“Không cần vội, đầu tiên cha nói về chuyện tiền đó ở đâu ra đã.” Tiểu Ngư vuốt vuốt bụng nhỏ đã rất nhiều ngày mới được ăn no, lười biếng nói.
“Được được.” Phạm Thông vội vàng gật đầu, sau đó ho khan một tiếng, đem chuyện đêm qua gặp được đều kể hết ra.
Thì ra, hắn đã sớm biết nơi này có một trấn nhỏ, vậy nên mấy hôm trước đã quyết định phải ở đây để Tiểu Ngư qua một sinh nhật thật vui vẻ, cho nên nửa đêm ra ngoài đi săn, nếu bắt được thứ tốt thì vào trấn đổi lấy ít tiền cho cả nhà ăn một bữa ngon, thuận tiện cũng để mọi người được nghỉ chân một chút. Sau khi vào rừng, Phạm Thông vừa tìm săn mấy loại thú bình thường, vừa để ý đến dấu vết trên mặt đất, nhìn xem có con mồi nào đáng giá một chút, không ngờ lại đụng phải mấy tay thợ săn cũng nửa đêm đi săn.
Hỏi ra mới biết, thì ra bọn họ vào núi chỉ để săn một con báo gấm, từ năm ngoái khi nó xuất hiện, gia súc quanh vùng thường xuyên gặp nạn, có khi chủ nhà còn thấy rõ con báo săn cắp lợn hay dê chạy đi, có điều vì quá sợ hãi loại mãnh thú như vậy, không ai có cách nào, đành để mặc nó. Chỉ trong vòng mấy tháng, hương dân quanh vùng dù cho ở xa đến đâu hay tìm bao nhiêu cách đề phòng vẫn bị mất gia súc, đường cùng, mọi người đành phải ra một số tiền lớn thuê một phường săn nổi tiếng nhất mời bọn họ vào núi săn báo.
Nhưng con báo gấm này vô cùng khôn ngoan, đám thợ săn đã liên tục tìm kiếm năm ngày trời, có lúc vừa mới tìm ra dấu vết của nó, còn chưa kịp đặt bẫy thì nó đã chạy thoát, đêm nay là đêm đi săn cuối cùng, nếu còn không thành công thì chỉ đành trở về nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại vào núi tìm kiếm tiếp.
Phạm Thông nghe xong, lập tức hiệp tâm tràn ra, đương nhiên, đây chỉ là câu bình luận trong lòng Tiểu Ngư, tóm lại lúc ấy Phạm Thông lập tức tỏ vẻ hắn có thể trợ giúp mọi người, phường săn thấy trên tay hắn chỉ có một bộ cung nỏ bình thường và một cây gậy gỗ, mới đầu còn tỏ ý không tin, nhưng dù sao cũng là đêm cuối cùng, thêm người cũng coi như thêm chút sức, liền đồng ý.
Chuyện sau đó cũng không có gì lắt léo, Phạm Thông dựa vào giác quan linh mẫn và sự quan sát cẩn thận, rất nhanh liền tìm ra dấu vết con báo gấm kia, tiện thể dùng cây gậy gỗ trong tay đánh ngất nó, để cho phường săn dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước khênh về.
“Cha thật lợi hại!” Phạm Thông dù đem chuyện kể lại rất đơn giản, nhưng trí tưởng tượng của trẻ nhỏ đúng là vô cùng phong phú, Phạm Bạch Thái vỗ tay trước nhất, tràn ngập sùng bái nói, La Đản cũng hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng lên, hiển nhiên là đang cảm thấy vô cùng vui mừng may mắn vì sư phụ của mình lợi hại như vậy.
Tiểu Ngư cười cười, nói: “Sau đó thì sao?”
Có lẽ do kiếp trước nàng xem quá nhiều phim kiếm hiệp khoa trương miêu tả cao thủ võ lâm, sự sùng bái kinh ngạc trong lòng nàng không đến nỗi quá mức như vậy, ngược lại nghĩ, nếu như Phạm Thông ngay cả một con dã thú cũng không chế phục nổi, vậy thì quá có lỗi với cái danh hiệu cao thủ kia rồi.
Phạm Thông cười ngốc nghếch: “Sau đó đám thợ săn kia đều vây quanh ta, nói sau khi trời sáng sẽ đưa ta lên trấn trên tìm hương trưởng lĩnh bạc thưởng, còn phải để hương trưởng khua chiêng gõ trống đưa ta dạo quanh phố nữa.”
Phạm Đại cười ha ha nói: “Há, còn đi dạo phố nữa? Không tồi không tồi! Chẳng trách lúc nãy vào trấn đã thấy trên đường có nhiều tàn pháo như vậy, ta nói lão Đại này, sao huynh không chờ chúng ta đến rồi hãy dạo phố chứ, cho đám Tùng Tùng Tiểu Ngư được vui vẻ nữa.”
Phạm Thông lắc đầu nói: “Ta không đi dạo phố.”
Tiểu Ngư có chút đăm chiêu: “Là cha nhường công cho bọn họ hay phường săn đó cướp công của cha?”
Phạm Thông lắc đầu: “Bọn họ không cướp, là ta chủ động đề nghị bọn họ nói con báo do bọn họ bắt được. Chúng ta bây giờ còn chưa thể xác định quan phủ có sai người đi tìm chúng ta hay không, vẫn là không nên làm lớn mọi chuyện thì tốt hơn, cho nên ta thương lượng với bọn họ, chỉ cần sau đó chia cho ta một phần tiền thưởng là được rồi.”
Nói đến câu cuối cùng, mặt Phạm Thông hơi đỏ lên, hiển nhiên là cảm thấy bản thân mình cư nhiên cũng thế tục như vậy, đòi người ta thù lao, thật sự khó có thể mở miệng.
Tiểu Ngư mỉm cười, gật đầu: “Ta hiểu được.”
“Vậy… Tiểu Ngư, con không trách cha chứ?” Phạm Thông tay vặn xoắn hỏi.
“Trách cha cái gì?”
“Vì… vì tiền treo thưởng là một trăm lượng bạc, nhưng ta… ta chỉ lấy hai mươi lượng.” Phạm Thông dè dặt ấp úng.
“Cái gì? Một trăm lượng bạc?” Tiểu Ngư thất thanh.
Phạm Thông vội vàng liếc nàng một cái, lập tức cụp mắt xuống, yếu ớt gật đầu.
Tiểu Ngư chỉ cảm thấy một cơn giận nghẹn ứ ở cổ họng, trừng mắt nhìn Phạm Thông gần như không nói ra được lời nào, Phạm Bạch Thái nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc này của nàng, không khỏi lại lo lắng, rất sợ tỷ tỷ vừa ổn được chút lại bắt đầu bão nổi.
“Một trăm lượng, một trăm lượng đó!” Phạm Đại bên cạnh ra sức lắc đầu, không biết hắn không hiểu rõ tình thế hay là lửa cháy đổ thêm dầu nữa.
La Đản cứng người ngồi trên ghế, bị bầu không khí quái lạ này đè ép, chỉ còn đôi con ngươi tối đen như mực hơi chuyển động, khó có thể lý giải tại sao sư phụ của mình lợi hại vậy mà lại có thể sợ tiểu sư tỷ này đến thế, giống như tiểu sư tỷ không phải con gái của sư phụ, mà ngược lại cứ như là bà mẹ khó tính nghiêm khắc của hắn vậy.
Thời gian hình như trôi đi rất chậm, mấy giây mà cứ như đã nửa ngày.
Tiểu Ngư trước nhất thở dài một hơi, nói: “Thôi, hai mươi lạng cũng không ít.”
Trong phòng tiếp tục một hồi lặng ngắt, lại nửa ngày nữa, Phạm Thông mới không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn nàng, dè dặt muốn chứng thực lại: “Tiểu Ngư, con không tức giận?”
“Chẳng lẽ an toàn của cả nhà chúng ta còn không trị giá đến tám mươi lượng bạc sao?” Tiểu Ngư cố ý nghiêm sắc mặt nói, lúc này Phạm Thông tuy rằng đem số tiền được tặng không đó ném ra khỏi cửa như thường lệ, nhưng xuất phát cũng là vì lo lắng cho an nguy của cả nhà, miễn cho người ngoài chú ý đến, nàng có gì mà không tha thứ được chứ. Chỉ cần hắn một lòng đều là vì người nhà, dù cho có lấy về hai lượng bạc thôi nàng cũng vui vẻ. Có điều, nếu như Phạm Thông thật sự chỉ lấy hai lượng bạc về, nàng không dám bảo đảm là sẽ không có bão nổi.
“Ha ha ha… Đại ca, huynh còn vờ ngớ ngẩn gì nữa, Tiểu Ngư đây là nói huynh làm rất đúng, nó không trách huynh.” Phạm Đại đột nhiên cười ha hả, cháu gái này của hắn, từ sau khi tỉnh lại thì tính cách hoàn toàn thay đổi, buồn vui thường thường không thể đoán trước, không đúng, hẳn là phải nói, khi vui thoạt nhìn như đang tức giận, khi thực sự tức giận thì, ngược lại cười ngọt vô cùng.
“Hắc hắc.. hắc hắc… Ta biết là con gái bảo bối của ta nhất định hiểu cho cha mà.” Phạm Thông mắt sáng ngời, nhất thời cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, đồng thời còn không quên vỗ mông ngựa một cái.
“Hì hì…” Phạm Bạch Thái cũng yên tâm, vui vẻ cười, với nó mà nói, không có gì khiến lòng người yên tâm hơn là chuyện tỷ tỷ có thể không tức giận.
“Cha cũng đừng có vội nói hiểu hay không, ta chỉ tha thứ cho cha một lần này mà thôi, nếu lần sau mà còn gặp chuyện tốt đưa lên tận cửa như vậy mà cha lại đẩy đi, có thể ta sẽ trở mặt đấy.”Tiểu Ngư muốn tiếp tục làm mặt nghiêm nữa, lại nhịn không được chính mình cũng mỉm cười.
“Nhất định nhất định, sau này cha nhất định kiếm tiền nuôi cả nhà.” Phạm Thông lập tức bật dậy ưỡn thẳng người, giống như quân nhân mà thốt ra lời thề son sắt, lại nghiêm túc cứng ngắc giống như bị đại tướng quân đi tuần tra, khiến cả nhà bật cười ầm ĩ một hồi.
“Miệng nói thì có tác dụng gì, hành động thực tế mới là thật.” Tiểu Ngư bĩu môi, tháo túi tiền đeo bên hông xuống ném cho hắn, “Nếu giờ chúng ta đã có tiền, cha đi nhìn xem có thể kiếm được cái xe lừa nào không đi!”
Hiện giờ còn chưa rời khỏi khu vực cai quản của Y Dương trấn, để an toàn, vẫn là đừng rề rà lâu ở chỗ này, mấy ngày chạy nạn màn trời chiếu đất vừa qua nàng đã chịu đủ, hy vọng có thể nhanh nhanh đến được Nhữ Châu yên ổn lại.
Ngẩng đầu, nhìn ra nắng trời rực rỡ ngoài cửa sổ, một nụ cười rất nhẹ hiện lên trên gương mặt thanh tú tuyệt trần của Tiểu Ngư, có mười lăm lượng bạc này, tuy rằng không mua nổi căn nhà, nhưng nếu là thuê một tiểu viện nho nhỏ có lẽ không thành vấn đề.
Lúc này, nàng hy vọng mình có thể thật sự có được một ngôi nhà, một ngôi nhà yên ổn bình an, sau đó hai huynh đệ sinh đôi kiếm tiền, Tùng Tùng và La Đản đi học, mà nàng, cũng có thể chính thức bắt đầu sự nghiệp học tập của mình: tiến thêm một bước tìm hiểu rõ hơn về thời đại này, và học võ.
Dù sao, nếu Phạm Đại đã nói thân thể nàng là trời sinh để luyện võ, mà nàng cũng xác thực là trong lúc chạy đã thể nghiệm ra sự tuyệt vời của khinh công, như vậy, phần thiên phú này dù sao cũng không nên để lãng phí, đúng không?
Tương lai, nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn!