Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngư bảo La Đản ra ngoài thay ca cho Phạm Đại nhắn cho hắn, đến một tửu lâu chờ nàng.
“Chuyện gì mà nhất định phải đến tận nơi này mới nói được?” Phạm Đại tới rất nhanh, nhấc ngay bình rượu ngon Tiểu Ngư đã chuẩn bị cho hắn, tu ừng ực hết luôn nửa bình.
“Cháu muốn biết năm xưa nhà chúng ta tại sao lại có cái quy củ trọn đời không thể kết hôn với hoàng tộc họ Triệu.” Tiểu Ngư nói thẳng, nhìn chằm chằm Phạm Đại.
“Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?” Trong mắt Phạm Đại rất nhanh xẹt qua chút ảm đạm, nhưng vẻ mặt lập tức khôi phục lại như thường, chỉ có điều động tác uống rượu chậm lại.
“Thúc phải nói cho cháu nguyên nhân trước, rồi cháu sẽ nói cho thúc tại sao.” Thấy vẻ mặt như vậy, Tiểu Ngư nhất thời suy tính trong lòng. Xem ra Nhị thúc đối với quận chúa kia không phải không có tình cảm, nếu không với tính tình rộng rãi kia của hắn không thể nào mẫn cảm như vậy.
“Đó là chuyện mấy chục năm trước. Cháu cũng biết đấy, nhà chúng ta vốn dĩ không phải họ Phạm mà là họ Phương…” Phạm Đại im lặng một chút, lại uống một ngụm rượu, cũng không phải muốn tìm cớ trì hoãn, dường như chuyện này giấu kín trong lòng hắn đã nhiều năm, không thổ lộ ra được thì cứ đè nặng trĩu trong lòng.
Tiểu Ngư im lặng nghe, thỉnh thoảng lại đúng lúc châm rượu cho hắn.
Trên bàn tuy rằng bày đầy những thức ăn Phạm Đại thích ăn, nhưng mắt Phạm Đại như bị mù không nhìn thấy được, chỉ cầm chén rượu từng chén từng chén đưa lên miệng, Tiểu Ngư từ đó tìm hiểu được toàn bộ tiền căn hậu quả. “…Cho nên, về sau ông nội cháu liền lập ra quy củ như vậy.”
Chuyện đã kể xong, trong phòng cũng lặng im.
Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư mới thở một hơi thật dài. Tuy rằng nàng biết tổ tiên không thể nào vô cớ định ra quy củ như vậy, cũng biết nhà mình nhất định từng có khúc mắc ân oán gì đó với hoàng thất họ Triệu. Nhưng đến khi thật sự nghe về đoạn lịch sử này, cũng có chút khó mà tin được, bản thân mình lại có một bối cảnh phức tạp đến thế.
Năm đó Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa dẫn quân đánh Liêu, thất bại trong một trận chiến ở sông Cao Lương, từng mất tích một đoạn thời gian mọi người đều đã biết. Chỉ là tình hình cụ thể khi đó không ai rõ ràng. Tổ tiên nhà họ Phạm là Phương Chân Nguyên, đúng là trong thời gian này quen biết Tống Thái Tông. Chính xác mà nói, trong lúc nguy cấp nhất cứu Tống Thái Tông một mạng.
Tống Thái Tông giữ được tính mạng, trong lúc cảm kích, nhất định muốn gả con gái thứ của mình cho Phương Chân Nguyên lúc đó mới mười bảy tuổi. Sau đó dưới sự bảo vệ của Phương Chân Nguyên, Tống Thái Tông về tới kinh thành, muốn trọng thưởng Phương Chân Nguyên. Nhưng Phương Chân Nguyên không có chí lớn làm quan, chỉ là vì nhất kiến chung tình với Nhị công chúa lúc ấy mới mười hai tuổi, mới ở lại trong cung làm một thị vệ, tính là tiếp xúc nhiều hơn với Nhị công chúa, cũng đợi đến lúc công chúa đến tuổi cập kê thì cưới, sau đó cùng vợ quy ẩn.
Không ngờ Phương Chân Nguyên một lòng si tình, chờ đợi Nhị công chúa trưởng thành, Nhị công chúa lại chưa từng có ý định gả cho hắn, không lúc nào không tìm cách bội ước. Tống Thái Tông lúc đầu còn nhớ ân cứu mạng, không chịu đáp ứng, nhưng đường đường Đế vương từng trải qua giang hồ nghèo túng chung quy không phải chuyện có thể diện, ngoài phần cảm ơn, trong lòng không khỏi có chút khúc mắc. Hơn nữa Nhị công chúa ngày ngày làm nũng cầu xin, lâu ngày, Tống Thái Tông rốt cuộc đáp ứng nàng ta. Vì không muốn gánh tội danh bội bạc, hai cha con tính một là không làm, đã làm thì làm đến cùng, lựa chọn một cách vô tình nhất: giết người diệt khẩu.
Đương nhiên, lúc này trước mặt Tiểu Ngư còn một Phạm Đại đang ngồi sờ sờ ra đấy, tổ tiên bọn họ là Phương Chân Nguyên rõ ràng không chỉ không chết, còn cưới vợ sinh con, hơn nữa còn để lại một tổ huấn nghiêm khắc rõ ràng.
“Giờ thì cháu nên trả lời tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Kể xong một câu chuyện dài, Phạm Đại bụng rỗng uống rượu cũng có chút ngà ngà say.
“Nhị thúc, trước kia cháu từng hỏi thúc một vấn đề, thúc không trả lời cháu ngay lúc đó. Giờ cháu muốn hỏi lại một lần, trong lòng thúc rốt cuộc có Phi Hà quân chúa kia hay không?” Tiểu Ngư nghiêm trang nhìn hắn.
Phạm Đại sững lại một chút, rồi cười ha hả, lại nhấc một chén.
Lúc này, Tiểu Ngư giữ chặt chén rượu, không cho hắn uống nữa: “Nhị thúc, thúc đừng trốn tránh, nói cho cháu biết, thúc có thích nàng hay không?”
“Thích thì sao? Không thích thì sao? Ta với nàng dù sao cũng không thể. Nhiều năm như vậy qua rồi, không chừng con cái người ta đã chạy đầy nhà.” Phạm Đại càng cười to hơn, không giành chén rượu với Tiểu Ngư nữa mà quay sang lấy bình rượu, lại bị Tiểu Ngư cướp mất.
“Nhị thúc, nếu thúc không nói cho cháu biết, cháu sẽ khiến thúc muốn say mà say không được đấy.” Tiểu Ngư uy hiếp, trong lòng lại thoáng chua xót. So với lão cha tốt bụng dở hơi kia, mấy năm nay nàng gần gũi với Nhị thúc nhiều hơn, sao có thể không nhận ra bề ngoài hắn cười to sang sảng, trong lòng lại chua xót chứ.
“Say cũng là không say, không say cũng là say. Cháu gái bảo bối, có một số việc cháu không thể hiểu được.” Phạm Đại đứng lên, cười ha ha, trông như càng thêm vui vẻ.
“Nàng sắp chết.” Tiểu Ngư đơn giản ném ra một quả bom.
“….” Tiếng cười của Phạm Đại quả nhiên tắc nghẹn lại. “Cháu nói gì?”
“Triệu Dao, Phi Hà quận chúa Triệu Dao, cô gái dũng cảm từng xông qua mưa qua gió chân trời góc biển đi tìm ngài, giờ sắp chết.” Tiểu Ngư gằn từng tiếng nói.
Phạm Đại nặng nề ngồi phịch xuống ghế, trên mặt không còn chút tươi cười nào nữa, hai tay nắm chặt mép bàn, lần đầu tiên dùng ánh mắt mười phần sắc bén nhìn chằm chằm cháu gái yêu quý của mình: “Sao cháu biết?”
“Nàng có một biểu muội còn thích hợp làm nữ hiệp hơn là cháu, cũng chính là con gái của nhà họ Thượng Quan ở trấn Song Toàn năm đó, vì giúp biểu tỷ bệnh nặng của mình gặp được người yêu lần cuối, đã ngàn dặm xa xôi tìm tới kinh thành, suýt chút nữa thì bị người ta làm nhục.” Tiểu Ngư nói lại đơn giản chuyện đêm qua một lần, nhưng chuyện Thượng Quan Kiều đã kể thì nhắc lại không thiếu một chữ, “Nhị thúc, mấy năm nay, nàng sống không tốt chút nào…”
Phạm Đại ngồi kinh ngạc, mu bàn tay nổi gân xanh, Tiểu Ngư đã sớm bỏ lại chén rượu và bình rượu, hắn lại như tượng đất không nhìn thấy gì hết, chỉ có tơ máu lộ ra trong đôi mắt chứng minh nội tâm hắn đang bị đả kích đến thế nào.
“Nhị thúc!” Thấy hắn bộ dạng như vậy, Tiểu Ngư trong lòng cũng không chịu nổi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cháu biết, kỳ thực thúc thích quận chúa đó, chỉ là ngại vì di huấn của ông nội cho nên mới hết lần này đến lần khác bắt buộc mình rời khỏi nàng. Cháu cũng tin, tuy rằng thúc nhẫn tâm cự tuyệt nàng, nhưng trong lòng vẫn hy vọng nàng có thể sống tốt, sống hạnh phúc, thậm chí vì nàng mà đến giờ thúc vẫn không chịu lập gia đình. Thế nhưng, thúc cũng nghe thấy đấy, nàng sống không tốt, nàng không hạnh phúc, chẳng những không hạnh phúc mà còn thật bi thảm, thật đáng thương…”
“Cháu đừng nói nữa…” Phạm Đại rốt cuộc cũng cất tiếng, thanh âm run rẩy. Phạm Nhị hiệp vẫn luôn tùy tiện, kiên cường rốt cuộc cũng lộ ra phần yếu đuổi hắn vẫn giấu kín trong lòng.
“Không, cháu phải nói. Nhị thúc, nếu thúc không có tình cảm với người ta, như vậy hôm nay cháu nói những lời này cũng là vô dụng, chỉ là, nếu trong lòng thúc có nàng, cháu hy vọng Nhị thúc đừng lại né tránh nữa. Kiều Kiều nói nàng mắc bệnh nặng, không còn ý chí muốn sống nữa. Nhị thúc nếu còn do dự, sợ rằng thật sự không thể gặp nàng lần cuối…”
“Ta là người Phương gia…” Phạm Đại nhắm mắt. “Năm ấy khi ông nội cháu qua đời, ta và cha cháu từng đứng bên giường người chính miệng đáp ứng…”
“Vậy cũng phải xem di huấn này có hợp lý không.” Tiểu Ngư nhíu mày ngắt lời hắn, không chút khách khí nói, “Nhị thúc, thúc vẫn luôn không phải người cổ hủ, cũng vẫn khinh thường cái gì mà oan oan tương báo, vậy tại sao trong chuyện này lại nghĩ không thông như vậy? Nếu ta yêu phải người nào họ Triệu thì ta sẽ mặc kệ cái tổ huấn chó má gì đó! Thúc đừng trừng ta, thúc nói xem, nếu thực sự có một ngày ta nhất định muốn gả vào hoàng gia, chẳng lẽ thúc và cha có thể nỡ lòng giết ta để nhận lỗi với tổ tông sao?”
Phạm Đại trợn mắt há hốc miệng nhìn nàng, muốn phản bác, nhưng mở miệng lại không thể nói được lời nào.
Tiểu Ngư dịu giọng xuống: “Nhị thúc, theo cháu thấy, đời này thúc cái gì cũng tốt, chỉ là đối với tình cảm quá nhẫn tâm rồi. Nhân gian khó được người hữu tình, huống chi hai người là cùng có tình cảm, thật lòng yêu nhau. Nhị thúc, nếu thúc vẫn là một nam tử hán đội trời đạp đất, thì nên đi gặp nàng một lần được chứ? Trừ khi thúc ghét bỏ nàng đã không phải là thiếu nữ toàn vẹn như trước, cảm thấy nàng không xứng với mình nữa.”
“Ta sao có thể ghét bỏ nàng chứ? Kẻ không xứng là Nhị thúc, không phải nàng.” Phạm Đại nghèn nghẹn cười khổ, so với khóc còn khó coi hơn, chỉ có chút nhu tình lộ ra trong mắt, thì thầm rất nhỏ: “Trong lòng Nhị thúc, bất kể nàng trở thành thế nào, vẫn đều giống như năm đó.”
“Vậy đi gặp nàng, nếu bệnh của nàng tốt lên thì đưa nàng về đây.” Tiểu Ngư cổ vũ.
“Đưa nàng về đây?” Phạm Đại lặp lại, nghiền ngẫm, trong mắt tràn đầy mâu thuẫn tranh đấu.
“Đúng, đưa nàng về, hoặc đưa nàng đến nơi mà hai người muốn đến, sống cuộc sống thuộc về hai người, không cần băn khoăn chuyện gì hết, cũng không cần phải băn khoăn chúng cháu ở đây. Nhị thúc, thúc chỉ là thúc thúc của chúng cháu, không phải cha chúng cháu, chúng cháu không phải trách nhiệm thúc phải gánh, huống chi cha chúng cháu vẫn còn rất khỏe mạnh mà.” Tiểu Ngư cố ý nói đùa, tay phải lại lướt qua thức ăn trên bàn, phủ lên tay trái hắn, ánh mắt sáng rực: “Đi đi, Nhị thúc, cháu và Đông Đông chờ thúc mang Nhị thẩm trở về.”