Thẩm Ngôn gắng gượng đứng dậy xuống giường, đi vào toilet, hất một vốc nước lạnh lên rửa mặt hòng khiến tinh thần khôi phục một chút.
Đến tận lúc tỉnh táo rồi, Thẩm Ngôn mới ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương trước mắt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền sửng sốt.
Trong gương là một gương mặt khiến Thẩm Ngôn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quan sát kỹ thì còn có thể nhìn ra dáng vẻ nguyên bản của hắn, nhưng trên thực tế lại sớm đã cách biệt một trời một vực rồi.
Ngũ quan cân đối; góc cạnh rõ ràng mà lại không mất đi vẻ tinh xảo; đôi mắt lớn, vừa hữu thần lại vừa sáng ngời; sống mũi cũng cao ráo, thon gọn hơn hẳn.
Vốn Thẩm Ngôn cũng không tính là quá kém, miễn cưỡng có thể xem như tiểu soái ca, nhưng nhan sắc của hắn mà thả vào giữa một đống người thì chắc chắn chìm lỉm.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn đã thật sự biến thành một đại soái ca rồi, đường nét ngũ quan và cả tổng thể gương mặt đều vô cùng đẹp trai.
Hơn nữa thứ biến hóa cũng không chỉ có mỗi gương mặt của Thẩm Ngôn, mà cả vóc dáng và làn da hắn cũng có thay đổi rõ rệt.
Trước đây Thẩm Ngôn cao tầm 1m8, hiện giờ đã vọt lên tận 1m85, eo hẹp vai rộng, hai cái đùi thon dài, hoàn thành cơ thể tỉ lệ vàng mà chỉ người mẫu mới có.
Thậm chí cả cơ bụng và vùng nhân ngư tuyến* cũng xuất hiện.
(*) nhân ngư tuyến: tiếng Trung là 人鱼线, là hai đường chéo ở bụng dưới, ngay phần xương chậu, tạo thành hình chữ V. (Có thể google để thấy ảnh minh họa).
Làn da hắn đã sáng màu hơn, những đốm thâm lấm tấm trên mặt do mụn trứng cá từ thời dậy thì lưu lại đã biến mất toàn bộ.
Không thể không nói, hệ thống vạn năng thật cường đại, nói không ngoa thì nó chính là một cái máy ‘phẫu thuật thẩm mỹ’ tối tân nhất còn gì.
Chỉ trong vòng một đêm, nó đã có thể biến một vịt con xấu xí tầm thường trở thành một con thiên nga trắng, hơn nữa lại chính là con thiên nga trắng xinh đẹp nhất.
Tâm tình Thẩm Ngôn không tệ, hắn nhanh chóng tắm rửa, sau đó thay một bộ quần áo khác, ngâm nga bài hát đi ra khỏi phòng ngủ.
…
Phòng khách dưới lầu một.
Nhóm người Dương Mật nằm vắt vẻo lộn xộn trên ghế sô pha, lộ ra mấy cặp chân dài trắng muốt, trông dáng vẻ của từng người đều là bộ dáng hữu khí vô lực.
Nếu là bình thường, giờ này các nàng đã sớm ăn xong điểm tâm.
Nhưng tối hôm qua đã biết rõ trong nhà hiện giờ có một đầu bếp siêu cấp, các nàng tự nhiên không muốn lại tự mình động thủ nữa, có mỹ thực để hưởng thụ, ai lại nguyện ý tùy tiện đối phó cho qua bữa?
Bàn về khả năng nấu nướng, năm người các nàng có gộp lại cũng không bằng một đầu ngón tay của Thẩm Ngôn.
Cho nên bọn họ liền háo hức dậy sớm đợi sẵn, ngồi ở phòng khách mòn mỏi trông ngóng suốt từ sáng tới giờ, chỉ là các nàng không nghĩ tới, Thẩm Ngôn thế mà lại dậy muộn như vậy.
"Má ơi, rốt cục anh cũng chịu rời giường rồi, anh mau mau xuống cứu vớt chúng tôi đi, các lão bà của anh đều sắp chết đói rồi đây... A?"
Nhìn thấy Thẩm Ngôn đi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba liền đứng dậy kể khổ, thế nhưng lời còn chưa dứt, gương mặt xinh đẹp của nàng đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nghe tiếng kinh hô của Địch Lệ Nhiệt Ba, mấy đạo ánh mắt còn lại đều tò mò quay sang đây, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến bọn họ đều phải kinh ngạc đứng dậy.
Năm đại minh tinh đi đến bên người Thẩm Ngôn, ánh mắt nghi hoặc, thậm chí còn mang theo vài phần không thể tưởng tượng nổi nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Ngôn một lượt.
Một lúc lâu sau, Cổ Lệ Na Trát mới dè dặt hỏi: "Anh làm sao... Anh làm sao đột nhiên trở nên đẹp trai như vậy rồi?"
Thẩm Ngôn nhún nhún vai, đáp: "Nhan sắc của tôi vẫn luôn như vậy có được hay không, chỉ là các cô đó giờ không chú ý đến tôi cho nên không phát hiện ra mà thôi."
Thẩm Ngôn tất nhiên sẽ không nói cho bất kỳ ai khác biết tình huống chân thực của mình, mà dù hắn có nói, đoán chừng người bên ngoài cũng sẽ không một ai tin.
Năm cô gái nghe vậy thì cũng chỉ có thể tiếp nhận lời giải thích này, bởi vì không phải như lời anh ta nói thì còn có thể thế nào?
Chỉnh dung sao?
Thời gian một buổi tối không đủ để làm, mà dù có thật sự phẫu thuật thì Thẩm Ngôn vẫn cần thời gian dưỡng mặt lại sau đó mới phải.
Người ta hay nói thiếu nữ trưởng thành thay đổi tới mức cha mẹ còn không nhận ra, nhưng đó chẳng qua chỉ là phóng đại, dù sao muốn biến đổi như nào thì đều cần cả một quá trình, vả lại Thẩm Ngôn cũng đâu phải là nữ nhân.
"Các cô muốn ăn cái gì?"
Thẩm Ngôn vừa đi về phía phòng bếp vừa hỏi.
"Cháo!"
"Tôi muốn ăn bánh bao!"
"Mì sợi đi!"
"Anh có thể làm bánh rán hành chứ? Thật muốn ăn."
Năm đại mỹ nữ mau miệng đáp.
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ quay người lại, nói với bọn họ: "Mọi người thống nhất ý kiến đi, nhiều món như vậy thì có khi đến trưa mới được ăn sáng đấy."
"Vậy… anh làm cháo với bánh rán hành nhé!"
Thẩm Ngôn gật gật đầu, tiến vào phòng bếp. Trước tiên hắn lấy gạo ra vo sạch dùng để nấu cháo, sau đó lại lấy một túi bột, bát nước và một cái thớt lớn, nhanh chóng nhào bột mì để làm bánh rán hành.
Động tác của Thẩm Ngôn lưu loát như nước chảy mây trôi, làm đến đâu lại dọn dẹp gọn gàng tới đấy.
Trong mắt năm cô gái, đấy là những chuyện vô cùng chuyện phiền phức, thế nhưng đến tay Thẩm Ngôn, mấy việc này lại trở nên cực kỳ đơn giản.
Năm cô gái không định lên lầu, mà cả bọn đều như chim én nhỏ, khép nép chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, bưng lấy gương mặt xinh đẹp, lặng lẽ quan sát Thẩm Ngôn đang nấu cơm.
"Chẳng lẽ ngày hôm qua chỉ có một mình tớ mắt mù hay sao? Vì sao tớ lại không hề phát hiện anh ta thế mà lại đẹp mắt như vậy?"
Lưu Sư Sư nghiêng nghiêng đầu, cảm thán một câu.
"Có thể là do nhóm chúng ta quả thật đã không nhìn kỹ đi, bất quá phải thừa nhận, anh ta rất đẹp trai." Đông Lỵ Á ở bên cạnh thẳng thắng khen ngợi.
Năm đại mỹ nữ ngồi đây có ai mà không phải là kẻ trải đời, nhất là bọn họ đều làm trong ngành giải trí, mà ở cái giới showbiz này, trai xinh gái đẹp nhiều đến không kể xiết.
Các nàng không biết đã gặp qua bao nhiêu anh chàng soái ca, vậy mà ngoại hình của Thẩm Ngôn vẫn khiến các nàng thấy ngạc nhiên, trong lòng không tự giác được nảy sinh mấy phần yêu thích.
Lấy gương mặt và dáng vóc của Thẩm Ngôn mà nói, hắn nhất định lọt vào hàng ngũ nhan sắc đỉnh cấp trong giới giải trí.
Đồ ăn không bao lâu sau đã làm xong, Thẩm Ngôn và năm đại minh tinh cùng ngồi vây quanh bàn ăn, cắm cúi giải quyết gọn lẹ bữa sáng thơm ngào ngạt.
Ăn xong điểm tâm, các nàng liền hiểu chuyện đi rửa chén.
Các nàng đều không phải là loại người tự cho bản thân là thanh cao, hơn nữa cũng không có tật xấu làm gì cũng cần người ta bưng cơm rót nước tận miệng.
Nếu Thẩm Ngôn đã nấu cơm, vậy bọn họ cũng không thể để mặc bát đũa đó cho hắn rửa.
- ------
Chương sau: Bồi Mỗi Người Một Tháng