Tuy tiếng không lớn nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng, không sai, chính là loại âm thanh nhạy cảm kia.
Mấy tiếng động ‘ân ân a a’ đó hắn chẳng lạ lẫm gì, phàm là nam nhân có ai mà không dễ dàng nhận ra, dù sao thì đây cũng là âm thanh đã đồng hành theo rất nhiều cậu con trai cho tới tuổi trưởng thành.
Chỉ có điều... trong phòng của Dương Mật làm sao lại xuất hiện loại thanh âm này?
Thẩm Ngôn nhanh chóng đi về phía trước mấy bước, sau đó liền bắt gặp tình cảnh Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba đang tụm lại một chỗ, cúi đầu nghiêm túc xem điện thoại.
Từ vị trí hắn đứng cũng cũng có thể thoang thoáng nhìn thấy hình ảnh chuyển động trên màn hình di động của cô nàng, quả nhiên chính là loại phim cấm trẻ em kia.
Thẩm Ngôn không định quấy nhiễu hai người, mà chỉ khoanh tay, đứng dựa vào vách tường, bắt đầu cẩn thận suy ngẫm lại.
Hắn thật sự không nghĩ ra, hai cô vợ của mình len lén trốn ở trong phòng xem phim 18+, điều này đại biểu cho cái gì? Có phải là có ý bất mãn với hắn không?
Không thể trách Thẩm Ngôn suy nghĩ nhiều được, bởi vì ngoài lý do đó ra thì hắn thật sự không cách nào giải thích được hành động của hai người họ.
Thế nhưng không phải Thẩm Ngôn hoang tưởng, mà là hắn thật sự cảm thấy rất khó hiểu. Không có đạo lý a, ở phương diện này, hắn trời sinh điều kiện phi thường không tệ, nhất là từ khi học được cách Luyện Khí xong, toàn bộ phương diện trong việc đó đều tăng cường, lần đầu tiên ‘làm’ cùng Địch Lệ Nhiệt Ba chẳng phải hắn đã kiên trì hơn nửa giờ đấy sao?
Chiến lực như này tuyệt đối có thể miểu sát phần lớn gã đàn ông khác.
Như vậy mà các nàng ấy còn không hài lòng sao?
Thẩm Ngôn thật hoài nghi về bản thân mình.
...
"Trông cũng có vẻ đơn giản nhỉ!"
Qua một lúc lâu sau, Địch Lệ Nhiệt Ba mới ngẩng đầu lên nói. Theo như nàng vừa ‘nghiên cứu’ xong, phương thức thực hiện và độ khó dường như cũng không quá cao. Quan trọng là nhìn dáng vẻ và biểu cảm trên mặt của cô gái trong phim cũng không đặc biệt thống khổ, điều này đã khiến hai nàng ít nhiều thở phào một hơi.
"Ừm, nhưng không biết được đến khi làm thực tế thì sẽ như thế..."
Dương Mật gật gù thảo luận, nhưng lời còn chưa dứt thì bỗng phát hiện ra một thân ảnh đang đứng cách hai nàng không xa.
Má nó!
Dương Mật giật mình vội đứng thẳng người dậy, tay nhỏ đang cầm điện thoại di động trong nháy mắt liền giấu ra sau lưng.
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe động tĩnh liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy người tới là Thẩm Ngôn thì động tác cũng y hệt Dương Mật.
Hai người sợ hãi đứng tụm chung một chỗ, biểu lộ vừa quẫn bách lại vừa chột dạ.
Thẩm Ngôn vẫn như cũ, ôm cánh tay đứng tựa ở nơi đó, hắn hiếu kỳ nhìn hai cô vợ của mình từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: "Tại sao lại muốn xem cái này?"
"Bọn em muốn... Muốn học tập một chút thôi." Dương Mật ấp úng đáp.
"Học tập? Để làm gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngại ngùng trả lời: "Tụi em chưa từng trải qua việc này, có chút sợ hãi, cho nên mới muốn nhìn người khác làm để học hỏi ít kinh nghiệm."
Thẩm Ngôn cảm thấy não mình không theo kịp suy nghĩ của hai người trước mặt, hắn khó hiểu hỏi: "Chẳng phải ngày hôm qua chúng ta đã làm mấy việc đó rồi sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba thành thật khai: "Hôm qua là phía trước mà, đằng sau… đằng sau… bọn em đã làm bao giờ đâu."
"Đằng sau?"
Dương Mật đỏ mặt, nhắm mắt đánh liều nói thẳng: "Không phải anh muốn quan hệ từ cửa sau với bọn em à, tụi em thấy sợ mà, vả lại cũng không có kinh nghiệm gì nên mới muốn học hỏi người ta thôi..."
"Từ từ, chờ đã, anh nói qua lời này từ khi nào?"
Dương Mật quay đầu nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba đáng thương đáp: "Lúc chiều ấy, rõ ràng anh đã ám chỉ cho em còn gì."
Thẩm Ngôn bị nàng nói đến rối não, hắn giơ tay chặn lại: "Nói rõ một chút, anh ám chỉ muốn bọn em làm chuyện đó lúc nào vậy?"
Địch Lệ Nhiệt Ba trả lời: "Thì lúc anh kể câu chuyện về con mèo nhỏ cùng chó con đó."
Thẩm Ngôn nghe vậy liền sững người. Hắn im lặng nhìn chằm chằm đại mỹ nữ trước mặt, thật sự có xung động muốn mở cái đầu nhỏ của Địch Lệ Nhiệt Ba ra nhìn xem, rốt cuộc trong đầu nàng chứa cái gì vậy. Đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười thôi có được hay không?
Thẩm Ngôn theo bản năng định giải thích, nói cho các nàng biết đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười nhạt mà hắn xem trên mạng thôi, không có bất luận cái gì ám chỉ cùng hàm nghĩa nào khác cả.
Thế nhưng lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở vào.
Chậm đã, tựa hồ chuyện ấy thật đúng là có lực hấp dẫn.
Mỗi một nam nhân trong lòng đều ôm ấp một ý nghĩ lớn mật, không phải vậy sao?
"Vậy các em học tập thế nào rồi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ khoe: "Cũng tạm được, không đến nỗi dọa người như bọn em tưởng tượng lắm."
Dương Mật cũng gật đầu hùa theo.
Nghe thế, trong lòng Thẩm Ngôn liền dâng lên một cỗ rạo rực, hắn liếm môi, khẽ thì thầm: "Vậy... Trở về phòng nhé?"
Hai cô gái nhu thuận đi theo sau lưng hắn.
Đêm nay nhất định là một buổi tối điên cuồng mà cả ba người họ mãi mãi khắc ghi trong lòng.
Đêm nay, rốt cuộc Thẩm Ngôn đã hoàn thành thêm rất nhiều ‘thành tựu’ khác nhau mà kiếp trước hắn không thể nào tưởng tượng nổi.
Ba người một mực ‘dày vò’ lẫn nhau đến tận hơn ba giờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
...
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngôn vẫn như cũ, hơn năm giờ liền tỉnh.
Thế nhưng hắn không lập tức rời giường, Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba một trái một phải, tựa như bạch tuộc treo ở trên người hắn, nếu mà hắn cựa quậy đứng dậy, khẳng định sẽ làm các nàng thức giấc. Hôm qua bọn họ ‘vất vả’ như thế, cứ để hai cô nàng này ngủ thêm một hồi đi.
...
"Cậu thấy đau không?"
"Vẫn còn ổn, cậu thì sao?"
"Cũng thế, chưa tới nỗi nằm úp sấp giường, chỉ là có chút khó chịu thôi!"
Tám giờ hơn, hai cô nàng vừa mệt mỏi ngáp to một cái, vừa câu được câu không đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi.
Sau chuyện đêm qua, quan hệ giữa các nàng đã trở nên càng thêm thân mật, tựa hồ như giữa hai người đã không còn bí mật gì phải giấu nhau, nghĩ mà xem, thứ gì không nên nhìn, thứ gì không nên làm… bọn họ đều đã trải qua. Mối quan hệ mà còn ngăn cách nữa thì mới là lạ.
Bữa sáng không mấy phong phú, bởi vì thời gian không đủ, Thẩm Ngôn dậy tương đối trễ, cho nên hắn chỉ làm hai bát mỳ thịt bò. Thế nhưng Thẩm Ngôn làm rất dụng tâm, vả lại lấy tài nấu nướng của hắn, hương vị tự nhiên là đỉnh cấp, hai cô gái hào hứng ăn sạch cả một tô lớn.
Ăn sáng xong xuôi, cả ba người cùng nhau ngồi lên xe Dương Mật để đi tới studio, bắt đầu công việc ngày mới.
Có Thẩm Ngôn ở chỗ này, Địch Lệ Nhiệt Ba chắc chắn sẽ không tự mình ngồi xe của nàng.
Sau chuyện đêm qua, hai cô gái gần như trở nên bám dính hệt keo lên người Thẩm Ngôn, hận không thể dán thật chặt ở trên người hắn, một giây đồng hồ cũng không muốn tách rời.
Không những ở trên xe một tả một hữu ôm hắn, mà tới khi xuống xe, trên đường đi vào phim trường vẫn ôm cánh tay của hắn không muốn buông ra.
Điều này càng làm cho những nam nhân trong đoàn làm phim thêm phẫn hận, ghen ghét đến đỏ cả hai mắt.
- ------------
Chương sau: Cái Này Gọi Là Khẩu Kỹ