rất thích một người.”
Uông Phương nghe vậy liền hứng thú, hai mắt đều sáng lên, “Phải không?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Đối phương rất tốt, cũng rất chăm sóc cho con, mỗi khi con làm gì người đó đều luôn bên cạnh ủng hộ con, con vui vẻ, người đó sẽ chúc mừng con, con không vui, người đó sẽ dỗ con quên đi buồn bực và con cũng rất thích người đó nữa.”
“Vậy sao con không dẫn người đến đây gặp mẹ?” Uông Phương trách cứ, “Một cô gái tốt thế này, con dẫn đến đây thế nào mẹ cũng sẽ rất vui.”
“Con……Thật ra……” Quý Khinh Chu có chút không biết có nên nói hay không, “Thật ra, mẹ đã từng gặp người đó rất nhiều lần rồi.”
“Mẹ đã gặp rất nhiều lần sao?” Uông Phương nghĩ, “Ngày này tháng nọ mẹ đều ở trong bệnh viện mà, không phải chỉ toàn gặp mấy……” Dường như Uông Phương ý thức được điều gì đó, bà khó có thể tin nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Tiểu Chu, chẳng lẽ con……”
Quý Khinh Chu ngượng ngùng gật đầu.
Uông Phương thật sự không ngờ được đáp án này, bà cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, “Con và Tiểu Tần đến với nhau từ khi nào vậy? Từ sáng đến tối con bé đều ở trước mặt mẹ, con thì lại phải đi quay phim, các con thành đôi như thế nào? Yêu đương qua mạng sao?”
Quý Khinh Chu:……
Sở Thành:……
Uông Phương:???
Quý Khinh Chu che mắt, đành phải đập chum, nói một mạch cho xong, “Không phải Tiểu Tần, là Sở Thành, người con thích chính là Sở Thành.”
Uông Phương:……
Quý Khinh Chu yên lặng giơ điện thoại lên trước mặt Uông Phương, trên màn hình là dòng tiêu đề tin tức đầu tiên: Cặp đôi đồng tính không được người nhà chấp thuận, cả hai nhảy lầu tự sát.
Uông Phương nhìn cậu, lại nhìn màn hình điện thoại di động, “……”
Quý Khinh Chu nhân cơ hội này liền liều mạng nói tốt cho Sở Thành, “Hai chúng con là thật tình, anh ấy thật sự đối xử với con rất tốt, khi con đóng phim anh ấy đến thăm đoàn, khi con xuống máy bay anh ấy đến đón con. Khi con cảm thấy suy sụp anh ấy ở bên cạnh con cùng con vượt qua, khi con gặp được cơ hội tốt, anh ấy liền tiếp thêm động lực cho con để con chớp lấy cơ hội đó. Khi con không có ở đây, anh ấy còn lo lắng mẹ đang ở một mình, cho nên đúng giờ đều tới thăm mẹ, giúp con chăm sóc cho mẹ. Tất cả đều là vì để con yên tâm phát triển sự nghiệp, mẹ, con thật sự rất thích anh ấy và cũng rất muốn ở bên cạnh anh ấy, như vậy có được không mẹ?”
Uông Phương nghe vậy, bà ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt Quý Khinh Chu rất sạch sẽ, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, Uông Phương nhìn cậu, ấy thế mà lại không thể nói lời từ chối.
“Chúng con sẽ cố gắng sống với nhau thật tốt.” Quý Khinh Chu khẽ nói, “Mẹ, mẹ cũng hiểu biết A Thành mà, anh ấy không phải dạng người tuỳ tiện, anh ấy sẽ đối xử thật tốt với con.”
Uông Phương nghe vậy, bỗng dưng hốc mắt có chút chua xót, bà nhìn Quý Khinh Chu, trong ấn tượng của bà, Quý Khinh Chu chỉ mới là một cậu sinh viên vừa tốt nghiệp đại học mà thôi, ấy thế mà giờ đây, cậu đã có thể nói với bà về chuyện tương lai, về chuyện hôn nhân sau này rồi. Bà duỗi tay xoa nhẹ gương mặt của Quý Khinh Chu, ánh mắt vừa hổ thẹn, vừa cảm thán, vừa cam chịu, nhưng sau cùng lại hóa thành ý cười nhìn cậu.
Bà gật đầu, khẽ nói, “Được chứ.”
Bà không thể từ chối Quý Khinh Chu – người vẫn đang trông mong và hy vọng bà sẽ nói lời đồng ý. Bà đã liên lụy Quý Khinh Chu quá lâu rồi, từ lúc cậu mới vừa tốt nghiệp đại học, bà đã nằm ở bệnh viện, khi con nhà người ta kiếm được bao nhiêu, chi tiêu bấy nhiêu, thì Quý Khinh Chu đã gánh trách nhiệm mưu sinh trên vai, lòng chỉ nghĩ kiếm tiền, không dám tiêu tiền.
Uông Phương còn nhớ ước mơ của cậu không phải là làm một minh tinh, thế nhưng bỗng dưng có một ngày, cậu lại nói với bà, có lẽ cậu sẽ trở thành một minh tinh, khi đó có tiền rồi, bà sẽ được vào một bệnh viện tốt hơn, được tiếp nhận trị liệu tốt hơn.
Khi cậu nói những lời này, ánh mắt đều mang theo ý cười, nhưng Uông Phương lại cảm thấy rất khổ sở.
Đúng là bà đã được vào bệnh viện tốt hơn, được tiếp nhận trị liệu tốt hơn thật, thế nhưng quanh năm suốt tháng bà cũng chỉ gặp được con trai có vài lần, Uông Phương biết được cái này sẽ mất cái kia, nên mỗi khi Quý Khinh Chu đến thăm bà, bà đều rất quý trọng khoảng thời gian hai mẹ con có thể ở bên nhau này, sau khi Quý Khinh Chu rời đi, bà sẽ lại yên lặng nhớ thương cậu.
Tính ra bà không hề cho Quý Khinh Chu được điều gì, thậm chí làm mẹ mà vẫn phải cần con trai mình đến chăm sóc, không thể tự nấu một mâm cơm ngon, dệt một chiếc áo len ấm áp cho con trai. Vậy nên, bà không muốn làm khó Quý Khinh Chu nữa, nếu đây là tình yêu mà Quý Khinh Chu muốn, vậy bà sẽ nguyện ý để cho con trai yêu người mà nó muốn yêu.
Đây có lẽ là niềm quan tâm duy nhất mà bà có thể cho Quý Khinh Chu ngay lúc này.
Quý Khinh Chu thấy bà đồng ý, nháy mắt liền nở nụ cười, “Con cảm ơn mẹ.”
Sở Thành nghe được những lời này của Quý Khinh Chu, anh biết có lẽ Uông Phương đã đồng ý rồi, anh kích động đến mức thiếu chút nữa đã đẩy cửa ra ùa vào, tay mới nâng lên, bỗng dưng anh bình tĩnh lại, yên lặng đặt tay trên tay nắm cửa.
Uông Phương nhìn bộ dáng vui vẻ của Quý Khinh Chu, vô thức cũng nở nụ cười, “Khó trách mấy ngày nay con đều cho mẹ xem mấy tin tức liên quan đến tình yêu đồng tính, hóa ra là thế này.”
“Không phải con sợ con nói thẳng mẹ sẽ không tiếp thu được sao?”
Uông Phương cười cười, có điều bà vẫn chưa nói cho cậu biết, cha mẹ đối xử với con nhà người ta không giống với con nhà mình, một khi bà đã không thể tiếp nhận thì cho dù Quý Khinh Chu có trải chăn nhiều lần, bà cũng sẽ không tiếp nhận chuyện này. Xét cho cùng thì vẫn nên xem mức độ tiếp nhận của cha mẹ mình đối với mình như thế nào thôi.
“Tiểu Thành đâu?” Bà nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Thật sự đi mua trái cây à?”
Quý Khinh Chu xấu hổ cười cười, cậu mở cửa phòng, kéo Sở Thành vào.
Sở Thành hiếm khi có chút ngượng ngùng, anh khẽ nói, “Dì.”
Uông Phương nhìn Sở Thành, bắt đầu nhớ lại những ngày anh đến chăm sóc cho bà, chợt cảm thấy ấy thế mà bà không nhận ra. Mỗi tuần Sở Thành đều đến thăm bà một lần, quả thật còn đúng giờ hơn cả đi làm, điều này làm gì có bạn bè nào có thể làm được, rõ ràng là vì có quan hệ không bình thường với Quý Khinh Chu nên mới như thế, ấy thế mà bà vẫn không nghĩ đến phương diện ấy. Nhưng dù sao cũng không thể trách bà được, bởi vì từ trước đến giờ, bà vẫn luôn cho rằng Quý Khinh Chu sẽ thích con gái, đâu có ngờ là con mình lại thích con trai đâu!
“Hai đứa đến với nhau từ khi nào vậy?” Uông Phương hiếu kỳ, “Từ lúc Tiểu Chu đi quay bộ phim đầu tiên sao?”
Đúng là bắt đầu từ lúc đó, Sở Thành mới mỗi tuần đúng giờ tới thăm bà, trước đó, Sở Thành chưa từng xuất hiện ở trước mặt bà.
Tuy Quý Khinh Chu không biết tại sao Uông Phương lại suy nghĩ như vậy, nhưng để bà cảm thấy cậu và Sở Thành đã ở bên nhau ba năm tất nhiên sẽ tốt hơn là con số hai năm rồi, vì thế cậu không ngừng gật đầu nói, “Đúng vậy.”
“Hoàn cảnh gia đình nhà Tiểu Thành khá tốt đúng không?” Uông Phương đoán.
Đâu chỉ khá tốt không đâu, mà là thật sự rất tốt đó, Quý Khinh Chu yên lặng gào thét.
“Cũng được thôi ạ.” Sở Thành khiêm tốn nói, “Nhưng ngay từ năm nhất đại học, cháu đã tự mình gây dựng sự nghiệp rồi, cho nên hiện tại cháu không dựa vào người nhà, cháu đã có công ty riêng.”
“Hai người các con, là ai thích ai trước?”
“Con/Cháu thích trước.” Quý Khinh Chu và Sở Thành đồng thanh nói.
Quý Khinh Chu nghi hoặc nhìn về phía Sở Thành, Sở Thành bình tĩnh nói, “Chúng cháu yêu thầm nhau, sau đó cháu thổ lộ, mới phát hiện Chu Chu cũng thích cháu, cả hai cứ thế mà nước chảy thành sông ở bên nhau.”
Quý Khinh Chu: “…… Đúng vậy.”
Uông Phương nghe vậy, liền gật đầu.
Bà nhìn Sở Thành cùng Quý Khinh Chu đang đứng sóng vai ở trước mặt bà, nếu không xét đến giới tính, đúng là hai đứa chúng nó rất xứng đôi đẹp mắt. Uông Phương yên lặng thở dài trong lòng, nếu Quý Khinh Chu thích người khác, có lẽ bà sẽ lo lắng, sẽ lên tiếng khuyên bảo cậu, nhưng người cậu thích là Sở Thành. Bà đã quá quen với Sở Thành rồi, sâu trong thâm tâm bà cũng rất thích và tín nhiệm anh, thậm chí đã có lúc Uông Phương nghĩ tới, nếu một ngày nào đó bà không còn ở trên đời này nữa, trước lúc lâm chung, nhất định bà phải gặp được Sở Thành, nhờ Sở Thành thay bà chăm sóc tốt cho Quý Khinh Chu.
Bà chưa từng có bất kỳ bất mãn gì với Sở Thành, thậm chí bởi vì quá mức quen thuộc, nên bà không thể nảy sinh suy nghĩ rằng giá như người Quý Khinh Chu thích là một cô gái, Quý Khinh Chu thích con trai, mà người con trai này là Sở Thành, đối với bà mà nói, đây chính là trong cái rủi cũng có cái may. Vậy nên bà vẫn không nói thêm gì cả, chỉ cười cười, dịu dàng nói, “Nếu các con đã muốn ở bên nhau thì phải cố gắng sinh sống với nhau thật tốt đấy.”
Quý Khinh Chu và Sở Thành hưng phấn nhìn nhau, Quý Khinh Chu khẽ nói, “Cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn dì.”
“Được rồi, đừng đứng nữa, ngồi đi.” Uông Phương nhìn chiếc ghế ở bên cạnh giường, nói.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành ngồi xuống, Sở Thành lấy điện thoại ra nhắn wechat cho Tiểu Tần, bảo cô có thể quay lại được rồi.
Quý Khinh Chu và Sở Thành ở cùng Uông Phương cả ngày, có đôi khi Uông Phương đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bà sẽ hỏi vài câu về chuyện tình cảm của hai người họ, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành đành phải thành thật khai hết mọi chuyện, Uông Phương nghe câu trả lời xong, còn cảm thấy rất thú vị, bật cười thành tiếng, tiếng cười vui vẻ tràn ngập cả căn phòng bệnh.
Thời điểm Sở Thành ra ngoài nhận điện thoại, Uông Phương mới kéo tay Quý Khinh Chu, hỏi nhỏ, “Tiểu Tần là hộ sĩ do Tiểu Thành tìm tới, không phải con tìm, đúng không?”
Quý Khinh Chu gật đầu, Tiểu Tần đã ở đây từ trước khi cậu xuyên vào quyển sách này rồi, từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cậu biết Tiểu Tần là người của Sở Thành.
Uông Phương lắc đầu, “Mẹ nên nhận ra điều này sớm hơn mới đúng, Tiểu Tần gọi con là anh, nhưng lại gọi Tiểu Thành là cậu chủ Sở.” Bà nhìn Quý Khinh Chu, hỏi, “Tiểu Chu, nhà Tiểu Thành giàu có lắm đúng không? Con ở bên cạnh Tiểu Thành, là thật sự thích nó, không phải vì mẹ đúng không?”
Quý Khinh Chu bật cười, “Mẹ nghĩ đi đâu vậy, mẹ cảm thấy con không thích anh ấy sao?”
Khi cậu nói những lời này, ánh mắt đều mang theo tình yêu, Uông Phương không thể nói là không được, lúc này bà mới yên tâm cầm tay cậu, “Là mẹ suy nghĩ quá nhiều. Mẹ nghĩ ắt hẳn nhà Tiểu Thành rất giàu có, cho nên mẹ mới lo lắng cho mối quan hệ chênh lệch giữa hai đứa.”
“Hiện tại con cũng có rất nhiều tiền mà.” Ngược lại, Quý Khinh Chu không hề bận tâm đến thân phận chênh lệch giữa cậu và Sở Thành, từ lúc cậu quen biết Sở Thành, cậu đã biết rõ về thân phận của Sở Thành, cho dù cậu có nỗ lực thế nào cậu cũng sẽ không thể với tới được anh, nhưng dù vậy điều này cũng không gây trở ngại đến tình cảm của hai người họ.
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu có thể ở bên nhau thì cho dù có chênh lệch cũng sẽ ở bên nhau, nếu không thể ở bên nhau thì cho dù không có mấy sự chênh lệch này, chúng con cũng sẽ không ở bên nhau được. Giữa người với nhau, đương nhiên sẽ có sự chênh lệch, cho dù điều kiện vật chất có như nhau thì không chừng mức độ tư tưởng cũng có sự chênh lệch nữa, nếu muốn theo đuổi không có sự chênh lệch, vậy thì chỉ có cách tự yêu đương với chính bản thân mình mà thôi.”
“Cưỡng từ đoạt lý.” Uông Phương cười nói, thế nhưng dù sao thì đây cũng không phải là chuyện bà có thể chi phối được, bà nhìn Quý Khinh Chu, trong mắt hiện lên từng tầng vui mừng, “Hiện tại con cũng có tiền đồ, cũng có người con thích rồi, mẹ cũng yên tâm được phần nào.”
“Cho nên mẹ phải dưỡng bệnh cho thật tốt, tranh thủ sớm ngày có thể xuất viện.”
“Được.” Uông Phương cười nhìn cậu.
*Cưỡng từ đoạt lý: thành ngữ cùng ý nghĩa với “cãi chày cãi cối”, không thể nói lý, gì cũng nói được.
=======================