Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng hồi lâu rồi mới đáp: "Loại chuyện này, tớ có thể xem ai chứ?"
Dương Mật bĩu môi: "Đừng có mà giả bộ, tớ không tin cậu chưa từng xem loại phim đó đâu."
"Phim ấy ấy thì đương nhiên đã coi, nhưng chưa coi qua cảnh đi ‘cửa sau’ cậu nói bao giờ." Địch Lệ Nhiệt Ba thật thà trả lời.
Nàng ngồi im ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện bèn vội quay sang nhìn Dương Mật, ánh mắt hết sức nghiêm túc.
"Lại làm sao?"
"Tớ minh bạch một chuyện!"
"Minh bạch cái gì rồi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba một phát bắt lấy cổ tay của Dương Mật, khẽ thì thầm: "Cậu có nghĩ giống tớ hay không, tại sao Thẩm Ngôn lại kể câu chuyện này cho tớ nghe?"
"Vì... vì cái gì?"
"Rất có thể là anh ấy đang muốn ám chỉ nhóm chúng ta!"
Lần này đến phiên Dương Mật trợn mắt há hốc mồm, nàng cẩn thận nghĩ lại, quả thật đúng là có khả năng này.
Nhưng vấn đề là... Thật khó xử, nếu quan hệ theo cách kia sẽ rất đau.
"Hô, áp lực thật lớn!" Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc bình luận, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Cậu em của Thẩm Ngôn nàng đã nhìn thấy, cũng đã ‘dung nạp’ qua rồi, thật sự rất lớn, hôm đó nàng chẳng khóc sướt mướt vì đau còn gì.
Dương Mật cũng thấy áp lực hệt như cô bạn mình, nội tâm hiện tại vô cùng xoắn xuýt.
Bởi vì nàng cũng sợ đau mà!
Nhưng nếu từ chối thì chắc chắn Thẩm Ngôn sẽ không cao hứng.
Dù gì thì đây cũng là nghĩa vụ mà người làm vợ như nàng nên đáp ứng đối phương. Ngẫm lại mà xem, nếu ngươi không làm cho nam nhân thỏa mãn về phương diện sinh hoạt, vậy hắn ta ngoại tình thì phải làm sao bây giờ?
Rối não, thật đúng là cực kỳ rối não!
Trên đường về lại khách sạn, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba không ai nói gì với nhau nữa, bọn họ đều đang hoàn toàn đắm chìm vào việc đấu tranh tư tưởng.
Kỳ thật trong lòng bọn họ đã có đáp án, các nàng đương nhiên chọn thỏa hiệp, bởi vì các nàng tự biết, ngoài thỏa hiệp với sở thích của Thẩm Ngôn ra thì còn có thể thế nào được nữa...
Chồng của mình đã đưa ra yêu cầu, không muốn cũng phải chấp nhận, cho nên bảo là xoắn xuýt, chi bằng nói hiện tại trong lòng hai cô gái chỉ đơn thuần là sợ đau mà thôi.
…
"Bao giờ có thời gian rảnh, cậu tìm những đoạn phim có cảnh đó cho tớ xem một chút với."
Trở lại khách sạn, hai cô gái đi đến trước cửa phòng Thẩm Ngôn, lúc đang định mở cửa vào phòng thì Địch Lệ Nhiệt Ba đột ngột quay sang nói với Dương Mật.
"Tớ làm gì có phim nào mà đưa."
"Không phải cậu nói cậu từng xem qua rồi à?"
Dương Mật trừng mắt, "Tớ nói mình xem rồi thì đồng nghĩa là tớ có chắc? Mấy thứ đó tớ xem chung với mấy đứa bạn cùng phòng từ hồi ở ký túc xá của học viện thôi. Vả lại bây giờ cậu xem thì làm được cái gì?"
"Học chứ làm gì!" Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc giải thích: "Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ cảm thấy đây cũng không phải là khó khăn không thể giải quyết được. Cậu nghĩ đi, đã có loại phim này, vậy đồng nghĩa với việc có không ít người có thể làm được chuyện đó. Mà những người phụ nữ khác có thể làm được, hai người chúng ta dựa vào cái gì lại không được? Cho nên hiện tại căn nguyên của vấn đề có thể là do hai đứa mình quá sợ đau nên đâm ra ám ảnh tâm lý thôi, hơn nữa còn thiếu kinh nghiệm và kỹ xảo chuyên môn."
"Kỹ xảo? Loại sự tình này... Cũng cần có kỹ xảo chuyên môn hả?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu: "Không rõ, cho nên tớ mới muốn học. Trước kia lúc xem phim cậu không có lưu ý qua những điều này sao?"
Dương Mật giơ hai tay lên trời: "Đại tỷ à, đã nói là tớ và bạn cùng phòng lén lút xem vài lần trong phòng ngủ thôi, cũng có phải tài liệu học tập đâu mà cậu bảo tớ cầm màn hình lên cẩn thận nghiên cứu qua, vả lại cũng lâu lắm rồi, tớ làm sao mà nhớ rõ được?"
"Vậy cũng chỉ có thể lên mạng tìm thôi!"
"Cậu biết trang web nào à?"
"Không khó, loại phim kia chẳng phải đều được mọi người download từ trên mạng xuống sao? Bõ công tìm kiếm chút là được."
…
Cơm tối nay rất phong phú, Thẩm Ngôn cố ý chuẩn bị cho Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba hai bát canh bổ khí bổ máu được chế biến từ dược liệu, hương vị có lẽ không quá tốt, nhưng công hiệu thì miễn bàn.
Đây là Thẩm Ngôn căn cứ vào một cái phương thuốc cổ rồi cải tiến lại, hiện tại xem như là phối phương độc nhất vô nhị, chẳng những giúp bổ khí bổ máu, mà lại còn có công dụng tư âm dưỡng nhan, phục dụng đều đặn trong thời gian dài còn có thể làm chậm tiến trình lão hóa.
Đương nhiên chỉ là trì hoãn chậm hơn người bình thường mà thôi, dù sao đây cũng chỉ là một phương thuốc cổ, cũng không phải linh đan diệu dược gì, hiệu quả tất nhiên có, nhưng không thể khoa trương tới độ ‘trẻ mãi không già’ như nhiều nhãn hàng hay quảng cáo được.
Thế nhưng chỉ cần nghe vậy thì Dương Mật lẫn Địch Lệ Nhiệt Ba đều cực kỳ vui vẻ, thậm chí nỗi lòng rối rắm vì chuyện ‘cửa sau’ ban nãy đều đã quên sạch.
Nữ nhân ấy mà, đối với mấy chữ việc làm đẹp dưỡng nhan luôn luôn coi trọng, thậm chí nhiều người còn đặt nặng việc nhan sắc hơn cả sức khỏe. Không ít cô nàng vì muốn bản thân trở nên đẹp hơn mà suýt đánh đổi cả tính mạng.
Vì vậy nên ăn hai bát canh dược liệu này, Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba còn cảm thấy trân quý hơn cả việc được tặng siêu xe hay biệt thự đắt đỏ.
Trong lòng tự nhiên lại khó tránh khỏi cảm giác kiêu ngạo và tự hào một phen. Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là chồng của tôi đó, ngầu hết sức!
Bạn trai người khác hay chồng nhà người ta tặng quà thì nhiều lắm là quần áo, túi xách, đưa xe đưa phòng ở, chồng của bọn tôi trực tiếp dâng tặng thanh xuân vĩnh bảo, các cô có thấy sợ chưa? Ha ha!
"Oa, em có cảm giác hình như da mình căng ra hẳn ấy, chồng ơi chồng ơi, anh nhìn đi, thật sự có hiệu quả đúng không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba một hơi đem canh uống sạch, không nói đến canh này cũng không quá khó uống, coi như thật khó uống, vừa đắng vừa chát thì đoán chừng nàng cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái. Vì nhan sắc, hết thảy đều có thể dễ dàng tha thứ.
"Tác dụng tâm lý thôi, nào có khoa trương như vậy. Cái này em phải uống quanh năm suốt tháng thì mới thấy công hiệu."
Thẩm Ngôn sủng nịch nhéo nhéo gò má trắng nõn của Địch Lệ Nhiệt Ba, đoạn nói tiếp: "Phải rồi, có chuyện muốn nói với các em."
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba liếc đối phương, trong lòng không tự chủ được đều run lên.
Cả hai tự nhủ, thôi xong, đến rồi, đến rồi!
Hai nàng thật sự rất khẩn trương, đây cũng quá sớm đi, còn chưa tới tám giờ mà Thẩm Ngôn đã muốn làm chuyện ấy ấy ư? Vậy thì đêm nay phải làm những mấy lần lận đây?
Vả lại xem ý tứ của Thẩm Ngôn thì chẳng lẽ anh ấy muốn cả ba người cùng lăn giường với nhau sao? Quá làm khó hai nàng đi, người ta đâu đã chuẩn bị tâm lý, huống hồ chi đề xuất này còn có độ khó cao như vậy nữa.
"Chồng… chồng à, cái kia, bây giờ bọn em còn có chút việc chưa làm xong, bằng không… bằng không chờ một hồi lại nói tiếp nhé?" Địch Lệ Nhiệt Ba một bên ra sức nháy mắt với Dương Mật, một bên ấp úng nói.
- -----------
Chương sau: Nói Lời Thật Lòng