Mục lục
Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xem xong đoạn video thì mọi người đều vui vẻ rời đi. Long Ngạo Thiên cũng có hứa rằng sau khi sắp xếp xong hết mọi việc sẽ tổ chức hôn lễ và mời mọi người đến. Ba mẹ của anh đứng từ xa chứng kiến tất cả, cuối cùng cả hai mới thở phào nhẹ nhõm vì thành công.

“Bà nội, vậy là bao công sức bỏ ra cuối cùng cũng thành công rồi.” Vương Mẫn An nhìn Kỳ Thiên Như cười nói, kế hoạch này có một phần là nhờ bà góp tay vào.

Vương Thiên An cũng tiếp lời: “May mà không có trục trặc, lúc nãy bọn con cứ tưởng sẽ thất bại không đấy.”

“Hahaha! Nếu thất bại vẫn còn kế hoạch khác mà. Dù sau thì ba mẹ hai đứa cũng quay lại rồi, có muốn đi ăn ở đâu không nào.” Kỳ Thiên Như nhìn hai đứa cháu nội vui vẻ cười nói mà quên luôn chồng mình ở bên cạnh.

Long Ngạo Vương liền ho nhẹ một cái sau đó lên tiếng, “Hình như không ai để ý đến tôi hết!”

“Ông nội, hay là ông nội dẫn tụi con đi ăn ở nhà hàng mà ông bà nội thường đi đi.” Vương Mẫn An chạy lại nắm tay ông nội mình lay lay.

Long Ngạo Vương và Kỳ Thiên Như nhìn nhau sau đó gật đầu, thế là bốn người rời đi đến nhà hàng ăn uống. Bốn người bạn của Long Ngạo Thiên thì lại là những người dọn dẹp tàn cuộc nhưng lần này là tình nguyện.

Vì là phát trực tiếp và liên tục nên rất nhiều người biết, thậm chí có nhiều đoạn video và hình ảnh được lan truyền trên diễn đàn. Thông tin A Mẫn là con của phó tổng thống nhiệm kỳ lúc xưa Vương Liêu cũng được xóa bỏ. A Mẫn không muốn mọi người ngưỡng mộ hay bàn tán, cũng không muốn đào sâu vào chuyện này.

Tuy cô che giấu luôn thân phận nhưng ở sở cảnh sát và một số nơi vẫn biết. Vì ba của A Mẫn từng giúp rất nhiều người, cả mẹ cô cũng vậy nên bọn họ mang ơn ba mẹ cô. Vậy nên A Mẫn đều được bọn họ cho một đặc quyền mà ngay cả cô cũng không biết.

Cáp Lai Nhĩ và A Nhất sau khi bàn chuyện hợp đồng với đối tác thì cũng ra về. Trên đường về A Nhất có bật tin tức lên xem thì thấy nước Z đang có biến động. Cả hai về đến nhà tìm hiểu kỹ thì mới biết là do Long Ngạo Thiên chơi lớn bỏ tiền ra nên mới gây động tĩnh ở các nước khác.

Cáp Lai Nhĩ ngồi xuống sofa xem tin tức mà cười, “Không ngờ cậu ta chơi lớn như vậy! Nhưng cậu ta thật lòng như vậy thì xem ra A Mẫn không nhìn nhầm người rồi.”

“Cậu vẫn chưa buông được sao?” A Nhất đặt ly nước trên bàn sau đó ngồi xuống. Cáp Lai Nhĩ cầm ly nước lên uống sau đó nhìn A Nhất: “Cũng không hẳn! Chỉ là A Mẫn vui thì tôi cũng không cảm thấy áy náy nữa.”

Nói đến đây Cáp Lai Nhĩ dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “A Nhất, cảm ơn cậu hôm đó đã quyết định làm trái ý tôi. Nếu không thì hôm nay có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.”

“Qua rồi thì thôi vậy! Đừng nghĩ nhiều nữa, làm tốt việc của cậu là được.” A Nhất nói rồi dựa lưng vào ghế đọc báo.

Cáp Lai Nhĩ nhìn A Nhất sau đó cũng không nói gì mà mở máy tính lên làm việc. Cậu cũng từng vì báo thù mà mặc kệ mọi thứ xung quanh, lúc biết A Mẫn không báo thù cậu vẫn không hiểu tại sao A Mẫn lại làm như vậy. Nhưng sau nhiều chuyện thì cậu đã hiểu, cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả.

A Mẫn xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ, nếu không phải vì nhà họ Cáp thì A Mẫn đã không làm sát thủ. Tuy đó là nghịch cảnh nhưng cũng nhờ đó mà A Mẫn với Long Ngạo Thiên là một đôi của nhau. Cáp Lai Nhĩ cảm thấy Long Ngạo Thiên chính là người đã giúp A Mẫn vui vẻ và hạnh phúc, cho nên hai người họ xứng đáng ở bên nhau.

Quay lại chuyện của bang Zero, khi mà Cáp Lai Nhĩ quyết định giải tán thì tất cả mọi người đều có công việc và ý định riêng của mình. Chuyện A Nhị bị A Nhất bắn chết bọn họ đều biết nhưng không ai lên tiếng, bởi vì A Nhất làm vậy cũng không hề sai.

Tuy nhiên cái chết của A Nhị thật sự có chút quá đắt nhưng bởi vì A Nhị biết quá nhiều, một người biết quá nhiều thì không thể giữ lại. Sau khi giải tán thì mỗi người một nơi và không ai gặp lại ai. Khi biết Long Ngạo Thiên đi tìm A Mẫn bọn họ cũng có đến nhìn xem thế nào sau đó rời đi.

A Lục thì quay về quê của mình, dùng số tiền mà Cáp Lai Nhĩ đưa để giúp những hoàn cảnh khó khăn và ở lại đấy. Còn Tiểu Ngũ thì cùng bạn trai qua nước B lập nghiệp và sinh sống. Điều bất ngờ là bạn trai của Tiểu Ngũ lại chính là Bạch Tước.

Cả hai quen biết nhau khi Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu đi bar, lúc ấy Bạch Tước cũng ở nơi đó. Chính vì điều đó mà năm xưa khi Kiều Vy bỏ trốn và Kill bị thương thì Bạch Tước đã kịp thời giúp Kill trị thương. Thông tin đó chính là nhờ Tiểu Ngũ nói cho cậu biết.

Tiểu Cửu sau đó cũng chịu khó tìm tòi và học hỏi, cái gì không hiểu thì hỏi A Tam để nhờ cậu chỉ dẫn. Cả hai cũng trở nên thân thiết hơn nhưng vẫn chưa có ai chịu mở lời nói về chuyện tình cảm cả. Thời hạn một tháng cũng qua và A Tam cũng không nói gì khiến Tiểu Cửu có chút hy vọng mà theo đuổi.

[…]

Một tháng sau.

A Mẫn trải qua nhiều chuyện nên cũng hiểu cảm giác sinh tử và tình thân như thế nào, cho nên cô cũng không muốn những thuộc hạ của Long Ngạo Thiên lúc nào cũng chỉ biết đánh giết. Cô đã bàn bạc và thỏa thuận với Long Ngạo Thiên về việc ngày nghỉ và tiền chi tiêu của mọi người.

“Thiên, em thấy hay là chúng ta cho mọi người một năm hai tuần nghỉ phép đi. Thời gian nghỉ mọi người có thể sắp xếp, miễn sau ai cũng được nghỉ và không thiếu nhân lực thôi.”

“Mẫn Nhi, em đang định biến Hắc Long Ưng thành công ty làm việc của em luôn sao?”

Long Ngạo Thiên không phản bác ngược lại còn trêu chọc A Mẫn khiến cô nhăn mặt. Cô cũng chỉ là muốn mọi người tôn trọng anh hơn và trung thành với Long Gia hơn thôi. Thấy A Mẫn không vui thì Long Ngạo Thiên liền an ủi, “Anh đùa chút thôi mà! Em cứ thoải mái quyết định đi, ý của em cũng là ý của anh.”

“Vậy cứ theo kế hoạch mà làm! Còn chuyện hôn lễ…” A Mẫn nói tới đây đột nhiên ngừng lại khiến anh nhíu mày, “Công việc xong hết rồi, em mà còn dời nữa thì đừng trách anh.”

“Không có! Em cảm thấy dạo này cơ thể không khỏe lắm, cho nên em muốn đi khám xong rồi mới tính tới chuyện hôn lễ.” A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên giải thích.

Anh nghe vậy liền ngồi bật dậy sờ trán cô sau đó lại chạy đi kêu Đại Lan qua kiểm tra. A Mẫn cũng bó tay với hành động này, cứ mỗi lần cô nói không khỏe là anh liền sốt sắng như thế. Đại Lan qua khám cho A Mẫn xong thì chần chừ nhìn hai người: “Hai người đã chuẩn bị tâm lý chưa? Chuyện này ảnh hưởng đến cô đấy A Mẫn.”

“Đại Lan, là chuyện gì mà mặt cô nghiêm trọng vậy? Mẫn Nhi chẳng lẽ là sức khỏe không tốt? Hay là cơ thể suy nhược? Cô nói tôi nghe xem.” Long Ngạo Thiên nhìn Đại Lan hỏi liên tục khiến cho A Mẫn phải đánh vai anh một cái nhắc nhở: “Anh hỏi liên tục như vậy làm sao mà Đại Lan trả lời. Cái gì cũng phải từ từ chứ, nghe Đại Lan nói rồi anh hỏi không được hay sao.”

Long Ngạo Thiên bị A Mẫn mắng thì im lặng, từ khi A Mẫn về Long Gia thì hầu như Long Ngạo Thiên không còn tiếng nói nữa. Cô mà giận lên một cái là anh liền cuống cuồng đi năn nỉ xin lỗi, còn ăn vạ khiến cho mọi người chỉ biết lắc đầu bó tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK