“Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ, rốt cuộc đưa tôi đến quán trọ làm gì?” Trong quán trọ Vân Lai, Tiểu Ngư có chút mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương.
Suốt đêm nàng bàn bạc cả một đống chuyện, thật vất vả đem mọi sự xếp đặt thỏa đáng, sau đó mới bảo Liễu Viên Thanh đi báo quan. Cái tên này lại còn cố chấp muốn nàng cùng về quán trọ hắn ở, hỏi nguyên nhân thì không chịu nói rõ, chỉ nói nàng không đến nhất định sẽ hối hận, cứ làm ra vẻ thần thần bí bí.
“Ngươi ngồi đó trước đã.” Đinh Triệt khoác thêm một cái áo choàng, bỏ lại một câu nói rồi biến luôn ra ngoài.
Hiện giờ nàng đang rất bận rộn, không rảnh theo hắn làm trò, tốt nhất là thật sự có việc, nếu không… Tiểu Ngư hừ một tiếng, lại không nghĩ đến bằng không thì sẽ thế nào, chỉ vì nàng mơ hồ cảm thấy, lúc này Đinh Triệt không phải cố ý vẽ chuyện, mà thật sự có việc, hơn nữa dường như có lợi cho nàng. Có điều nàng mệt nhọc suy nghĩ cả đêm, thật sự là thấy mệt mỏi, dù sao đã đến đây rồi, lười đoán thêm.
Tiểu Ngư ngồi ở bên cái bàn hình tròn, tay chống má, vừa buồn chán xem xét bài biện trong phòng, vừa nghỉ ngơi dưỡng thần, căn bản không hề nghĩ tới mình là một cô gái, ở trong phòng một thiếu niên thì có gì không thích hợp.
Đinh Triệt quay lại rất nhanh, trên tay còn cầm một cái bình được bịt kín. Tiểu Ngư còn chưa mở miệng nói gì, hắn đã quay nhìn nàng nói: “Ngươi trước tránh đi một chút.”
Tránh cái gì? Tiểu Ngư vừa mới nhướng mày, đã nghe bên ngoài có tiếng người bước lên lầu, không cần phải nói, nhất định là hướng về phòng này đi tới. Nàng nhanh chóng nhìn quanh, gầm giường hay sau giường đều rất bẩn, chỉ có thể nhảy lên xà nhà.
Người vào không phải là kẻ địch gì, chỉ là hai tiểu nhị. Một người cắp nách một cái chậu rửa mặt trống không, tay bưng điểm tâm, một người mang một cái bếp lò còn đang cháy và ấm trà bay hơi, đặt hết đồ xuống xong còn mười phần cung kính hỏi cần gì nữa không.
Hai người lui ra rồi, Đinh Triệt đóng cửa phòng, cười nói: “Xuống đi chứ?”
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn, cảm thấy hồ đồ: “Không phải cậu mời tôi đến chỉ để ăn điểm tâm đấy chứ?”
“Ta còn phải chuẩn bị một chút, dù sao ngươi cũng phải chờ.” Đinh Triệt không trả lời thẳng, trực tiếp động thủ đặt bếp lò sang một bên, đặt hai bình bằng sứ lên than, lại lấy trên giường một bao đồ, đặt lên cái bàn trống mở ra, bên trong là một đống chai lọ, còn có rất nhiều công cụ bằng kim loại như kìm, kẹp, ngân châm mảnh, móc mảnh..
Đến khi Đinh Triệt lấy từ trong một cái hộp ra một tấm mỏng giống như màng đắp mặt, Tiểu Ngư bỗng nhiên hiểu ra, kinh ngạc nói: “Cậu muốn giúp tôi dịch dung?”
“Không lẽ ngươi muốn đeo mặt nạ lên công đường?” Đinh Triệt đứng từ cao nhìn xuống nàng đang ngồi, ánh mắt rất chi là muốn ăn đòn.
“Tôi không thích mắc nợ.” Tiểu Ngư ngẩn người, rồi lẩm bẩm một câu, nhưng lời ra như vậy, trong giọng nói lại mang ý cười, tiện tay tháo mặt nạ đặt xuống một bên, vẻ mặt tự nhiên ăn điểm tâm.
Phải lên công đường, nàng là Đông gia dĩ nhiên không thể tránh lên công đường, lên công đường không thể tránh phải tháo mặt nạ, tháo xuống mặt nạ lộ ra ngoại hình thật sau đó khó tránh khỏi phiền phức, mà nàng sở dĩ vẫn quyết định phải báo quan, là đã chuẩn bị có điều nhờ cậy Đinh Đại công tử trước mắt này rồi. Hiện giờ người ta chủ động như vậy, nàng còn cự tuyệt thì nhất định là đầu có vấn đề.
Đinh Triệt liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng cong lên, bắt đầu giống như bác sĩ phẫu thuật, bày một loạt dụng cụ chỉnh tề ra trước, sau đó pha trộn thuốc bột. Đợi đến khi bình sứ đến nhiệt độ nhất định, miệng bình bung ra, liền đổ ra cùng trộn lẫn, cho vào chậu rửa mặt, một mùi chua chát lập tức tràn ra khắp phòng. Đinh Triệt đem thuốc đã điều phối tốt gạn ra một ít, lấy mảnh mặt nạ da người trải rộng, ngâm vào đó.
“Trước tiên ngươi bao hết tóc dư thừa lại.” Đinh Triệt đưa cho nàng một tấm vải, Tiểu Ngư súc miệng xong, theo lời bao quanh đầu, chỉ để lại gương mặt và hai tai cúi xuống xông hơi ở chậu rửa mặt đang bốc khói, trong tay cầm một chiếc khăn tay màu lam Đinh Triệt đưa.
Nước thuốc này pha trộn không biết bao nhiêu loại thuốc, mùi rất khó chịu, hắc đến chảy nước mắt. Tiểu Ngư vừa tận lực nín hơi, vừa thỉnh thoảng lau mắt và mũi, trong đầu không khỏi tiểu nhân hoài nghi Đinh Triệt liệu có phải cố ý nhân cơ hội này chỉnh nàng hay không, chỉ tiếc là mùi thuốc hắc ghê người, không phải lúc chất vấn.
Cũng may thời gian “hun đúc” còn có thể chịu được. Không bao lâu sau, Tiểu Ngư dường như có thể cảm giác mỗi lỗ chân lông trên da mặt đều giãn ra dễ chịu, ngược lại con mắt nàng thì không mở ra nổi.
“Trước tiên đừng mở mắt, đợi ta lau nước thuốc đi đã.”
Đinh Triệt rất tự nhiên nắm tay nàng, dẫn nàng trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó lấy một mảnh vải trắng sạch sẽ, đang chuẩn bị thấm mồ hôi bọt nước trên mặt nàng, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn vào gương mặt bị nước thuốc hun đỏ bừng, hơi ngẩng lên của nàng, bỗng nhiên nhịn không được run lên, cánh tay dường như không thể hạ xuống.
Từ lúc gặp lại ở bờ sông năm đó, hắn cũng đã phát hiện con bé tóc tai xơ xác, xanh xao vàng vọt trước đây, từ lâu đã thay da đổi thịt không còn ngây ngô như trước, mà như cánh bướm phá kén, bày ra vẻ xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc. Lần thứ ba gặp lại, hắn phát hiện gương mặt dường như chẳng gì mảy may kích động nổi này lại có một chút biến hóa, giống như lúc này, gần gũi, tỉ mỉ, chăm chú, cũng là lần đầu tiên..
Hắn đột nhiên cảm thấy, gương mặt trái xoan đầy hơi nước đọng trước mặt mình, đã không chỉ là một gương mặt, mà giống như một đóa hải đường mùa xuân đang say ngủ, sen hồng mới hé sau cơn mưa, đôi môi như cánh hoa đào…
“Này, cậu lau nhanh chút tôi với! Chảy vào trong cổ tôi rồi đây này..” Tiểu Ngư đợi một lát, không phát hiện trước mặt mình là cảnh tượng gì, vừa lúc một giọt mồ hôi lăn xuống cổ, rất tự nhiên giơ tay lên lau đi, mu bàn tay trắng nõn mượt mà nhẹ nhàng xoa miết.
Đầu nàng vốn đã hơi ngẩng lên, lúc này để lau đi nước thuốc chảy xuống, lại ngửa thêm hai phần, khiền cần cổ mảnh khảnh hiện ra trông rõ thêm đường cong duyên dáng, dường như có một loại ma lực khác thường, khiến ai đó nhịn không được muốn hóa thân thành một giọt bọt nước…
Bụp.. Cõi lòng tâm tưởng thiếu niên nào đó đột nhiên toàn bộ rối loạn, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, đột ngột chảy ra hai dòng chất lỏng.
“Chờ… chờ một chút…Ta … đi lấy thuốc bột.. Ngươi ngàn vạn lần đừng mở mắt…” Trong lúc hoảng loạn, thiếu niên vội vàng che mũi, gấp gáp xoay người.
“Oh…”
Không biết là bị nước thuốc hắc chết người này hun tỉnh sự mẫn cảm của thiếu nữ, hay là một ảo giác khó hiểu, Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí đầy mùi chua chát đột ngột trở nên có gì đó khác thường, nhưng rốt cuộc khác cái gì, nàng cũng không dám nghĩ thêm, chỉ làm bộ như không nghe thấy những âm thanh gì đó rất nhỏ, tỷ như tiếng hít sâu, tiếng chà lau, tiếng ném gì đó rất nhẹ..
Rất nhanh lau xong máu mũi thật mất mặt, tự mình điểm mấy chỗ huyệt đạo, lại hít sâu mấy hơi bĩnh tình lại tâm tình một chút xong, Đinh Triệt lúc này mới từ bên cửa sổ quay lại, ép buộc mình lại một lần nữa cầm lấy tấm vải đối diện với gương mặt của Tiểu Ngư, chỉ là ánh mắt lúc này.. không dám nhìn tới một chút nào, lại cố tình để lại hai mắt nàng lau cuối cùng.
“Rồi tiếp theo bây giờ là dán thẳng mặt nạ lên mặt sao?” Tiểu Ngư rốt cuộc mở mắt, ánh mắt trực tiếp nhìn một đống dụng cụ trên bàn.
“Không, trước phải điều chỉnh đường nét trên mặt ngươi đã.” Thấy nàng không nhìn mình, Đinh Triệt mặt vẫn còn nóng ran như lửa đốt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh xoay người, lấy trong bình nhỏ ra một thứ thuốc mỡ giống như nước hồ màu trắng, sau đó cầm một cái thìa nhỏ xúc lên, ho khan một tiếng: “Tốt nhất là ngươi lại nhắm mắt tiếp đi.”
Tiểu Ngư làm theo, nhắm hai mắt lại: “Cậu định dịch dung tôi thành dung mạo kiểu gì?”
Đinh Triệt ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình quên mất không hỏi nàng muốn dịch dung thành thế nào, hơi bối rối hỏi: “Ngươi nói đi?”.
Tiểu Ngư nghiêng đầu một chút, suy nghĩ, nói: “Giống như cậu, phổ thông một chút, đúng rồi, tôi quanh năm đều đeo mặt nạ, nếu không có lý do đặc biệt gì cũng không hợp lý. Nếu không thì cậu cứ làm trên mặt tôi có vết sẹo hay gì đó xấu xấu chút là được.”
“Được.” Đinh Triệt hít sâu một hơi, lệnh cho chính mình tập trung lực chú ý, nghĩ qua một chút, liền có hình dung đại khái, bắt đầu động thủ.