Nét cười trên mặt Thẩm Ngôn khó mà giấu được, bởi vì hắn đang nghĩ tới đoạn thời gian ngọt ngào lúc còn ở Hoành Điếm với hai cô vợ nhỏ kia.
Đông Lỵ Á nín thở, mang theo sự chờ mong, sau đó biến thành thất vọng, cuối cùng triệt để hóa phiền muộn.
Nguyên lai mình không phải là đại tỷ, nhiều lắm cũng chỉ được tính là tam tỷ mà thôi. Vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là ‘tam’ chứ? Tiểu tam, tiểu tam, nghe là thấy điềm xấu rồi có được hay không...
"Chồng à, em cũng muốn hát!"
"Em còn muốn uống canh bổ máu dưỡng nhan!"
"Hơn nữa em còn muốn được nghe bản ghi âm « Quỷ thổi đèn » anh làm riêng cho em!"
Đông Lỵ Á bĩu môi, lăn lộn trong vòng tay Thẩm Ngôn, nũng nịu nói.
Không làm được đại tỷ thì đành chịu, nhưng những gì mấy người Mật Mật có, nàng một cái cũng không thể thiếu.
Thẩm Ngôn buồn cười vỗ vào mông Đông Lỵ Á cái bốp, đoạn nói: "Đây đều là việc nhỏ mà, anh cũng đâu nói là không đáp ứng em, cần gì phải tức giận chứ, mau cười một cái xem nào."
Đông Lỵ Á đương nhiên sẽ không đem những tính toán trong đầu nói cho Thẩm Ngôn nghe, thấy hắn nói vậy nàng bèn nói lảng sang chuyện khác: "Bảo sao trước đây em còn thấy ngạc nhiên. Em chơi với bọn họ lâu như vậy, khả năng hát hò của hai cậu ấy như nào em rất rõ, thế mà đùng phát cả hai cho ra mắt bài hát solo, mà solo còn đỡ, công ty của Dương Mật còn bảo đấy là ca khúc do cậu ta tự sáng tác, kết quả một bài thì đứng nhất Kim Khúc Bảng nhiều tuần liền, một bài thì đuổi sát theo vị trí thứ hai của Kim Khúc Bảng không thôi, quả là khiến người ta thấy khó hiểu mà. Giờ thì hay rồi, em nói anh biết, em cũng muốn hát, em cũng phải lên top Kim Khúc Bảng, em cũng muốn truyền thông tung hô em là Thiên Hậu."
"Ngoan nào, chỉ cần là em muốn, những việc đó anh nhất định sẽ giúp em hoàn thành. Ngoan, không tức giận nữa nhé!" Thẩm Ngôn phì cười, luôn miệng dỗ dành vỗ về cô vợ nhỏ trong lòng mình. "Khả năng ca hát của em thế nào? Tốt hơn Mật Mật không?”
Khả năng ca hát của nàng có tốt hơn Mật Mật hay không?
Đông Lỵ Á trong nháy mắt giật thót một cái, lắp bắp đáp: "Cũng... cũng không tệ."
"Vậy thường em thích bài nào, hát anh nghe thử một đoạn đi."
"Không phải anh sẽ sáng tác bài hát riêng cho em sao? Cả Mật Mật và Nhiệt Ba đều hát bài mà anh viết cho bọn họ mà."
Thẩm Ngôn khẽ vuốt ve đôi má ướt át trơn mềm của nàng, thật sự là thích đến không nỡ buông tay, "Nhưng anh cũng phải biết rõ khả năng của em tới đâu thì mới viết ra một ca khúc thích hợp với em được. Tình huống của mỗi người mỗi khác mà, âm thanh của em hay Mật Mật, Nhiệt Ba cũng hoàn toàn khác biệt. Nếu âm vực của em rộng và có hơi dài, vậy thì anh sẽ viết ca khúc có cao độ khó một chút để em khoe quãng giọng; hoặc nếu tiếng hát của em êm ái, luyến láy nhiều thì một ca khúc trữ tình uyển chuyển hàm súc sẽ hợp với em hơn."
Đông Lỵ Á nghiêng cái đầu nhỏ nhắn suy tư một phen, sở trường của mình ư? Hừm, hình như mình chẳng có sở trường gì trong việc ca hát cả, thôi kệ, cứ tùy tiện hát một bài đi rồi tính.
Hai phút sau...
"Chồng à, anh thấy em hát thế nào?" Đông Lỵ Á có chút khẩn trương, có chút chờ mong.
Thẩm Ngôn đưa tay ra sau xoa bóp cái gáy, cảm giác não mình có hơi âm ỉ rồi. Mẹ nó, chính mình có đến mấy cô vợ là minh tinh nổi tiếng, vậy mà sao không một người nào có thiên phú ca hát hết vậy?
Vấn đề ư? m sắc kém, khả năng cảm nhạc kém, hơi thở ngắn, âm điệu bị chênh phô, kỹ xảo thì... tuyệt đối không có!
"Vẫn còn... Chịu đựng được!"
"Cái gì? Chịu đựng được ấy hả?"
Thẩm Ngôn thực sự cố kiềm lời chửi bậy đã dâng lên tới tận miệng, bất đắc dĩ hỏi: "Em hát như thế nào, trong lòng mình không có điểm số sao?"
Đông Lỵ Á nghe thế liền xụ mặt xuống, giận dỗi xoay lưng vào mặt Thẩm Ngôn, "Anh đang mất đi một người vợ đặc biệt yêu anh, đặc biệt ưu tú, đặc biệt ôn nhu, đặc biệt cao quý."
"Ha ha ha ha, thôi thôi, quay lại đây đi mà!" Thẩm Ngôn bị chọc cười, nhịn không được đưa tay lên vò đầu cô vợ ngốc nhà mình, đoạn trấn an: "Yên tâm đi, dù em có là đầu heo thì anh cũng có thể giúp em trở thành Thiên Hậu được."
Đông Lỵ Á cảm giác mình sắp tức phát điên rồi, "Thẩm Ngôn chết tiệt, anh đang mượn cớ mắng em đúng không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, cười cười dỗ dành: "Nào có, em nghĩ nhiều rồi, mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là em có lòng tin với anh hay không kia kìa. Em nhìn Mật Mật với Nhiệt Ba xem, củi mục như hai cô ấy mà anh còn có thể giúp hai tiểu cô nương này lên đứng đầu top Kim Khúc Bảng, đương nhiên em cũng không thành vấn đề."
"Ha ha ha!" Đông Lỵ Á nghe Thẩm Ngôn bảo hai người kia là củi mục liền sung sướng cười lớn, bất quá rất nhanh nàng liền khựng lại, má nó, hình như tên họ Thẩm này lại đang chỉ dâu mắng hòe rồi.
.....
"Chồng à, anh thấy cái váy này thế nào? Hôm trước em mua tại Thượng Hải, đây là kiểu mới nhất của tuần lễ thời trang Milan năm nay. Anh xem em mặc có đẹp không?"
"Đẹp lắm!"
"Vậy anh đoán xem cái váy này bao nhiêu tiền? Mà thôi, chắc anh cũng đoán không được đâu. Cái váy này hơn bốn ngàn đó, em phải đặt người mang từ nước ngoài về cho em, năm nay đặc biệt lưu hành mẫu mã này, em cảm thấy nó rất thích hợp với em. Chồng ơi, anh nhìn xem thấy thế nào? Có đẹp hay không?”
"Đẹp mà!"
“Hừ, anh trả lời qua loa quá đi. Anh nhìn cái áo này nè, thấy lấp lánh không, đây là phiên bản giới hạn số lượng của Chanel năm nay đó. Nếu em phối nó với quần ngắn thì sẽ có thể khoe khéo đôi chân dài thẳng tắp của mình ha ha ha. Nhưng mà em đang phân vân đây, em không biết nên đi đôi giày nào cả, lâu lắm em không mua thêm giày mới rồi. Chủ yếu là vì em không chọn được đôi nào yêu thích hết, nếu có thể mua một vật mà mình yêu thích thì thật là hạnh phúc. Chồng à, anh thấy sao?”
"Hừm… anh có thắc mắc, đó không phải là bộ đầu tiên mà ban nãy em vừa thử à?"
"Không, ban nãy là của Dolce & Gabbana, còn bộ em đang cầm là của Chanel cơ mà, chồng ơi anh có thể nghiêm túc hơn được không?"
Thẩm Ngôn có chút câm nín! Bây giờ là chín giờ rưỡi sáng, hắn và Đông Lỵ Á hôm nay bảy giờ đã rời giường. Sau đó trong lúc hai người đang ăn sáng, Đông Lỵ Á nói muốn đi ra ngoài dạo phố.
Thẩm Ngôn đương nhiên là đồng ý, sau đó bảy giờ bốn mươi lăm, Đông Lỵ Á lôi kéo hắn đi lên lầu hai thay quần áo.
Hiện tại đã hơn hai tiếng rồi mà đại tiểu thư này vẫn còn không biết nên mặc bộ nào ra đường.
Thẩm Ngôn có thể được xem là người có tính nhẫn nại tương đối cao, hắn có thể im lặng ngồi đợi nàng mấy tiếng cũng không thành vấn đề, thế nhưng trước sự thay đổi xoành xoạch, cứ khẳng định rồi phủ định của Đông Lỵ Á hiện tại thì hắn khó mà chịu nổi, nhất là khi vòng lặp vô hạn tuần hoàn này đã diễn ra gần hai tiếng đồng hồ rồi.
"Chồng à, cái váy này em mặc đẹp nhỉ."
"Uhm, nhưng nhìn kỹ thì có chút phô trương, không thích hợp đi dạo phố lắm."
"À, anh nhìn cái váy màu đỏ kia xem, quá đẹp luôn!"
"Nhưng thôi, váy này hơi dài, ra đường tương đối vướng víu, không được, không được."
“Cái áo này đi với cái váy ngắn kia là chuẩn luôn chồng nhỉ, nhìn cũng gọn gàng nữa.”
“Chà, bỏ đi, sáng ra ăn mặc phong phanh như này, dễ bị người qua đường nhận ra lắm.”
Thẩm Ngôn xoa xoa tay, bất đắc dĩ nói: "Vợ à, quần áo của em có đẹp hay không anh chịu thôi, nhưng anh biết rõ em nếu em còn tra tấn anh, anh sẽ phát điên mất."
"Em đâu có!" Đông Lỵ Á bĩu môi, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng dứt khoát nói: "Được rồi, được rồi, không bắt anh đợi nữa, chọn bộ này đi là được chứ gì?"
Nếu ánh mắt biết lên tiếng, giờ phút này ánh mắt của Thẩm Ngôn đã sớm cãi nhau tưng bừng với vị đại tiểu thư trước mắt rồi, bởi vì bộ cánh mà Đông Lỵ Á chọn chính là bộ đồ đầu tiên mà cô nàng thử.
.....
Buổi sáng mười một giờ hai mươi.
Hai người cuối cùng cũng có thể ra khỏi nhà, không sai, chính xác là mười một giờ hai mươi. Đông Lỵ Á chọn quần áo xong thì còn phải trang điểm thêm gần hai tiếng nữa.
- - - - - -
Chương sau: Cẩu Lương Bất Đắc Dĩ