Dần dần, buổi trưa trôi qua, buổi chiều cũng tàn, màn đêm nhanh chóng buông xuống bao trùm nhân gian, khi Tiểu Ngư và Phạm Thông lần thứ ba đến gần Hạ phủ hỏi Phạm Đại tình hình diễn ra, Đinh Triệt đã ở trong đó ít nhất sáu canh giờ.
Tuy rằng trước khi đi Đinh Triệt từng nói, nếu khi trời tối hắn còn chưa bị đuổi ra, cũng không gửi tín hiệu gì ra ngoài, chứng tỏ rằng hắn đã lấy được sự tín nhiệm của Hạ phủ, có cơ hội ở lại đó. Nhưng nhìn bóng đêm từ từ đậm đặc, trong Hạ phủ không có bất cứ động tĩnh gì, Tiểu Ngư lại khó có thể nén xuống lo lắng trong lòng, kiên quyết đích thân chờ bên ngoài.
Hai tuyệt kỹ kia của Đinh Triệt nàng có lòng tin, nhưng bên trong có ba cao thủ khiến nàng không thể hoàn toàn chắc chắn.
Đối với sự kiên trì của Tiểu Ngư, hai huynh đệ rất bất đắc dĩ, nhưng hai người hiểu rõ việc này họ không cách nào phản đối, huống chi với quan hệ hiện giờ giữa Tiểu Ngư và Đinh Triệt, lúc này muốn nàng về nhà đợi tin, chắc chắn là không thể nào.
Nhớ tuyên bố ban ngày của Tiểu Ngư,hai huynh đệ không khỏi thầm thở dài nơi đáy lòng.
Tuy rằng bọn họ đều không cảm thấy Đinh Triệt là đối tượng tốt, lại càng không thấy Đinh gia là gia đình tốt đẹp thích hợp với Tiểu Ngư gì cả, nhưng nếu Đinh Triệt là người mà Tiểu Ngư lựa chọn, hôm nay lại vì Phạm gia mà xông pha nguy hiểm, chỉ bằng hai điều này, hiện giờ bọn họ không thể nào phản đối. Huống chi hôm nay còn xảy ra hiểu lầm, khiến cho quanh hệ cha con đột nhiên hạ xuống tình trạng đóng băng đã lâu lắm rồi mới thấy. Hiện giờ, ngoài một vài câu bắt buộc phải nói ra để trao đổi thông tin, Tiểu Ngư hoàn toàn không thèm phản ứng lại bọn họ, càng đừng nói đến chuyện khơi thông thuyết phục.
Nghĩ đến còn phải canh giữ cả đêm, phía Lô phủ tuy hẳn là an toàn, nhưng không tự mình trông coi vẫn cảm thấy lo lắng, hai huynh đệ liền bàn nhau để cho Phạm Thông quay về Lô phủ trông chừng mấy người khác, Phạm Đại ở lại đây tiếp ứng Đinh Triệt.
Trước khi đi, Phạm Thông còn đưa đến hai cái chăn, miễn cho đêm khuya nhiều sương, con gái ở ngoài đỡ bị cảm lạnh.
Tuy nói đang ẩn núp còn khoác chăn bông có chút kỳ quặc tức cười, nhưng Phạm Thông ra sức sửa sai lấy lòng như vậy, Tiểu Ngư không từ chối. Hiện giờ đã qua nửa cuối tháng mười, nhiệt độ ban đêm khá thấp. Ngay cả khi có thể dùng nội công chống đỡ cái lạnh ban đêm,nhưng nàng lúc nào cũng phải sẵn sàng tiếp ứng Đinh Triệt, tuyệt đối không thể lãng phí công lực vào việc giữ ấm được.
Có điều, tuy rằng nàng ở lại, nhưng Phạm Đại vốn dĩ muốn nịnh nọt cháu gái cũng không chịu để cho nàng canh gác trực tiếp, lấy cớ muốn thay phiên nhau, chọn một nơi bí mật tránh gió bắt nàng chờ ở đó, hứa đi hứa lại nếu có tình hình gì nhất định sẽ gọi nàng lập tức.
Tiểu Ngư chỉ cân nhắc sơ qua, liền ôm chăn bông ngụy trang thành đứa ăn mày cư ngụ nơi xó đường.
Tất cả đều vì có thể ngay lập tức chiến đấu, nên dĩ nhiên không thể nghỉ ngơi, Tiểu Ngư nhìn như không nhúc nhích, thực ra hoàn toàn không ngủ, mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần, duy trì cảnh giác tối đa.
Đã gần mùa đông, quần áo mọi người từ lâu đã dày thêm rất nhiều. Ban đêm khí lạnh càng thêm buốt giá, nhưng dù đêm có lạnh đến đâu, thời gian có dài hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ đến lúc đón chào ngày mới.
Trời đã sáng.
Tiểu Ngư từ lúc cửa hông mở ra lần thứ nhất đã ném bỏ chăn bông, ngồi rình ở chỗ quan sát tốt nhất.
Buổi sáng, cửa hông Hạ phủ cực kỳ náo nhiệt, các loại trái cây rau dưa tươi roi rói, các loại hàng tạp hóa đều được đưa vào từ đây, dùng cho cả một ngày. Cho đến lúc này, Tiểu Ngư khó có thể ức chế căng thẳng trong lòng, nhìn chăm chăm không dời mắt vào đó.
Hắn đã nói, hắn sẽ rất cẩn thận.
Hắn còn bảo đảm,nhất định sẽ không sao hết.
Hắn còn hứa hẹn, sáng sớm ngày hôm sau hắn sẽ nhanh chóng ra ngoài.
Nhưng, nếu như hắn còn chưa có cơ hội gửi tín hiệu ra ngoài đã bị bắt, vậy nên làm sao đây?
Theo thời gian dần trôi, lòng tin trong Tiểu Ngư từng chút từng chút xói mòn, nỗi lo như vậy cứ quanh quẩn day dứt trong đầu nàng. Một lát nàng nghĩ phải tự tin vào Đinh Triệt, chỉ cần yên tâm đợi là được, một lát sau lại lo lắng lúc này lỡ như Đinh Triệt cần trợ giúp, thật muốn liều lĩnh xông vào Hạ phủ, một lúc nữa lại sợ nếu Đinh Triệt không gặp chuyện gì, nàng cứ liều lĩnh xông vào như vậy ngược lại là hại hắn.
Những ý niệm trong đầu cứ xoay vòng vòng, sắc trời cũng dần sáng rõ. Những góc nhỏ u tối dần được ánh sáng mặt trời buổi sớm rọi sáng. Cửa hông cũng dần vắng lại.
“Ta đi xem nhé..”
“ Ta tin tưởng hắn.” Tiểu Ngư rốt cuộc mở miệng. Thật kỳ lạ, khi Phạm Đại vừa kích động, lòng của nàng ngược lại yên ổn xuống.
Nói xong, khí tức của nàng đã trở lại bình thản, im lặng chăm chú nhìn cánh cổng, phảng phất như một khắc sau Đinh Triệt sẽ bước ra từ đó vậy.
Dường như tâm linh cảm ứng, không quá thời gian ba chén trà, cửa hông bỗng nhiên kèn kẹt một tiếng, mở ra. Hai người lập tức run lên, vội vàng nhìn chăm chú. Lúc này, quả nhiên thấy được Đinh Triệt tay không được đưa ra ngoài. Chỉ thấy hắn vừa bước ra vừa nói cười vui vẻ với người gác cổng, đồng thời nhét vào tay người kia gì đó. Người gác cổng được bạc, cực kỳ hài lòng, phất tay chào hắn như thân thiết lắm, rồi mới lui về đóng cửa.
Đinh Triệt nhìn cánh cửa đóng lại, như thể quên mất còn có người đang đợi, quay người đi thẳng về một phía khác.
Nhìn thấy Đinh Triệt bình an ra ngoài, Tiểu Ngư rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lấy hơi huýt sáo ra hiệu cho hắn mình ở chỗ này, lại bị Phạm Đại giật góc áo một cái, chỉ chỉ về phía bức tường Hạ phủ, ý bảo nàng không nên gấp gáp.
Thực ra Tiểu Ngư cũng biết sở dĩ Đinh Triệt không lập tức đến phía này, mà đi về phương hướng khác mục đích là để phòng ngừa có người theo dõi. Chỉ là quá quan tâm sẽ bị loạn, nhất thời nàng quên mất. Lập tức nàng kiềm chế lại, tiếp tục quan sát động tĩnh bốn phía, đồng thời đợi Đinh Triệt quay lại từ hướng khác.
Có điều, lúc này bọn họ lo lắng dư thừa, sau khi Đinh Triệt đi ra, cánh cửa kia hoàn toàn khép kín không mở ra thêm lần nào nữa. Bức tường cao cũng không có nhân vật khả nghi nào nhảy ra. Mà chỉ trong thời gian nửa chén trà, Tiểu Ngư liền đợi được giọng nói quen thuộc của một người.
“Ta đã trở về.”
Quay người lại , thân ảnh kia xông vào tầm mắt, bắt gặp ánh mắt quen thuộc của hắn, lo lắng trong lòng nàng mới hoàn toàn dứt bỏ, nếu không phải Phạm Đại ở cạnh đó, nàng thật muốn nhào thẳng vào lòng hắn, mà không phải chỉ im lặng đối diện với hắn như vậy.
“Đợi cả đêm rồi, đói bụng ghê. Tiểu Ngư, ta đi trước tìm gì đó ăn một chút, chúng ta lát nữa gặp lại nhé.” Phạm Đại sờ sờ mũi, thức thời đi trước.
“Nàng chờ ở đây cả một đêm?” Đinh Triệt nhíu mày, quở trách: “Không phải ta đã bảo nàng sáng nay hẵng quay lại hay sao?”
Tiểu Ngư không thể thốt ra lời nào, cũng không quản xung quanh có ai không, không chần chừ thêm nữa dang hai tay lao vào lòng hắn, ôm chặt thắt lưng hắn, tham lam hấp thu sự ấm áp của thân thể hắn, cảm thụ sự tồn tại của hắn.
“Đồ ngốc, ta đã tự tin đi vào đó, sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may được chứ?!”
Vuốt ve mái tóc lạnh lẽo của nàng, Đinh Triệt nhịn không được thở dài một tiếng, dịu dàng hôn lên trán nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười hạnh phúc.