Dương Mật ngồi thẳng người, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên yết hầu, hắng giọng mấy tiếng, vừa thử xong liền kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn Thẩm Ngôn.
Thật đúng là có hiệu quả.
Trước đó nàng đã quay phim cả ngày, phải nói chuyện không ít, đêm nay về lại một mạch ngồi luyện hát, cổ họng mặc dù không đến mức đau đớn, nhưng cảm giác rất không thoải mái, giống như ăn cá mà hóc xương, đọng lại dị vật trong cổ họng vậy.
Nhưng bây giờ cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, không chỉ như thế, cuống họng còn trở nên mát lạnh, rất nhẹ nhàng, dễ chịu.
"Thật sự có tác dụng nè, rốt cuộc là vì sao vậy, anh giải thích thử xem, một cái là mắt cá chân nằm tuốt dưới, một cái là cổ họng trên cao, làm sao có thể ảnh hưởng lẫn nhau vậy được?" Dương Mật hiếu kì hỏi Thẩm Ngôn.
"Là kiến thức Trung y thôi, có nói cô cũng chẳng hiểu!"
Dương Mật nghe đã quen tai rồi, không buồn tức giận nữa, nhưng nàng vẫn thuận miệng hỏi hắn: "Đại ca à, bộ anh nhất định chọc cho tôi tức điên lên thì mới thấy vui vẻ sao?"
"Hả, tôi chọc cô tức điên hồi nào?" Thẩm Ngôn nghiêm túc đáp: "Ý của cô là nếu tôi giải thích, cô thật sự có thể hiểu à? Kinh mạch, huyệt vị, biết mấy thứ này không? Đố cô biết thân thể con người có hết thảy bao nhiêu đầu kinh mạch và bao nhiêu cái huyệt vị? Nếu cô trả lời chính xác, tôi sẽ rút lại lời ban nãy."
"Thôi đủ rồi, ngừng ngừng ngừng!"
Dương Mật giơ hai tay lên, khổ sở đáp: "Tôi sai rồi, là tôi không nên không biết tự lượng sức, anh nói tôi không hiểu thì chính là không hiểu, tôi nên nghe theo vậy, có đúng không?"
Tâm Dương Mật mệt mỏi như cũ, nhưng quả thật nàng không thấy tức giận nữa, không rõ từ khi nào mà nàng đã dưỡng thành thói quen ở cùng và chịu đựng miệng lưỡi thối tha của tên gia hỏa trước mặt này rồi.
Hắn nói chuyện quả thật rất đáng ghét, nhưng không thể phủ nhận là Thẩm Ngôn đối xử với nàng cực tốt, biết rõ nàng học hát nãy giờ thì sẽ đau họng nên liền kiên nhẫn ngồi xoa bóp cho nàng.
Tuy sự quan tâm của Thẩm Ngôn cứ quái quái kiểu gì, nói chuyện cũng hiếm khi mềm mỏng với nàng, nhưng bất kể nói thế nào thì đến cùng vẫn là quan tâm.
Vả lại hắn ta cũng cực kỳ lợi hại, nam nhân khác nào có được năng lực cùng sự hiểu biết như này, vừa hiểu rõ kinh mạch cơ thể con người lại vừa giỏi massage chữa trị như thế?
Người đàn ông mà nàng lấy làm chồng thật là tài hoa. Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Mật khó tự chủ được dâng lên chút tự hào.
"Tiếp tục luyện tập đi Thẩm lão sư, tôi cảm giác hiện tại mình có thể hát suốt cả đêm rồi!" Dương Mật hào hứng đứng lên nói.
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Đi ngủ đi, ngày mai lại học tiếp, chú ý kết hợp luyện tập và nghỉ ngơi điều độ thì mới tốt cho cổ họng. Học ít mà chất lượng thì vẫn hiệu suất hơn nhiều so với mấy kẻ ngốc nghếch cứ đâm đầu không não khổ luyện, những người tư chất bình thường như cô thì càng nên làm vậy."
"Ha! Lại nữa..."
Dương Mật đè ép đáy lòng toát ra xao động, mình không tức giận, thật sự không tức giận chút nào cả.
Thế giới tốt đẹp như thế, mình cần gì suốt ngày phải nổi nóng chứ?
"Tốt, tốt lắm, vậy Thẩm lão sư ngủ ngon nhé, ôm cái gối đầu của anh mà ngủ đi, tạm biệt!"
Dương Mật kiêu ngạo hất cằm, nện bước bước nhanh ra khỏi phòng, sau đó còn tiện tay đóng cửa một cái rầm cho hả bực.
Đáng đời anh ta, tôi cầu cho anh cả đời quay tay, vạn năm làm bạn với ngũ mỹ nhân đến mãn kiếp!
...
Quay phim rất buồn tẻ, nhưng sinh hoạt của đoàn làm phim lại tương đối thú vị.
Một đám người có kẻ lạ lẫm có kẻ quen mặt lẫn nhau, tụ tập tại phim trường suốt cả ngày, nam nữ già trẻ đều có, cuộc sống như vậy rất náo nhiệt, cũng rất có ý tứ, đương nhiên là lắm lúc cũng dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn.
Đoàn làm phim « Lạc Nhạn Trường Phi » vẫn được xem là tương đối hài hòa, tối thiểu nhất bên ngoài không có mâu thuẫn gì lớn, ngoại trừ chút địch ý nho nhỏ giữa Lý Thanh Phong, Dương Lập Hoa đối với Thẩm Ngôn ra.
Nhất là Dương Lập Hoa, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Ngôn thì ánh mắt đều tràn đầy nồng đậm oán hận.
Giống như gã bị Thẩm Ngôn giết cha đoạt vợ vậy.
Thẩm Ngôn đương nhiên cũng cảm nhận được, hắn đối với việc này cảm thấy rất kỳ quái, hắn tự ngẫm lại thì thấy rõ ràng mình chưa từng đắc tội gã đó lần nào mà.
Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần đối phương không chủ động tới trêu chọc mình, hắn cũng lười để ý tới gã.
Không có người nào có thể đạt được sự yêu mến của tất cả mọi người xung quanh, may ra tờ nhân dân tệ mới có thể làm được điều đó.
Lại nói, Thẩm Ngôn vốn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nữa là quản xem người ta có quý mến mình hay không.
Mỗi cuối tuần, đoàn làm phim « Lạc Nhạn Trường Phi » đều sẽ tổ chức một buổi liên hoan, một phần là để các diễn viên buông lỏng nghỉ ngơi cho thoải mái, một phần khác là để họ có nhiều cơ hội tiếp xúc, làm quen lẫn nhau, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm, có như vậy thì lên phim diễn xuất sẽ thăng hoa hơn.
Mà những buổi liên hoan như vậy cũng không phải là toàn thể nhân viên đều tụ tập tham gia cùng một chỗ với nhau, mà là chia theo từng nhóm khá rõ rệt.
Ngành giải trí có thể được xem là một nơi phân chia đẳng cấp tương đối rõ ràng, thân phận và vị trí khác biệt thì rất khó để xen lẫn cùng một chỗ, ai cũng thấy không được tự nhiên.
Thường thường đều là diễn viên chính ngồi cùng mâm với đạo diễn và nhà đầu tư, nhà sản xuất…; các diễn viên phụ thì tự quây thành một bàn; nhân viên công tác của đoàn làm phim sẽ tụ tập thành một đám; còn các diễn viên quần chúng nhỏ lẻ thì thường sẽ không được mời tham dự những buổi tiệc tùng ăn uống như này.
Hôm nay lại đến cuối tuần, đoàn làm phim theo thông lệ cho nghỉ ngơi sớm một chút, các diễn viên cùng nhân viên công tác theo thông lệ vui vẻ ồn ào ra ngoài liên hoan.
Thế nhưng lần này các diễn viên chính lại không đi cùng bên đoàn làm phim, chỉ có Lý Thanh Phong, Dương Lập Hoa cùng ba vị nam diễn viên thân thiết rủ nhau ra một quán đồ nướng gần khách sạn uống rượu giải sầu.
Trước khi đi, bọn họ đã từng gọi qua hẹn Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba tới, thế nhưng khi Dương Lập Hoa gọi điện thoại, Địch Lệ Nhiệt Ba lại bảo Dương Mật và nàng đều muốn giảm béo, cho nên không ra ngoài ăn được.
Nhưng mà ngay khi Dương Lập Hoa thất vọng muốn cúp máy thì lại nghe được đầu bên kia điện thoại, Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy hồn nhiên hô hào, “Thẩm Ngôn, sắp được ăn cơm chưa, tôi đói đến nỗi sắp chảy cả nước miếng luôn rồi nè.”
Câu nói trong lúc vô tình này của nàng tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào lòng Dương Lập Hoa, khiến toàn thân gã cứng đờ, một lúc lâu sau gã mới phản ứng lại được, điên tiết gào lên một tiếng rồi tức giận ném thẳng cái Iphone vừa mua không lâu xuống nền nhà vỡ nát.
8807, gian phòng của Thẩm Ngôn.
Người vừa nói với Dương Lập Hoa mình muốn giảm béo - Địch Lệ Nhiệt Ba đang ngồi khoanh chân trên giường cùng Dương Mật, cùng nhau gác cằm lên cái bàn ăn nho nhỏ trước mặt. Trên bàn đặt một cái nồi lẩu bốc khói nghi ngút, thơm phưng phức, cùng vô số nguyên liệu nhúng lẩu bày xung quanh.
Thẩm Ngôn và Hoàng Bác thì ngồi bên đối diện.
Nước lẩu sôi tràn ra ngoài khiến cái nắp va lộc cộc lộc cộc vào thành nồi, đồ ăn trong đó đã vừa chín tới. Thẩm Ngôn như gà mẹ, chu đáo dùng đũa gắp không ít thức ăn vào ba cái chén trống không của ba người kia.
Sáng hôm nay vừa thức dậy, hắn đã thấy trời âm u mây mù, bây giờ thì liên tục mưa không ngừng, khiến cho không khí vừa trong lành lại vừa mát lạnh.
Trời mưa mà được ăn lẩu thì đấy chính là mỹ vị nhân gian.
- ---------
Chương sau: Cô Có Thẻ Hội Viên Vip Của Thiên Đình Không?