"Đi đến phòng khách của ông nhìn xem, tôi có tặng cho ông một phần lễ vật đấy!" Giọng nói đều đều mang theo chút ý cười lạnh lẽo, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.
Từ điện thoại nghe âm thanh đô đô, cục trưởng cao giãy dụa nửa ngày cuối cùng cũng run rẩy xuống giường lấy khẩu súng từ két sắt ra, đi đến phòng khách.
Một bóng người đang đứng giữa phòng khách.
Ánh trắng nhẹ hắt từ cửa sổ vào, lộ ra bóng người mơ hồ làm người ta sởn tóc gáy.
Bóng dáng kia hiển nhiên là người bình thường, nhưng lại bị treo trên không trung, hai chân lủng lẳng trong không khí, nhẹ nhàng đung đưa.
Cục trưởng cao càng thêm sợ hãi, giơ súng nhắm ngay bóng người kia, "Ngươi rốt cuộc là ai!"
Tóc dài bay bay, dưới ánh trắng, bóng dáng kia xoay tròn một vòng rồi mới quay lại đây, là một bộ da người!
Tóc dài màu vàng, da trắng như tuyết, cùng với gương mặt sợ hãi kia, cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng, chính là Mạch Lệ Na!
"A a a!" Trực tiếp hét chói tai, cục trưởng Cao liền bắt hai phát vào bộ da kia.
"Đoàng đoàng!" Hai tiếng súng vang lên, cục trưởng cao thấy một tấm card đỏ từ da ngươi kia bay lại đến chân hắn.
Trên tấm card đỏ như máu viết một chữ K, là sát thủ K báo trước.
Mặt trắng bệch, cục trưởng cao gắt gao cầm chặt khẩu súng, cầm lấy tấm card nhìn dòng chữ trên đó.
"Ta biết ông không chỉ thích bộ da này, ba ngày sau trước lúc mặt trời lặn, ta sẽ đem người lành lặn đến."
"Không, không cần, không.....!"
Cục trưởng cai thê lương kêu thảm thiết, truyền đi rất xa có vẻ rất khủng bố.
Mà lúc này, trong một nhà cao tầng bỏ trống.
Một bóng người đứng trong chỗ tối, tay cầm điện thoại chậm rãi ấn tắt máy.
Tay dùng sức một cái, liền đem điện thoại vỡ thành từng mảnh nhỏ, khóe môi giương lên lộ ra vẻ thần bí.
......
sáng sớm hôm sau, Thiên Lạc mang theo vài phần tàn nhẫn nheo mắt lại, "Cậu nói da của Mạch Lệ Na bị người ta đưa đi?"
"Đúng vậy, vốn đã cất giữ cẩn thận, dự định ngày hôm nay đưa đến chỗ quân khu, lại không nghĩ rằng bị trộm." Thiên Trạch HUân nói xong, đặt mấy tấm ảnh trước mặt Thiên Lạc, "Đây là ảnh chụp hiện trường, người ở quân khu cũng không tìm đượcbất kỳ dấu vết nào."
"Đại ca, anh có đoán được tấm da này là ai trộm đi không?" Thiên Trạch Huân suy đoán, "Có thể là sát thủ K không?"
"Ngoại trừ hắn chắc cũng không còn ai khác." Thiên Lạc hiển nhiên có cùng suy đoán với Thiên Trạch Huân, nhưng mà nói xong lại nở nụ cười lạnh, ""Sát thủ K này quả là không sợ lớn chuyện, lại có thể đi trộm da người, quả nhiên là công khai khiêu khich với quân khu."
"Lão đại, tôi cảm thấy, sát thủ K đem da Mạch Lệ Na đi chính là để dọa đối tượng tiếp theo." Đoan Mộc Tiêu Tiêu nói, cũng mỉm cười nhìn Thiên Lạc, " Mọi chuyện đều không khác biệt lắm với tính toán của lão đại, kế tiếp phải xem hai người Trầm Liên Y rồi."