Bạch Vũ Tâm biết đây là giọng nói của ai, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không có cơ hội để quay đầu, nháy mắt bị người nọ đá một cước... Cả người đều bay ra ngoài, kêu thảm thiết một tiếng, nháy mắt rơi vào trong nước.
Bọt nước văng tung tóe, trên mặt mọi người ở đây đều mang theo một chút ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn Thiên Lạc đang cười lạnh.
Vẫn duy trì tư thế đá Bạch Vũ Tâm xuống, cả người Thiên Lạc ướt đẫm, lại hoàn toàn không chật vật, tùy tiện vén tóc ở thái dương, cả người lại càng thêm vẻ càn rỡ.
“A! Cứu mạng a!” Bạch Vũ Tâm trực tiếp hét thảm một tiếng, vừa rồi bỗng nhiên bị đạp xuống dưới, làm chân Bạch Vũ Tâm bị chuột rút, giờ phút này nhiều nhất chỉ có thể duy trì không chìm xuống đáy biển, chuyện khác thì không làm được, vẫy tay lung tung, đau khổ trợn trắng mắt.
Lạnh nhạt nhìn dáng vẻ của Bạch Vũ Tâm, Thiên Lạc tiện tay nhặt một chiếc gậy gỗ trên mặt đất, phát hiện chiều dài vừa đúng.
Bạch Vũ Tâm đang điên cuồng giãy dụa thấy Thiên Lạc cười lạnh, dùng gậy gỗ đè nặng cô ta, khiến cô ta chìm xuống biển!
Oa oa oa uống mấy ngụm nước biển, Bạch Vũ Tâm chỉ cảm thấy Thiên Lạc dùng gậy gỗ áp chế cô ta, làm cô ta hoàn toàn không có cách nào phản kháng, phổi bị nghẹn đến mức sắp nổ mạnh!
Mà lúc Bạch Vũ Tâm chuẩn bị ngất đi, Thiên Lạc buông lỏng tay ra.
“Cứu mạng, anh Kinh Thế, cứu……!” Mới thở hổn hển một hơi, Bạch Vũ Tâm còn chưa nói xong, lại bị Thiên Lạc ấn vào trong nước!
Gần như điên cuồng giãy giụa, Bạch Vũ Tâm khổ sở đến sắp chết, hoàn toàn không rảnh lo hình tượng của mình.
Một lần lại một lần, Thiên Lạc luôn có thể canh chuẩn thời gian một cách tốt nhất, lúc Bạch Vũ Tâm chuẩn bị chết chìm liền để cô ta nổi lên hít mấy hơi, rồi mới tiếp tục ép cô ta xuống.
Uống đầy một bụng nước biển, vẻ ngoài tinh xảo của Bạch Vũ Tâm bị nước rửa trôi, trợn trắng mắt, mới hít một hơi lại bị Thiên Lạc ấn trở về.
Thiên Lạc ở trên bên tàu chơi vui vẻ đến quên cả trời đất.
Những người khác thấy vậy lại sợ đến ngây người.
Bạch Vũ Tâm là con gái của Bạch tướng quân, chưa từng có người dám càn rỡ với cô ta như thế!
Cho dù là cảm thấy Thiên Lạc hành động kinh thiên hãi tục, ở đây cũng không có người nào dám tiến lên ngăn cản.
Bởi vì, Cố Kinh Thế cũng đứng sau lưng Thiên Lạc, đáy mắt sâu thẳm hiện ra sự dung túng, mặc kệ Thiên Lạc tra tấn Bạch Vũ Tâm.
Cố Kinh Thế không mở miệng nói dừng, ai cũng không dám đi lên tìm chết!
Năm lần bảy lượt, Bạch Vũ Tâm gần như bị Thiên Lạc tra tấn đến gần chết.
Mà giờ phút này, vô số xe dừng lại ở cách đó không xa, vô số phóng viên vội vàng chạy tới.
Thời cơ vừa đúng.
Khóe miệng Thiên Lạc nở một nụ cười giống như thiên sứ, nhìn Bạch Vũ Tâm ở bên này, “Bạch tiểu thư, cám ơn lúc trước cô đã ra sức ‘chiếu cố’ tôi trong biển, hiện tại tôi cũng giúp cô một lần, chắc chắn sẽ cho cô lên đầu đề tạp chí ngày mai.”
Thiên Lạc trực tiếp dùng gậy móc vào quần áo của Bạch Vũ Tâm, trên tay dùng sức, trực tiếp nâng Bạch Vũ Tâm ra khỏi mặt biển, rồi mới ném ra ngoài!
Cả người trống không lộ ra đường cong hoa lệ, Bạch Vũ Tâm giống như chó ngã xuống đất, vừa lúc những phóng viên bát quái đó chặn ngay trước mặt.