Dù là người hay là động vật, lúc ngủ là lúc yếu ớt nhất, Thiên Lạc cũng sẽ không tin tưởng người trước mặt mà biểu hiện ra một mặt yếu ớt của mình.
Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Bưu Sơn, Thiên Lạc nhìn thoáng qua, nhìn về phía núi non ngoài cửa sổ, “Đây là Mậu Sơn?”
“Đúng vậy, lần này đi xuống chỉ có hai chúng ta, phi thuyền không được phép hạ cánh để tránh xuất hiện vấn đề.” Bưu Sơn lập tức trả lời Thiên Lạc.
Hiện tại toàn bộ Mậu Sơn đều là khu cảm nhiễm, không cho phép bất kì kẻ nào tới gần, ngược lại cũng là chuyện hợp lí, “Tôi đã biết, chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát.”
Nghe Thiên Lạc nói xong, Bưu Sơn lập tức gật đầu, rồi mới cùng Thiên Lạc chuẩn bị dù để nhảy xuống, trực tiếp nhảy khỏi phi thuyền.
Cuồng phong gào thét, Thiên Lạc cúi đầu nhìn phía dưới.
Toàn bộ Mậu Sơn đều bị một lớp bảo vệ cực lớn vây chặt lấy, nhìn qua kín không kẽ hở.
Một khi tiến vào bên trong lớp bảo vệ, trừ phi hoàn thành nhiệm vụ, nếu không đừng nghĩ rời đi.
Nghĩ tới điều này, đáy mắt Thiên Lạc nhiều hơn vài phần thâm ý, trực tiếp duỗi tay mở dù.
Lúc Thiên Lạc cùng Bưu Sơn dần dần tới gần, lớp bảo vệ cũng mở ra, Thiên Lạc cùng Bưu Sơn nhanh chóng tiến vào.
“Trừ phi chúng ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, bằng không lớp phòng vệ này sẽ không mở ra nữa.” Bưu Sơn vừa thao tác dù vừa nói với cách đó Thiên Lạc không xa.
“Vậy nhanh lên đi, thời gian của chúng ta có hạn.” Thiên Lạc cũng lập tức nói một câu, rồi mới trực tiếp cắt dù để nhảy xuống khi cách mặt đất ba bốn mét.
Dù để nhảy bị gió thổi đi, Thiên Lạc cũng vững vàng đứng trên mặt đất.
Tầm mắt sắc bén đảo qua xung quanh, đáy mắt Thiên Lạc ẩn ẩn tràn ngập ánh sáng lạnh.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không khí trầm mặc nhanh chóng lan tràn trong không khí, nơi đám Thiên Lạc tiếp đất là trấn Mậu Sơn.
Trấn Mậu Sơn từ rất nhiều năm trước đã không có ai ở lại, giờ phút này trấn Mậu Sơn càng là vắng vẻ, hoàn toàn không có hơi thở người sống, sự yên tĩnh quỷ dị lan tràn.
“Người phụ trách tiếp ứng ở đâu.” Thiên Lạc nhìn Bưu Sơn, hỏi.
“Hẳn là sẽ tới nhanh thôi, chúng ta đến sớm mười phút so với dự tính.” Biểu cảm Bưu Sơn cũng nghiêm túc, “Chỉ huy Thiên Lạc, cậu ở chỗ này chờ một lát, tôi đi lên phía trước xem thử.”
“Ừ, đi thôi.” Thiên Lạc nói như thế, nhìn Bưu Sơn đi vào trong trấn Mậu Sơn.
Bên ngoài trấn Mậu Sơn là một rừng cây yên tính, sự tĩnh mịch chậm rãi chảy xuôi trong không khí.
Rừng cây nho nhỏ không hề có động tĩnh gì.
Không chỉ là không hơi thở loài người, thậm chí ngay cả hơi thở động vật cũng không có.
Này thật sự là quá kỳ quái.
Nghĩ như thế, đáy mắt Thiên Lạc rất nhanh hiện ra một tia sáng nguy hiểm.
Hơi thở nhàn nhạt từ chỗ sâu trong rừng rậm lan tràn ra, chậm rãi khuếch tán trong không khí.
Mơ hồ mang theo mùi máu tanh, làm đáy mắt Thiên Lạc cũng nhiều hơn vài phần cảnh giác.
“Gào……” Nhẹ nhàng gào một tiếng, lại ẩn chứa hơi thở hung ác làm người ta không dám xem thường, giống như dã thú càng làm Thiên Lạc cảnh giác hơn!