Mới vừa rồi mấy người Đông Lỵ Á đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng, vừa khéo nhìn thấy hết toàn cảnh bịn rịn chia tay như thể sinh ly tử biệt của Thẩm Ngôn cùng Lưu Sư Sư.
Nhạc Vân Bằng và Lôi Gia Âm đương nhiên không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần là hóng xem náo nhiệt mà thôi.
Thấy hắn quay lại, Lôi Gia Âm cố gắng nín cười, trêu chọc hỏi: "Thẩm lão sư, tiễn được người đi rồi à?"
"Có quan hệ gì với anh sao?" Thẩm Ngôn hất cằm đáp lại.
"Xem cậu nói kìa, kia là sư mẫu của anh đấy, sao có thể không quan hệ với anh được?" Lôi Gia Âm quàng vai qua cổ Thẩm Ngôn, vui vẻ trả lời.
Thẩm Ngôn phì cười, cũng học theo anh ta quàng vai qua cổ để đè đối phương xuống, cả hai giỡn ồn ào một lúc mới tách ra.
Thẩm Ngôn không muốn ngồi đây đợi, nói mọi người một tiếng rồi xoay người đi đến nơi khác tản bộ.
Thẩm Ngôn đi rồi, Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng liền quay sang cười trêu, cho rằng chắc là Thẩm Ngôn ngại ngùng nên mới bỏ ra ngoài trước.
Mà so với hai người chỉ đang hóng chuyện cho vui như Lôi Tử và Nhạc Nhạc, thì Đông Lỵ Á hiện tại lại thất hồn lạc phách, sắc mặt tối sầm khi chứng kiến cảnh tượng ban nãy.
Lúc cùng nhau ăn điểm tâm sáng nay, Đông Lỵ Á đã có chút hoài nghi, bởi vì nàng nhận thấy biểu hiện của Lưu Sư Sư có gì đó rất khác thường.
Cảnh tượng vừa rồi lại càng thêm khẳng định suy nghĩ đó của nàng.
Lúc Cổ Lệ Na Trát và Tống Tổ Nhi rời đi cũng đều lưu luyến vẫy tay với Thẩm Ngôn, thế nhưng Thẩm Ngôn đâu có mấy mặn mà.
Tống Tổ Nhi thì thôi bỏ đi, cô nhóc đó chỉ là người ngoài, Thẩm Ngôn không thân không thiết cũng là chuyện bình thường. Nhưng Na Trát dù sao cũng là vợ hắn, vậy mà hắn cũng đâu có ôm ấp dỗ dành gì, chỉ nói mấy câu chú ý an toàn, hẹn mấy hôm nữa gặp lại là xong việc.
Đông Lỵ Á vẫn cho rằng thái độ lạnh lùng ấy vốn là bản tính thiếu đánh thường ngày của Thẩm Ngôn nên cũng chẳng bận tâm lắm.
Nào ngờ đến khi Lưu Sư Sư đi thì mọi chuyện hoàn toàn khác hẳn.
Thẩm Ngôn không chỉ ôn nhu quan tâm mà còn thân mật dỗ dành không rời tay, thật khiến Đông Lỵ Á nhìn mà đỏ cả mắt, cảm giác rất muốn đánh người.
Vì sao đột nhiên lại có sự chênh lệch lớn như thế?
Dựa vào cái gì chứ?
Lưu Sư Sư so với nàng thì hơn được cái gì? Cậu ấy xinh đẹp hơn nàng hay Na Trát ư? Hay là vóc dáng của Sư Sư đầy đặn hơn? Da dẻ trắng trẻo hơn?
Không có một lý do nào khiến Đông Lỵ Á thấy phục!
Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua... Rốt cuộc tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?
Đông Lỵ Á càng nghĩ lại càng thấy chua xót và ủy khuất.
...
Sân bay của Mãn Châu nằm ở ngoại ô phía tây thành thị. Nơi này không quá rộng, ít nhất là so với các sân bay tại thành phố lớn thì có thể nói diện tích của nó rất nhỏ, còn may là các dịch vụ sân bay cơ bản vẫn tương đối đầy đủ.
Phòng ăn, cửa hàng, tiệm sách, quán cà phê… tất cả đều có.
Thẩm Ngôn tản bộ một vòng, cuối cùng quyết định tiến vào một nhà sách ở gần khu vực làm thủ tục check-in.
Cũng không phải là hắn có mục đích gì rõ ràng, đơn thuần là nhàm chán quá nên muốn đi dạo xem thử đây đó mà thôi.
Cửa hiệu sách không lớn, chỉ tầm khoảng bốn mươi, năm mươi mét vuông, tổng cộng chỉ có mười giá sách.
Thẩm Ngôn ngó nghiêng một vòng, không phát hiện quyển sách nào làm hắn thấy hứng thú bèn định rời đi.
Nhưng ngay lúc Thẩm Ngôn dự định ra ngoài, trời xui đất khiến hắn lại trông thấy một quyển sách nằm lọt thỏm trong cùng ở cái giá sách cách hắn gần nhất, mấy con chữ trên tiêu đề tức khắc lôi kéo ánh mắt Thẩm Ngôn.
"Đinh! Chúc mừng ký chủ phát hiện ra sách kỹ năng « Ba mươi sáu thức Động phòng thuật », xin hỏi ngài có muốn học tập hay không?"
Thẩm Ngôn cầm cuốn sách trên tay, mí mắt giật giật nhảy một cái, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đây không phải là lần đầu hắn nghe thấy một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu mình, lại càng không phải lần đầu tiếp thu một kỹ năng mới mẻ, lẽ ra Thẩm Ngôn không nên thấy kinh ngạc mới phải.
Nhưng lần tìm ra sách ‘kỹ năng’ này cùng những lần trước đây hoàn toàn không đồng dạng.
Thật sự là cuốn sách trước mặt hắn có chút... Không hợp lẽ thường.
Thứ này chính là một bản ghi chép những câu chuyện trong phòng the, cái gọi là chuyện phòng the dĩ nhiên chính là chuyện nam nữ.
Loại kỹ năng như thế cũng có thể bày bán trong nhà sách ở sân bay được sao?
Thẩm Ngôn trầm mặc một lát, lại suy tư một trận, sau đó mang theo lòng tràn đầy hiếu kì, khép cuốn sách lại, ý niệm trong đầu khẽ thì thầm: "Học tập!"
"Đinh! Ký chủ đã chọn học tập sách kỹ năng « Ba mươi sáu thức Động phòng thuật », thu hoạch được kỹ năng: Phòng thuật."
Phòng thuật: sơ cấp, 0/10. Hiện tại ngài đã là một phòng thuật sư, ngài hiểu biết rất nhiều kỹ xảo phong phú, giúp ban đêm của ngài không còn tịch mịch.
Thẩm Ngôn đứng trân người tại chỗ, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Thật sự là có loại kỹ năng này, xem ra chính mình đó giờ đúng là ếch ngồi đáy giếng, cứ xem thường chuyện như vậy, vẫn cho rằng chuyện giường chiếu nam nữ thì người bình thường đều có thể vô sự tự thông thôi, cần gì phải học hành kỹ năng.
Hắn nghĩ, căn bản không có cái gì gọi là hàm lượng kỹ thuật đáng nói, hoàn toàn dựa vào thời gian cùng độ lớn nhỏ để quyết định chất lượng cao thấp mà thôi.
Nhưng dựa vào chuyện mới vừa diễn ra thì xem ra chuyện này thật đúng là không phải đơn giản như thế.
Không phủ nhận là chuyện đó rất nhiều người đều có thể vô sự tự thông, thậm chí có thể nói là làm theo bản năng không tệ.
Nhưng biết làm và làm tốt vẫn có khác biệt rất lớn.
Vả lại trong chuyện ấy còn có rất nhiều vấn đề mà người chưa từng làm sẽ không rõ, tỉ như quá lãnh đạm, tỉ như có chướng ngại, tỉ như không hài hòa, tỉ như e ngại, tỉ như ba giây liền xong việc.
Ngoại trừ một số ít người là do nguyên nhân thân thể tạo thành thì đại đa số đều là bắt nguồn từ tâm lý.
Mà sở dĩ sẽ xuất hiện cái loại vấn đề về tâm lý ấy, căn nguyên có lẽ là vì ‘lần đầu’. Lần đầu làm chuyện này không tốt, hoặc có thể là làm không đúng sẽ sinh ra bóng mờ ảnh hưởng đến tâm tình, mà càng suy nghĩ tiêu cực về lần thất bại đó thì chắc chắn chất lượng của những lần sau cũng khó mà tốt lên được.
Mà kỹ năng phòng thuật hắn vừa học chính là chìa khóa giải quyết những vấn đề nói trên, hay nói đúng hơn là nó sẽ giúp hắn nâng cao chất lượng kỹ thuật trên giường, giúp cho hiệu quả mà hắn và bạn tình của hắn đạt được sẽ ngày càng thăng hoa hơn.
Nhưng Thẩm Ngôn suy tư hồi lâu, cảm thấy kỹ năng này và những kỹ năng hắn từng đạt được kỳ thật cũng không có gì khác biệt.
Có thể bởi vì văn hóa của Hoa Hạ chưa hoàn toàn cởi mở, người dân đối với chuyện này vẫn luôn ngại ngùng, xấu hổ, khó mà mở miệng.
Tuy nhiên trên thực tế, đây là chuyện mà hầu hết mỗi người trong cuộc đời đều ít nhất một lần trải qua, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Đương nhiên vẫn có những người đặc thù cả đời cũng không đụng đến chuyện phòng the, nhưng đó chỉ là con số nhỏ so với mấy tỉ dân trên thế giới, tạm thời không nhắc tới bọn họ.
Cho nên theo quan điểm của Thẩm Ngôn, chuyện này không nên tị huý, cũng không nên bài xích hay tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng gì.
Bởi vì rõ ràng đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, mà nó có thể ảnh hưởng đến sự hài hòa của gia đình, ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh.
Cho nên lấy tính khách quan mà nói, kỳ thật kỹ năng Phòng thuật vẫn phi thường hữu dụng, chứ không hề hèn mọn như mọi người vẫn nghĩ. Nếu xét về sự thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần thì rõ ràng đây cũng có thể xem là một nhánh của y thuật, mang tác dụng tích cực tới cho sức khỏe của con người nếu như ‘dùng thuốc’ hợp lý và đúng liều lượng.
Nói một cách khác, Thẩm Ngôn cho rằng đây cũng là một môn khoa học.