Mục lục
Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặc biệt là mấy đồng bạn của Hồ Kim, trên mặt đều là vẻ mặt như thấy quỷ nhìn Thiên Lạc.

Thật là kiêu ngạo, chưa từng có gặp qua kiêu ngạo như thế!

Đánh người còn có thể cao điệu nói tên gia môn như thế, thật sự không sợ bị trả thù à?

“Được rồi, chúng ta……” Giải quyết phiền toái, thời điểm Thiên Lạc nhìn về phía bọn Bắc Cẩm, khóe môi lộ ra một tia ý cười, nhưng còn chưa nói xong, cô liền cảm thấy phần đầu đau nhức dữ dội.

Không thể khống chế được, trước mắt Thiên Lạc tối sầm, cô chỉ cảm thấy chỗ hồn tuyền truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, sức lực thân thể đột nhiên bị trút đi, hai chân mềm nhũn, thân thể ngã thật mạnh hướng mặt đất.

“Lão đại!”

“Đại ca!”

Đám Bắc Cẩm thấy thế khiếp sợ, nhanh chóng chạy về phía Thiên Lạc.

Nhưng cô không ngã trên nền đất lạnh như băng, ngay khi ý thức Thiên Lạc biến mất trong nháy mắt, cô cảm thấy một đôi tay ấm áp mà hữu lực ôm lấy thân thể cô, ôm cô vào lòng.

Một bàn tay to quen thuộc đặt trên bộ ngực quấn lấy tầng tầng lớp băng của cô.

“Cố thiếu tướng, tay anh đặt ở đâu đó?!!!!” Cố gắng mở mắt nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Thiên Lạc nói một câu rồi mới hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm.

Bệnh viện Quân khu Bắc Thị,liên kết với khu vực quân sự, hội tụ bác sĩ xuất sắc nhất giới y học Trung Quốc, thiết bị chữa bệnh hạng nhất thế giới.

Trong phòng bệnh VIP, hệ thống có thể tự động phát ra dưỡng khí cho người bệnh hô hấp, ngoại trừ dưỡng khí sạch sẽ, chính là mùi nước sát trùng.

Trong phòng một mảnh an tĩnh.

Thiên Lạc nằm trên chiếc giường kiểu Âu sang trọng, đắp chăn nhung mày đen, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Hai tròng mắt khép hờ, lúc này Thiên Lạc thoạt nhìn có chút yếu ớt. 

Tại phòng bệnh này còn có hai người.

Một là Cố Kinh Thế, người còn lại là bác sĩ phụ trách chữa trị cho Thiên Lạc, viện trưởng bệnh viện 一 Sở Ân.

“Tôi không hy vọng giới tính thật của Thiên Lạc bị tiết lộ ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp lạnh như băng, khuôn mặt tuấn mỹ của Kinh Thế tựa như bao phủ một tầng sương lạnh, lãnh khốc làm người ta không dám nhìn thẳng.

Tuy bên ngoài lãnh khốc như vậy, nhưng kỳ thật đáy lòng của Cố Kinh Thế sớm đã là sông cuộn biển gầm.

Bởi vì phải làm một loạt kiểm tra thân thể, tìm nguyên nhân Thiên Lạc ngất xỉu, cho nên giới tính của Thiên Lạc đã bị bại lộ ở nơi này.

Ngay khi Sở Ân với vẻ mặt kinh ngạc nói cho Cố Kinh Thế biết Thiên Lạc là con gái, nội tâm anh đã có được sự khẳng định.

Không thể không nói, xác định Thiên Lạc là nữ sinh, nội tâm Cố Kinh Thế rất cao hứng.

Nhưng đồng thời, anh lại đau lòng cho Thiên Lạc.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho Thiên Lạc phải che giấu thân phận nữ sinh của mình, tính cách còn ẩn nhẫn hơn cả đàn ông?

Bất quá mặc kệ Thiên Lạc xuất phát từ nguyên nhân gì phải nữ giả nam trang, nhưng nếu cô đã cẩn thận che giấu thân phận nữ sinh của mình như vậy, Cố Kinh Thế nhất định sẽ tiếp tục giúp cô che giấu, trừ phi chính Thiên Lạc thừa nhận, bằng không anh tuyệt đối sẽ không chọc thủng cô, cũng sẽ không để bí mật này bị tiết lộ ra ngoài.

“Cái này tôi biết, chuyện riêng của bệnh nhân tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ.” Dưới ánh mắt lạnh băng xủa Cố Kinh Thế, Sở Ân vội vàng đáp.

Anh nhìn ra được, cô nữ sinh tên Thiên Lạc kia phi thường quan trọng với Cố Kinh Thế.

Trong lúc Cố Kinh Thế nôn nóng ôm Thiên Lạc đi vào bệnh viện, cơ hồ là kinh động toàn bộ bệnh viện.

Cố Kinh Thế trong mắt người ngoài rất máu lạnh, cho dù xuất hiện ở đâu anh tựa hồ cũng chỉ có một biểu tình, đó chính là khuôn mặt vô cảm như quân Poker.

Nhìn thấy biểu tình nôn nóng trên mặt anh còn hiếm hơn cả trời đổ mưa máu.

“Vừa rồi anh nói không tìm ra nguyên nhân Thiên Lạc hôn mê là ý gì?” Nhắc tới cái này, sắc mặt Cố Kinh Thế lại lạnh thêm vài phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK