Khách sạn Vân Lai cũng không ngoại lệ, theo công việc bắt đầu bận rộn, tiếng mở cửa, tiếng bước chân, tiếng khách hàng ồn ào, tiếng đáp dạ của tiểu nhị, tiếng trút nước rửa mặt, tiếng dẫm trên thang lầu thình thình.. Hai mắt nhắm lại, tất cả mọi âm thanh đều lọt vào tai thật dễ dàng.
Tiểu Ngư cố gắng phân tán sự chú ý của mình vào những tạp âm bên ngoài, nhưng thị lực không nhìn thấy gì khiến dây thần kinh càng thêm mẫn cảm truyền lại càng thêm rõ ràng các loại cảm thụ mà nàng muốn quên đi, ví như âm thanh mờ ám nhẹ nhàng như đang chạm trổ một món đồ tinh mỹ, ví như tiếng hít thở cố nén gần trong gang tấc của ai đó, đậm hơn cả mùi chua chát trong không khí, khí tức đàn ông thanh tân nhàn nhạt… Thậm chí, nàng dường như còn có thể cảm thụ được nhiệt độ từ phía thân thể kia..
Khoảng cách như vậy hình như gần quá!
Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy ngồi thế nào cũng không thoải mái được, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt, rất muốn điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, nhưng mới vừa nghĩ tới, bên tai chợt nghe thấy một giọng nói vừa êm ái lại pha lẫn trầm thấp: “Đừng lộn xộn.”
Tiểu Ngư đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hơi nóng lên, hô hấp vốn dĩ đang nhẹ nhàng nhất thời trở nên dồn dập, nhịn không được cắn môi, nhưng lập tức nhớ đến đối phương đang nhìn xuống mặt nàng, động tác này có vẻ không được ổn cho lắm, vội nhả ra, nhưng sau đó cảm thấy cứ để miệng như vậy lại càng không ổn, vội mím lại..
Nhưng, gần như đồng thời, bỗng có gì đó nhẹ nhàng đụng vào mũi nàng một chút, dường như là chút rung động không khống chế được..
Trái tim, ngay trong khoảnh khắc này, đột nhiên lạc nhịp đập thình thình trong lồng ngực, khiến người ta có cảm giác như mình đang làm kẻ trộm. Vì giấu diếm cảm giác xấu hổ và bối rối khó hiểu này, Tiểu Ngư vội cố trấn định, tìm đề tài nói chuyện: “Dịch dung thế này.. có nhanh không?”
“Cũng không lâu.. Trước tiên ta sẽ thêm độ rộng cho mũi.. sau đó thêm cả gò má, trên mặt cũng giống như vậy.” Giọng nói của Đinh Triệt cũng không trôi chảy như bình thường. Thực tế, lúc đang nói chuyện, tay hắn cơ hồ không dám chạm vào làn da mượt mà ửng đỏ bên dưới.
“Ồ.. Vậy.. cảm ơn..” Tiểu Ngư ngồi cứng ngắc, móng tay vô thức nhấn sâu vào lòng bàn tay.
“Không có gì..” Người nào đó mất tự nhiên nhẹ giọng đáp lại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, mới một lần nữa dùng thuốc mỡ phủ lên.
Tập trung làm xong hình dạng cho mũi, tiếp theo là lót xương gò má, Đinh Triệt nhẹ nhàng quét một lớp chất lỏng dấp dính lên mặt nàng, sau đó mới dùng nhíp lấy một miếng mặt nạ da cẩn thận dán lên mặt Tiểu Ngư, ngón tay cẩn thận lót trải từng chút một, sửa chữa lại những chỗ những góc dư thừa, cuối cùng lại xức thêm nước thuốc, khiến rìa mặt nạ và làn da dính chặt lại..
Quá trình đó, tay hắn trước sau như một không chạm thẳng lên da Tiểu Ngư, thậm chí động tác cũng mềm nhẹ giống như vô cùng thành kính chạm vào một thứ gì đó thần thánh, e sợ chỉ mạnh thêm một chút sẽ phá hư tất cả.
Cảm giác này giống như gió xuân từ đâu lướt tới, phảng phất dịu dàng..
Phạm Tiểu Ngư!! Mau chấm dứt cảm giác khó hiểu kia ngay, hiện giờ chẳng qua mày đang được hưởng thụ dịch vụ làm đẹp cao cấp nhất mà thôi, hết thảy đều là vì khuôn mặt này, là việc rất bình thường, rất bình thường, không có gì ghê gớm cả, không cần phải biểu hiện thật mất mặt giống như một đứa quê mùa!
Khi một đôi tay giống như làn gió mát phất qua thái dương, mũi, bên môi, cằm, vành tai.. Người nào đó trong lòng cố gắng tự thôi miên mình, thậm chí còn vô thức ép mình nghĩ đến vài chuyện lung tung khác.
Ví dụ như, kiếp trước nàng từng gặp được một bộ ghép hình rất tuyệt, đó là một bức tranh vẽ một ngôi nhà, trước sau có rất nhiều loại cây ăn quả, một cô gái người nước ngoài đội mũ rơm, cùng với em gái nắm tay nhau đứng bên bờ hồ nở đầy hoa dại, ngắm nhìn những cánh buồm nhỏ màu trắng trên hồ.
Ví dụ như, một ngày tan tầm, trên đường về nhà đi ngang qua tủ kính của một cửa hàng, bên trong có một bộ đồ thủy tinh rất đẹp, có điều giá quá đắt.
Lại ví như, nàng từng rất muốn một mình đi du lịch Cửu Trại Câu, nhưng rốt cuộc vẫn không có cơ hội.
Tư tưởng dần dần miên man, Tiểu Ngư rốt cuộc chậm rãi thả lỏng, cho đến khi đột ngột nga thấy tiếng “Tốt lắm!” vang lên, mới đột nhiên nhớ ra, những điều đó đã sớm là mây khói từ kiếp trước, bây giờ mình cũng không phải đắp mặt ở tiệm làm đẹp mà đang dịch dung. Tiểu Ngư mở đôi mí mắt có chút dấp dính, nhìn gương mặt xa lạ trong gương, chớp mắt đã quên đi hết thảy.
Làn da tái nhợt, gò má hơi cao, mũi thấp, rộng, trong hốc mắt hơi sưng lên vẫn là đôi mắt hai mí, kỳ thật không thay đổi hình dáng lông mày và đôi mắt, nhưng trông lạ lẫm rất nhiều, hơn nữa nếu nói các bộ phận tổng hợp lại miễn cưỡng xem như hơi chút thanh tú, thì vết sẹo hình con rết bên mắt trái lại hoàn toàn phá hủy dung mạo tầm thường đó.
Tóm lại, đây quả thật là một người hoàn toàn khác với mình.
Tiểu Ngư lạ lẫm quay trái nhìn phải ngắm người trong gương đồng, thử nhăn mặt nhăn mũi, nhưng cảm giác toàn bộ mũi đều bị dính lại, muốn mở to hai mắt, trên mí mắt lại truyền đến cảm giác mất tự nhiên thật khác thường, có điều động tác nhướng mày vẫn có thể tự nhiên như thường, và nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
“Sao?” Đinh Triệt đưa gương qua xong, nghiêng người rót chén trà, chậm rãi uống, hai tay nhìn như trầm ổn, nhưng ngón tay nắm chặt lại bán đứng tâm tình khẩn trương của chủ nó.
“Cái này…” Tiểu Ngư sờ sờ mặt, cố ý ngừng lại một chút mới nói: “Tuy rằng biểu tình cứng ngắc, thời gian lại lâu, hơn nữa quá trình làm lại có vẻ rất phiền toái, có điều làm xong quả thật không nhìn ra là giả, coi như tạm được!”
“Tạm được?” Hắn mất bao nhiêu công sức mới hoàn thành được một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, lại chỉ là tạm được? Đinh Triệt đang khẩn trương biến thành buồn bực, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng: “Có giỏi thì ngươi làm một cái cho ta nhìn xem?”
“Nếu tôi biết dịch dung, nhất định làm tốt hơn cậu nhiều.” Hắn trừng mắt, Tiểu Ngư ngược lại càng thêm ung dung, giảo hoạt nhìn lại.
“Đừng cho là ta không biết ngươi muốn lừa ta để học được thuật dịch dung.” Đinh Tiệt quay đầu, hừ một tiếng, bắt đầu dọn dẹp những lọ những bình.
“Thuật dịch dung của cậu phiền như vậy, tôi đâu có muốn học!” Tiểu Ngư đứng dậy phất phất tay, giống như xua đi mùi lạ trong phòng, “Hơn nữa mùi còn nặng như thế, hun chết người ta!”
“Ngươi đã chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy lòng tốt như thế, vậy thì trả lại mặt nạ cho ta!” Đinh Triệt không ngờ lại chẳng hề tức giận, ngược lại cười ha ha, bỗng nhiên vươn hai tay, giả bộ như muốn xé bỏ mặt nạ của Tiểu Ngư.
“Con gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi, đây là chính cậu chủ động cho tôi, đâu có phải là tôi muốn xin đâu.” Tiểu Ngư cố ý điêu ngoa nói, tuy rằng biết hắn sẽ không thật sự xé đi, nhưng vẫn nghiêng mình nhẹ nhàng tránh khỏi.
“Ta hối hận không được sao?” Đinh Triệt hừ một tiếng, không chút do dự đuổi theo.
“Cậu hối hận cũng được gì, trên đời này không có cơm hối hân để ăn đâu.” Tiểu Ngư cười khẽ một tiếng, tránh đi tiếp, lại thấy hắn theo đuổi không ngừng, nhất thời hiểu ra, tên này nhất định là cố ý muốn nhân cơ hội này tỷ thí khinh công với nàng đây, liền chuyển giọng: “Có điều, cậu đã hối hận, tôi đại phát từ bi thành toàn cho cậu một lần cũng được.”
Nói xong, đột nhiên không tránh nữa, ngược lại xoay người nghênh đón, trong đôi mắt quang mang linh động.
Chiêu này thật là bất ngờ, bàn tay Đinh Triệt cách người nàng không xa, nàng vừa quay lại, thật đúng là đụng phải mặt nàng, hắn vội vàng rụt tay, thân hình cũng khựng lại.
“Ngươi…”
“Xé đi, sao không xé vậy?” Tiểu Ngư vô lại hếch mặt lên, bĩu môi, trong ánh mắt lấp lánh tràn đầy vẻ giảo hoạt.
Nàng đây là chắc chắn hắn sẽ không động thủ sao? Đinh Triệt hung dữ nhìn chằm chằm nàng, nặng nề hừ một tiếng mở cửa ra: “Ngươi có thể đi được rồi, ta muốn đi ngủ.”
“Cậu còn phải nói cho tôi biết phải gỡ xuống thế nào nữa chứ?” Ý cười trong mắt Tiểu Ngư càng đậm, không nhúc nhích.
“Chờ ta có tâm trạng rồi nói sau.” Đinh Triệt xụ mặt, bỗng nhiên không biết lấy dũng khí ở đâu, kéo tay nàng mạnh đẩy ra ngoài cửa, rồi rầm một tiếng đóng sầm lại.
_______________________________