Mục lục
Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đinh đại soái ca! Đinh đại mỹ nhân!”

Tiểu Ngư mở cổng nhà mình, lảo đảo bước ra cửa, sau đó nương theo ánh trăng nhàn nhạt, mơ màng nhìn phương hướng, rồi đi về phía đông.

Thấy nàng say như vậy mà còn không nhận sai phương hướng, Phạm Thông không khỏi buồn cười, nhưng nghĩ đến nàng cứ hét to như vậy sẽ khiến hàng xóm tỉnh giấc mà thấy được, nhất thời mồ hôi chảy ròng, vội bước lên định kéo nàng về nhà.

Nhưng Tiểu Ngư say thì say, thân thể lung lay, tốc độ lại không chậm,chỉ chốc lát đã cách xa hơn mười mét. Lúc này thấy Phạm Thông giơ tay định kéo, nàng bỗng nhiên giống như cực kỳ tỉnh táo quay người tránh thoát, lẩn ra thật xa, cười khanh khách: “Cha già à, thì ra cha không say nha, thật là xảo quyệt! Có điều cha không say cũng không bắt được ta đâu, ở nhà chúng ta, khinh công của ta hạng nhất.. hì hì…”

“Tiểu Ngư ngoan, cha say rồi tỉnh lại, hay là chúng ta về nhà hát tiếp, đọ rượu tiếp được không?” Phạm Thông dụ dỗ.

“Xì, hát với một ông chú thì có gì vui chứ?!” Tiểu Ngư khinh thường phất tay, hùng hồn bước đi tiếp, “Ta muốn đi tìm đại soái ca hát, rượu ngon mỹ nhân.. Hì hì.. Ta cũng muốn hưởng thụ hưởng thụ!”

Còn hưởng thụ? Lần này Phạm Đại cả người đều mồ hôi chảy ròng, chết sống nhất quyết phải kéo Tiểu Ngư lại.

“Dừng tay!” Tiểu Ngư linh hoạt né tránh, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, chỉ ngón tay, trừng đôi mắt hạnh: “Ai dám chạm ta ta sẽ không tha!”

Phạm Thông đột nhiên giật mình đứng sững, ngây ra như phỗng, không biết là con gái say thật hay mượn rượu giả điên nữa. Hẳn là say thật, trước đây nàng chỉ uống một chút là đã say rồi, có điều mấy lần trước, sợ rằng quá mất hình tượng, mỗi lần đều là khi nàng say liền điểm huyệt đạo của nàng. Hôm nay vì muốn để nàng tận hứng một chút mới dung túng, không ngờ đến giờ điểm huyệt không nổi nữa.

Đương nhiên, hắn cũng có thể cưỡng chế, dù sao Tiểu Ngư mỗi lần tỉnh lại đều không nhớ mình đã làm gì. Thế nhưng.. nhớ tới con gái mấy năm nay khổ cực, Phạm Thông lại không đành lòng. Chỉ một chút chần chừ, Tiểu Ngư đã đi xa hơn mười mét, tiếp tục hô to Đinh đại soái ca.

“Tiểu Ngư, ngoan, nghe cha, chúng ta về nhà đi!” Phạm Thông khó xử, chỉ đành lẽo đẽo theo sau khuyên bảo.

Tiểu Ngư đầu lắc mạnh, không chịu.

“Tiểu Ngư? Thật là ngươi?” Hai cha con đang giằng co, Đinh Triệt mấy ngày nay đều ở chỗ bà cụ rốt cuộc nghe thấy động tĩnh, chạy ra, khiếp sợ nhìn Tiểu Ngư loạng choạng. “Sao ngươi lại uống say như vậy?”

“Sai! Tôi không say. Tôi rất tỉnh. Nói cho cậu biết, tửu lượng của tôi rất tốt đó, ha ha ha ha, cậu biết không? Nhạc mỹ nhân và tiểu Đản nhi đều bị tôi hạ gục, giờ đến phiên cậu đó.” Tiểu Ngư nói vô cùng lưu loát, rồi xông tới túm lấy Đinh Triệt.

“Đinh Triệt, thật xin lỗi, nó say quá, không biết mình đang làm gì đâu.” Phạm Thông đuổi theo, xấu hổ giải thích, rất sợ Tiểu Ngư lại gọi soái ca mỹ nhân gì đó.

“Ta không có say! Lão cha, sao cha luôn nói ta say vậy? Cha quên ai là chủ nhà rồi à? Dám nói ta say? Thật là gan lớn quá rồi! Hừ!” Tiểu Ngư nổi giận, thân thể lại như tự có ý thức, một lần nữa linh hoạt né tránh tay Phạm Thông, ngược lại ngả về phía Đinh Triệt.

“Bá phụ, có chuyện gì vậy? Sao nàng lại uống nhiều rượu như thế?” Đinh Triệt vừa đỡ lấy Tiểu Ngư nồng nặc mùi rượu, vừa nhíu mày hỏi.

“Hôm qua chúng ta tìm được mẹ Tiểu Ngư, hôm nay nó và Đông Đông đi gặp mẫu thân, sau đó vui vẻ liền uống nhiều một chút.” Phạm Thông các loại cảm xúc giao đấu trong lòng, nói.

“Đúng vậy, hôm nay tôi và Đông Đông gặp lại mẹ đó, thì ra không phải mẹ vứt bỏ chúng tôi! Đinh đại soái ca, chúng tôi quên mời cậu, cho nên giờ tôi đến bồi tội, cậu đừng có tức giận nha!” Tiểu Ngư cười hì hì, thuận thế tựa lên người Đinh Triệt, giơ bầu rượu: “Đến, tôi mời uống rượu.”

“Ta không tức giận, như vậy đi, hôm nào đó chúng ta uống sau.” Đinh Triệt nghiêng đầu tránh bầu rượu, gương mặt tuấn tú vì bị thân thể mềm mại dựa vào người mà nhanh chóng đỏ rực cả lên.

“Không được, hôm nay phải uống ngay. Ngày mai lại nói ngày mai nữa, sao mà lắm ngày mai thế. Cậu nghĩ xấu lắm, đừng có định lừa tôi chứ! Tôi không mắc lừa đâu!” Tiểu Ngư không nghe, nhất định tự tay giơ bình rượu bắt hắn uống.

Đinh Triệt bất đắc dĩ, không còn cách nào khác đành đỏ mặt uống.

Hắn nhớ kỹ rằng nàng từng nói nàng có tật vừa uống đã say, cũng từng muốn nhìn một chút bộ dáng khi say của nàng thế nào, hiện giờ nhìn thấy, lại không có cách nào chống cự được dáng vẻ ngây thơ của nàng.

“Mới chỉ một ngụm, không tính không tính..”

Coi Đinh Triệt như trẻ con mà dỗ, Tiểu Ngư nhất thời không quan tâm đến, kháng nghị mạnh mẽ.

“Tiểu Ngư, con muốn uống rượu, cha uống với con..” Phạm Thông tiến lên nói.

“Đừng có tới đây! Cha tránh ra đi! Ta có Đinh đại mỹ nhân, không thèm một ông chú tới làm gì.”

Tiểu Ngư thoáng cái đã trốn sau lưng Đinh Triệt, kiễng chân bám lên vai hắn, cả người dán trên lưng hắn, từ phía sau nhô đầu ra nhìn Phạm Thông, trừng mắt: “Mau tránh ra! Tránh ra!”

Lại bảo mình là ông chú nữa, Phạm Thông không còn cách nào, đánh cười khổ: “Đinh Triệt, thật sự xin lỗi…”

“Bá phụ, hay là.. Ta trước cùng nàng uống một lúc, chờ nàng tỉnh táo một chút thì sẽ đưa nàng trở về?” Đinh Triệt cố gắng ép mình quên đi cảm giác mềm mại trên lưng, đỏ mặt đề nghị, đồng thời lén lút làm thủ thế điểm huyệt cho Phạm Thông thấy.

Phạm Thông bất đắc dĩ nói: “Vậy phiền cậu rồi.”

“Hì hì…” Tiểu Ngư cười cười một chút bên tai Đinh Triệt, bỗng nhiên quay người chạy nhanh. “Đến đây đi, soái ca, chúng ta tỷ thí khinh công, xem ai nhanh hơn!”

“Bá phụ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nàng bình an trở về.” Đinh Triệt vội vã bỏ lại một câu, vội vàng đuổi theo.

Gió đêm vù vù thổi, Tiểu Ngư cười vui vẻ, dưới ánh trăng, hai thân ảnh nhanh chóng mất dạng.

Phạm Thông đứng tại chỗ, run rẩy một hồi, không khỏi lắc đầu, hắn tin Đinh Triệt chính trực, sẽ không lợi dụng lúc người khó khăn, giao cho cậu ta cũng yên tâm, ai bảo Tiểu Ngư thế nào cũng không chịu nghe lời cha già này chứ!

Phạm Thông vừa thở dài, vừa cô đơn quay về, chỉ không nghĩ đến một điểm trọng yếu là, tuy Đinh Triệt không lợi dụng lúc người khó khăn, nhưng người nào đó ban tối vừa đùa giỡn hai thiếu niên, hơn nữa bây giờ còn luôn miệng hô Đinh đại mỹ nhân..

Ai bắt nạt ai? Đáp án này tựa hồ rất rõ ràng.

Chạy khỏi trấn Liễu Hà, Tiểu Ngư vui sướng chạy đi, còn không quên quay đầu lại nhăn mặt trêu chọc Đinh Triệt.

Khinh công của nàng vốn tuyệt hảo, hơn nữa có rượu kích thích lại càng vượt xa người thường có thể phát huy, nhất thời Đinh Triệt không đuổi kịp.

Đường cùng, Đinh Triệt chỉ có cách dùng trí, cố ý hô to: “Không phải ngươi muốn ta cùng ngươi uống rượu sao? Ngươi lại chạy nữa, ta sẽ quay về đó.”

Câu này vừa nói ra, Tiểu Ngư quả nhiên dừng lại, sau đó điểm đầu ngón chân, nhào về phía Đinh Triệt sắp tiếp cận mình, đồng thời ngang ngược nói: “Không cho quay về!”

Đinh Triệt thấy nàng dừng lại, trong lòng vui vẻ, đang định thừa cơ điểm huyệt ngủ của nàng, không ngờ nàng lại nhào đến. Trong phút chốc ngẩn người, hắn đã bị một lực mạnh mẽ đẩy cho lảo đảo, chân đứng không vững, nặng nề ngã xuống đất, lưng đập vào đất cứng, đau đến nhăn răng.

“Uống rượu!” Tiểu Ngư vui vẻ nói, giơ bầu rượu đổ xuống miệng của hắn, lại không nhắm được chính xác, lại rót đầy mặt và cổ hắn. “Để ta, để ta…” Đinh Triệt cuống quýt nắm lấy bầu rượu, vừa chật vật vừa bức bối, cảm thấy cả người giống như có ngọn lửa bùng cháy, mẫn cảm không thôi, khàn khàn nói: “Ngươi đứng lên trước đã.”

“Không, đứng lên sẽ không bắt được cậu nữa. Uống nhanh, uống nhanh đi!” Tiểu Ngư lộn xộn lại muốn cầm lấy bầu rượu, hồn nhiên không nhận ra thân thể mềm mại của mình đang kề sát đối phương sẽ gây cho một người đàn ông bình thường kích thích nhiều đến thế nào.

“Được, ta uống, nhưng ngươi đừng kích động.” Một hồi kích thích điên cuồng hành hạ Đinh Triệt nhịn không được rên lên một tiếng, hắn giơ ngón tay, muốn thừa lúc tất cả còn chưa muộn mà điểm huyệt, nhưng ngón tay giống như có ý thức của riêng nó, dùng dằng không chịu hạ xuống.

“Uống đi, uống đi..” Tiểu Ngư không để ý tới cảnh cáo của hắn.

Đinh Triệt cắn răng, bắt đầu uống rượu, nhưng để phòng ngừa mình cũng uống say, hắn dùng kế một chút, cố ý lung lay bầu rượu, khiến cho phân nửa đều chảy ra ngoài miệng, dự định lừa dối quá quan.

“Ai da.. Cậu không uống thì có thể để cho tôi mà, rượu đều chảy ra hết rồi, thật lãng phí..”

Tiểu Ngư chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, mở to đôi mắt sáng long lanh, dẩu môi nói, ánh mắt nhìn dòng rượu phân nửa đều chảy xuống cổ áo, trong lúc bối rối, chẳng kịp nghĩ ngợi liền cúi đầu, lè lưỡi, kề sát cổ hắn mút lấy rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK