"Nhưng mà…" Tiểu Lan và Đại Lan đồng thanh nhìn A Mẫn.
Phương Minh nhìn A Mẫn sau đó thở dài: "Mẫn Nhi à, có ghét tôi cũng đừng hại tôi chứ. Tôi mới cho vết thương ở vai của cô lành lại, cô vừa tỉnh đã khiến nó hở ra rồi."
"Vậy thì tôi rời khỏi đây là được, tôi không thích ai vì mình mà bị phạt cả." A Mẫn định bước xuống giường thì Ngạo Thiên chặn lại nhìn cô.
"Nếu em bước xuống, tôi lập tức cho Đại Lan và Tiểu Lan đi chịu phạt. Nếu em không ngoan ngoãn, tôi sẽ phế hai tay Phương Minh để cậu ta khỏi làm bác sĩ nữa." Ngạo Thiên nhìn thẳng vào mắt A Mẫn mà nghiêm túc nói.
Phương Minh nghe Ngạo Thiên nói liền muốn đấm cho anh một phát, không biết ơn thì thôi lại còn muốn phế cậu là sao. Còn Đại Lan và Tiểu Lan thì lại nhìn nhau sau đó nhìn A Mẫn với ánh mắt đáng thương.
"Mẫn Nhi! Cô giúp thì giúp cho trót đi, làm ơn đừng có hại tôi được không?" Phương Minh nài nỉ nhìn A Mẫn.
A Mẫn cũng không biết phải làm sao, như thế này thì Ngạo Thiên đúng là ép bức người quá rồi. Cô không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy.
Cô nhìn Ngạo Thiên với vẻ mặt không vui: "Tôi muốn ra ngoài đi dạo thì phải làm sao? Tôi muốn ăn này kia thì phải làm sao? Chẳng lẽ tôi cứ phải ở trong phòng cho đến khi khỏe hẳn sao? Bất công!"
"Muốn ăn, sẽ có người đưa cho em. Muốn đi, sẽ có người giúp em. Nhiệm vụ của em là phải hồi phục sức khỏe và vết thương." Ngạo Thiên nhìn A Mẫn đáp lại.
"Vậy tôi muốn đi tắm thì sao? Tôi muốn thay đồ thì sao? Đại Lan và Tiểu Lan không thể giúp tôi 24/24 được. Vậy nên có một số việc tôi sẽ tự làm, anh đừng có mà trách họ." A Mẫn nhìn Ngạo Thiên nói thêm, cô cũng là nói đỡ trước cho hai người kia.
Anh cúi người xuống một chút vén tóc A Mẫn lên sau đó nói nhỏ: "Tôi sẽ giúp em tắm và thay đồ, cho nên cứ yên tâm dưỡng thương."
Quá vô lý! Cái đạo lý đó ở đâu ra chứ. Rốt cuộc cô đã phạm sai lầm gì mà phải bị như thế này đây. A Mẫn lườm Ngạo Thiên một cái: "Coi như anh giỏi!"
Ngạo Thiên xoa đầu A Mẫn một cái rồi bước đi, đi đến cửa anh lại nói thêm một câu: "Tối tôi sẽ ngủ với em, cho nên không cần sợ một mình buồn chán."
Khốn kiếp! A Mẫn quăng cái gối nhưng đã bị cửa chặn lại. Còn Phương Minh thì cố nhịn cười khám cho A Mẫn rồi quay đi. Trước khi đi còn không quên trêu A Mẫn: "Mẫn Nhi cô thật lợi hại đó!"
"Phương Minh! Có tin tôi cho anh phế luôn không?" A Mẫn cau có nhìn khiến Phương Minh lập tức rời đi.
Lúc này căn phòng ngoài A Mẫn ra thì chỉ còn lại Đại Lan và Tiểu Lan. A Mẫn lúc nãy có quan sát nên cũng biết ai là chị, ai là em.
"Đại Lan! Cô bao nhiêu tuổi rồi? Làm ở đây lâu chưa?" A Mẫn nhìn Đại Lan hỏi, thật ra cô cũng muốn kết bạn với hai chị em nhà này.
Đại Lan cười vui vẻ: "Đại Lan và Tiểu Lan đều 20 tuổi rồi ạ! Từ năm 10 tuổi chị em chúng tôi đều đã ở đây."
A Mẫn gật đầu sau đó nhìn hai chị em nhà kia: "Chúng ta bằng tuổi nhau, hơn nữa sau này xưng hô đừng khách sáo như vậy."
Tiểu Lan nhìn A Mẫn: "Nhưng ở đây có rất nhiều quy tắc, chúng tôi không thể tùy tiện được."
"Không sao! Khi chỉ có mấy người chúng ta thì cứ thoải mái." A Mẫn cười cười, cô không cảm thấy hai chị em nhà này đáng ghét tí nào.
Tiểu Lan lại chỗ A Mẫn xem xét vết thương sau đó nhắc nhở: "Vết thương này hành cô sốt đến mấy ngày lận đấy, cho nên thiếu gia mới khắt khe như vậy. Cô sẽ không trách thiếu gia chứ?"
"Mấy ngày? Tôi đã hôn mê mấy ngày rồi sao?" A Mẫn bất ngờ nhìn Tiểu Lan. Thật sự nếu Tiểu Lan không nói A Mẫn còn tưởng là cô chỉ mới ngủ một ngày một đêm.
Đại Lan lại gần lấy một cuốn sổ nhỏ ra sau đó nhìn A Mẫn rồi lại nhìn vào cuốn sổ: "Khuya hôm đầu tiên thiếu gia đem cô về, lúc đó tình trạng rất nặng. Suốt cả một đêm thiếu gia đã quan sát bệnh tình của cô đến tận trưa hôm sau..."
Đại Lan nói đến đây thì ngưng lại sau đó lật sang trang tiếp theo: "Bác sĩ Phương Minh đã kiểm tra, tình trạng tốt hơn rất nhiều. Nhưng đến tối đột nhiên cô lại lẩm bẩm gì đó, còn đổ rất nhiều mồ hôi. Miệng cứ không ngừng nói xin lỗi, đến bây giờ mới tỉnh lại."
Đại Lan đọc từng chi tiết cho A Mẫn nghe, vậy hôm nay là ngày thứ ba mà cô hôn mê mới tỉnh dậy. Đại Lan có nhiệm vụ ghi chi tiết lại để theo dõi quá trình hồi phục cũng như theo dõi tiến độ các máy móc thiết bị như thế nào.
Còn Tiểu Lan sẽ phụ trách việc quan sát các con số, lên danh sách các món ăn đồ bổ để người bệnh mau chóng hồi phục. A Mẫn thật sự khâm phục sự tài giỏi và linh hoạt của hai chị em nhà này.
"Từ đây đến khi hoàn toàn hồi phục, mong hai người giúp đỡ tôi nhiều thêm." A Mẫn cười cười nhìn hai chị em nhà này.
Tuy là người hầu nhưng hai chị em Đại Lan và Tiểu Lan chưa hề vượt quá quy tắc, cũng không hề xem thường hay có thái độ với A Mẫn. Đó là điều mà A Mẫn cảm thấy hài lòng nhất.
Bởi vì A Mẫn từng làm rất nhiều nhiệm vụ, cho nên cô biết người khác không có cảm tình với mình. Đối với A Mẫn, trên đời này không bao giờ có sự giao hảo tuyệt đối, cũng không có ai vì cô mà nguyện lòng giúp đỡ.
Trong tổ chức sát thủ, khi làm chung với A Phấn thì chỉ có cô ấy luôn giúp đỡ A Mẫn. Khi cô bị truy sát rơi xuống đảo thì Dương Tuyết Nhi và Minh An sẵn lòng cứu cô mặc dù lúc đó bọn họ và cô chỉ là người xa lạ.
Hai chị em nhà này A Mẫn nhìn qua là biết có võ, hơn nữa cũng rất chuyên nghiệp. Từ máy móc thiết bị cho đến nấu ăn hay cách nói chuyện điều khiến A Mẫn phải nhìn theo một cách khác.