“Vậy anh đi ngủ sô pha đi!” Nhìn bộ dáng Cố Kinh Thế, Thiên Lạc hận không thể duổi anh ta đi, càng thể để người đàn ông này ngủ trên giường của cô.
“Sô pha?” Cố Kinh Thế lười biếng híp mắt, “Tôi chưa bao giờ ngủ ở sô pha, cái đó không phù hợp với thân phận của tôi.”
Thiên Lạc suýt chút nữa sặc nước miếng của mình.
Ngủ ở số pha cùng thân phận có quan hệ gì?
Cố Kinh Thế rõ ràng là muốn tranh giường ngủ với cô.
“Được, vậy anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha!” Thiên Lạc nắm chặt tay, duy trì phong độ.
Cô đã sớm quen CỐ Kình Thế da mặt dày, so đo với anh cuối cùng lại chính cô tức giận.
Nghĩ như vậy, Thiên Lạc liền không so đo nữa cầm lấy gối đi đến sô pha.
Kết quả còn chưa đi ra, đã bị tay Cố Kinh Thế kéo lại.
“Cậu là trợ lý của tôi. Tôi ngủ giường của cậu ngủ sô pha chuyện này truyền ra ngoài người khác sẽ nói tôi ngược đãi cấp dưới.” Cố Kinh Thiên nói chuyện giọng điệu nghiêm túc.
Ấn đường nhảy dựng lên, Thiên Lạc nhìn về phía Cố Kinh Thế, ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh không nói, tôi không nói thì ai sẽ biết?”
Còn nữa, cô không thấy Cố Kinh Thiên là kiểu người sợ người khác nói mình.
Người đàn ông này, bá đạo độc tài, đầy thủ đoạn, trước nay chỉ làm theo suy nghĩ của mình, ý của người khác anh ta hoàn toàn không xem ra gì.
Môi mỏng gian xảo cười nhạt, Cố Kinh Thế dùng sức một cái, trực tiếp kéo Thiên Lạc vào ngực mình.
“Chỉ là lương tâm của tôi không cho phép làm như vậy.” Anh dán khuôn mặt sát vào cô, lời nói trầm thấp khàn khàn.
Hơi thở người đàn ông bá đạo nháy mắt thổi đến người Thiên Lạc.
Mặt Cố Kinh Thiên gần như dán lên mặt cô, mũi của anh như chạm vào mũi cô khiến cho tâm Thiên Lạc chậm nửa nhịp.
Cả người cô cứng lại ngồi trên đùi Cố Kinh Thế, giống như không biết lúc này giữa hai người họ có bao nhiêu ái muội.
Thiên Lạc ngơ ngẩn nhìn CỐ Kinh Thế, lúc đó Cố Kinh Thế cũng nhìn cô chằm chằm.
Làn da cô thật sự rất trắng, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông.
Ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có phần giống với những mỹ nhân được chọn tuyển tú ngày xưa.
Đặc biệt là môi Thiên Lạc, nhỏ nhắn mà no đủ, màu đỏ tươi như hoa, khiến cho người ta có dục vọng muốn hôn lên.
Bất tri bất giác, Cố Kinh Thế đem Thiên Lạc trước mắt thành một cô gái kia.
Anh chỉ nhìn qua một lần liền không thể quên.
Thần thái khuôn mặt của cô gái kia thật sự rất giống Thiên Lạc,
Anh còn nghĩ nếu như Thiên Lạc hóa trrang thành con gái chắc chắn là dáng vẻ kia.
Hoặc là nói, cô gái kia chính là Thiên Lạc?
Nhìn ánh mắt sâu thẳm của Cố Kinh Thế, Thiên Lạc liền khôi phục lại tinh thần, uốn éo vặn vẹo muốn thoát ra.
“Cố thiếu tướng, mời ngài buông tôi ra!” Bây giờ cô mới phát hiện ra bọn họ có bao nhiêu ái muội.
Cố Kinh Thế căn bản không cho Thiên Lạc có cơ hội tránh thoát, nghe cô nói xong không những không buông ra, còn dùng sức giam cô ở trong ngực mình.