Phạm Bạch Thái trở về trước nhất, nói tất cả mọi người đều không nhìn thấy Phạm Thông đâu.
La Đản là người thứ hai trở về, cũng nói không tìm thấy Phạm Thông.
Tiểu Ngư bình tĩnh tỏ ra không có chuyện gì, kêu hai người ăn cơm trưa trước, trong đầu lại đem chuyện tình rõ ràng đã liên quan đến an nguy của nhà bọn họ suy nghĩ lại lần nữa.
Đầu tiên, Phạm Đại không chịu nói hắn nghe được điều gì, xuất phát chắc chắn là vì bảo vệ chị em họ, cảm thấy cho dù nói với mình thì nàng mới mười ba tuổi cũng không giúp được điều gì. Tiếp theo, những người đó nếu đã lựa chọn Phong Huyệt động vừa sâu vừa lớn lại nhiều ngã rẽ ngoắt ngoéo làm cứ điểm lâu dài, lại có hai người quen thuộc địa hình trong hang như vậy, chắc chắn là đã điều tra khảo sát không phải chỉ mới một sớm một chiều, cũng không thể dễ dàng buông tay bỏ qua cho nơi bí mật như vậy được.
Từ khi nhà họ Phạm đến đây, vùng này vẫn có đồn đại rằng trong hang Phong Huyệt có ma quỷ ăn thịt người, mặc dù đôi khi cũng có thanh niên to gan cùng nhau vào trong thăm dò, có điều mới đi được hai ba dặm liền lạc đường hoặc là nghe thấy âm thanh gì đó rất kinh khủng, hốt hoảng bỏ chạy, vì vậy Phạm Đại mới trở nên ham thích đi thám hiểm cái hang này đến thế. Hoặc là, kỳ thật Phạm Đại có thể đã sớm phát hiện ra manh mối gì, có điều tình hình bên trong rất phức tạp lại liên quan sâu rộng cho nên đến hôm nay mới xác định, nếu không lúc trước hắn sẽ không chỉ dẫn theo nàng đi cùng vào thám hiểm hai ba lượt đầu rồi không còn đưa nàng theo cùng nữa.
Tiểu Ngư nghĩ lại cẩn thận, lần gần nhất mình vào động đã là hai năm trước.
Bởi vì trong động kia đầy vẻ thần bí, mà nàng lại thích cuộc sống tươi sáng ngoài ánh mặt trời, ghét sự ẩm thấp, cũng không mấy hứng thú với hang động như mê cung mà mình đã đi qua, vì vậy sau này Phạm Đại không mang theo nàng đi, nàng cũng không mấy để ý đến, nhưng Phạm Đại lại thường tự mình đi sâu vào trong hơn nữa.
Như vậy, Phạm Đại rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu hoài nghi bên trong có người?
“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?” Im lặng ăn xong cơm trưa, Phạm Bạch Thái rốt cuộc nhịn không được hỏi.
Tiểu Ngư nhìn lại, trong ánh mắt còn đọng trầm tư, thấy Phạm Bạch Thái và La Đản đều đang nghi hoặc nhìn mình, lúc này mới nhớ ra, hẳn cũng nên cho bọn chúng một lời giải thích, vội mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là nửa ngày vẫn không thấy cha đâu, tỷ không yên lòng nên mới trở về tìm, dù sao chùa Phong Huyệt chúng ta cũng vẫn thường đi mà, đúng không?”
“Nhưng mà tỷ tỷ…” Phạm Bạch Thái đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên im miệng liếc nhìn sang La Đản, rõ ràng là La Đản vừa lén kéo nó một cái.
“Được rồi, nói cho hai đứa biết cũng không sao, kỳ thật là thúc thúc đệ vừa nhìn thấy ở chùa có người không muốn gặp, sợ bọn họ biết chúng ta ở chỗ này nên mới muốn mọi người về nhà trước tránh một chút, miễn cho trêu chọc phiền toái không cần thiết.” Xem trước mặt một lời nói dối hiển nhiên không thể giải thích, Tiểu Ngư vẻ mặt tự nhiên lập tức nói lấp đi, nửa thật nửa giả.
“Ồ, thì ra là thế, cho nên thúc thúc mới vội vã muốn đi tìm cha, miễn cho cha cũng bị người ta nhìn thấy.” Phạm Bạch Thái bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng thế, ai bảo hai người họ lại giống nhau như đúc thế chứ!” Tiểu Ngư nhẹ nhàng thở phào trong lòng, đem đồ ăn còn lại để vào nồi, quay đầu đang muốn lấy bát đũa bẩn lại bị La Đản giành trước cầm đi, liền mỉm cười, cũng không tranh giành rửa chén với hắn, kéo Phạm Bạch Thái ra khỏi bếp, “Đông Đông, không phải ngày nào đệ cũng phải luyện chữ sao? Hôm nay luyện sớm hơn đi, chuyện khác đệ không cần phải lo lắng.”
Đông Đông ngoan ngoãn vâng một tiếng, đi vào thư phòng nhỏ, Tiểu Ngư đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là ra ngoài đi lượn một chút, xem có người lạ nào đến dò la hay không. Còn chưa dời bước, liền thấy một thân ảnh màu lửa đỏ lén lút bò lên trên đống đồ tạp nham chất đống ở góc tường, đoán chắc nó lại muốn trèo tường chuồn ra ngoài đây, Tiểu Ngư không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, cố ý khụ mạnh lên một tiếng.
A, bị phát hiện. Cáo con Bối Bối động tác dừng lại, đôi tai nhọn thoáng chốc liền cụp xuống, ư ư một tiếng, ngoan ngoãn kéo theo cái đuôi chạy đến bên chân Tiểu Ngư làm nũng.
“Bối Bối, mấy ngày nay ở ngoài có người xấu, mày phải ngoan một chút, đừng ra ngoài chơi, nếu không nghe lời, bị người ta bắt đi lột da tao cũng mặc kệ đấy.” Thân ảnh màu lửa đỏ nhắc nhở Tiểu Ngư, thời đại này có người nào lại nuôi cáo làm thú nuôi cơ chứ, đừng nói là loài đặc biệt như Bối Bối, thân hình đỏ như lửa của nó có thể thu hút rất nhiều ánh mắt, nhất là ở những thời khắc nguy hiểm.
Bối Bối đã quen được tự do vẫy vẫy cái đuôi to xù mềm mại, hai con mắt thiết tha nhìn về phía ngoài tường, rõ ràng không đem lời Tiểu Ngư để vào tai, trên đầu lập tức trúng một cú gõ đổ đom đóm mắt.
Bối Bối lập tức thành thật trở lại, cái đuôi linh hoạt cong ra phía trước, che lại ánh mắt.
Tiểu Ngư nhịn không được bật cười, quay đầu lại dặn dò: “Đản Nhi, đệ nhìn Bối Bối nhé, đừng để nó chạy ra ngoài.”
“Biết rồi ạ.” La Đản lưu loát vớt lên một cái bát, xát xát, thuận miệng đáp, đợi Tiểu Ngư thả Bối Bối ra bước đến cổng nhìn xung quanh, ánh mắt mới ngưng lại chăm chú nhìn về phía bóng lưng nàng, động tác ở tay cũng chậm lại, gần như không thể nghe thấy một tiếng thở dài.
Hắn đã mười lăm tuổi, nhưng nhà này trên dưới ngoại trừ Đông Đông vẫn kính trọng mình, còn có có ai nhìn thấy hắn đã lớn lên rồi chứ?
Nhớ đến tiếng “Nhi” kia, La Đản trên mặt không khỏi khẽ cười khổ, nhưng nhìn thấy Tiểu Ngư đang dựa cửa nhìn ra đột nhiên thẳng mình lại, chạy vụt ra ngoài, La Đản nhất thời hoảng sợ, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, vội vàng lau lau tay rồi cũng xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng, đã thấy Phạm Thông đang đẩy một chiếc xe cút kít trở về, trên xe chất đầy những bao tải chật căng, cũng không đi về phía nhà mình mà dừng lại trước nhà người khác, người theo sau vẻ mặt cảm kích, là hàng xóm nhà làm đậu phụ, tay cũng đẩy một chiếc xe nhưng là xe không, chỉ là không thấy Phạm Đại đâu.
“Tiểu Ngư, Đản Nhi? Hai đứa sao lại về sớm thế?” Phạm Thông nhìn thấy hai người, khó hiểu dừng xe hỏi, hỏi xong lại vỗ đầu, cười ngốc nghếch nói: “Con gái bảo bối, xin lỗi, cha có việc nên về muộn, a, đúng rồi, hôm nay cha mua về cho Đông Đông một quyển sách đây.”
Hắn nhìn thấy Tiểu Ngư, vẻ mặt ngoài áy náy thì không còn biểu cảm gì khác, hiển nhiên là chưa chạm mặt với Phạm Đại đang đi tìm hắn.
“Ồ, vậy ạ?” Tiểu Ngư bước đến, tiếp lấy cuốn sách hắn vừa lấy ra, như không có chuyện gì nói: “Cha, cha còn chưa ăn cơm trưa phải không?”
“Ăn rồi, đại thúc mời ta ăn mì.” Phạm Thông cười nói, tay cũng không ngừng giúp hàng xóm dỡ bao tải xuống, La Đản cũng chạy lên hỗ trợ.
“Tiểu Ngư à, hôm nay may là có cha cháu, nếu không thì đậu tương của ta còn chưa biết khi nào mới có thể mang về được đến nhà đâu.” Đại thúc đậu phụ cười ha hả nói, lấy từ trong túi đeo trên thắt lưng ra một bọc nhỏ, đưa tới, “Đây, hôm nay trên trấn mới mở một cửa hàng bán điểm tâm, đại thúc mua cho các cháu mấy chiếc bánh hoa quế.”
“Cảm ơn đại thúc.”
Tiểu Ngư cũng không khách khí với ông ta, cười cười nhận lấy, Đông Đông tuy rằng là con trai, lại thích nhất loại bánh ngọt này, thôn này và thôn Long Vĩ trước kia dân phong khác nhau một trời một vực, loại người như nhà Bạch Cốt Tinh cũng là rất ít, mọi người bình thường đều hay qua lại giúp đỡ lẫn nhau, có gì ăn ngon cũng mang đến cho nhau, khiến lòng người cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Nên là ta cảm ơn cha cháu mới đúng, hôm nay cha cháu vốn đã về rồi, nhưng nghe bà vợ ta nói ta nửa ngày còn chưa trở về, ông ấy liền thật sự quay lại tìm thấy ta đang bị hỏng xe nửa đường, Tiểu Ngư à, cháu đừng trách cha cháu không cùng cả nhà đi chơi được nhé.”
“Đại thúc sao lại nói vậy chứ, bình thường thúc chiếu cố nhà cháu như vậy, cha cháu giúp đỡ thúc cũng là việc nên làm.” Tiểu Ngư ngọt ngào cười nói, tán gẫu qua vài câu việc nhà, chờ Phạm Thông và La Đản dỡ hết hàng xuống rồi mới phụ cùng hai người đẩy xe nhà mình về.
“Cha, cha về rồi ạ?” Phạm Bạch Thái nghe thấy động tĩnh lập tức chạy ra, Bối Bối cũng vọt tới quấn quanh chân Phạm Thông.
Phạm Thông mới ừ một tiếng, Tiểu Ngư đã nói: “Đông Đông, đây là bánh hoa quế đại thúc nhà hàng xóm cho, đệ và ca ca cùng mang trở về phòng ăn đi.”
“Dạ.” Đã quen bị Tiểu Ngư đuổi đi, Phạm Bạch Thái kéo La Đản quay lại vào phòng, đi được hai bước lại lén lút vẫy tay ra hiệu cho Bối Bối, ý bảo bánh hoa quế nó cũng có một phần, Bối Bối lập tức vui vẻ chạy theo vào.
“Con gái bảo bối, con đừng giận, hôm nay cha thật sự không phải cố ý không đến. Con xem, tiền hôm nay bán được, cha không động đến chút nào.” Phạm Thông thấy Tiểu Ngư đuổi con trai và đồ đệ đi, tưởng rằng nàng lại bắt đầu giận, vội lấy lòng đưa tiền ra.
“Cha, cha không gặp Nhị thúc sao?” Tiểu Ngư nhíu mày.
“Không gặp,” Phạm Thông hỏi ngược lại, “Hôm nay không phải mọi người lên chùa chơi sao?”
“Có đi.” Tiểu Ngư quay đầu nhìn vào trong nhà, thấp giọng nói thêm một câu, “ Cha, con có chuyện quan trọng phải nói với cha, chúng ta vẫn là đi ra ngoài nói đi.”