"Tôi chưa từng nhờ các người giúp đỡ, là các người bao đồng. Hơn nữa các người dám đảm bảo sẽ không bị tập kích bất ngờ không?" A Mẫn quay sang phản bác lời nói của Bắc Phong.
Gia Dĩnh thấy A Mẫn có vẻ mất kiên nhẫn nên cũng xen vào: "Nếu Kill và Bạch Tước không phải bạn, nếu Ngạo Thiên không bàn bạc và sắp xếp trước thì cô có thể an toàn ở đây mà trách bọn tôi sao?"
Tuấn Kỳ thấy Gia Dĩnh như đang mắng A Mẫn thì cũng ngăn lại: "Được rồi Gia Dĩnh! A Mẫn giận có lý do của cô ấy, đừng mắng người ta như thế."
Tuấn Kỳ biết vì sao A Mẫn cố chấp như vậy, bởi vì cậu cũng biết những lần A Mẫn suýt mất mạng là bởi vì lý do gì. Nhưng Gia Dĩnh vẫn nói thêm một câu nữa với A Mẫn: "Toàn bộ sát thủ ở đây đều nhắm vào cô chứ không phải Ngạo Thiên."
A Mẫn cười nhạt nhìn Gia Dĩnh hỏi ngược lại: "Thế anh dám đảm bảo từ đây đến biệt thự riêng an toàn mà không có tập kích nào không? Anh dám đảm bảo là các thông tin anh điều tra và những tài liệu anh hack được không có sơ hở không?"
Gia Dĩnh bị hỏi như vậy bất giác cũng không biết trả lời thế nào. Bởi vì cậu cũng không dám chắc chắn thông tin có được hoàn toàn đúng. Vậy nên lúc nào có được thông tin cũng phải có người đi kiểm chứng.
Bọn họ hơi ngạc nhiên là vì sao A Mẫn lại biết Gia Dĩnh là chuyên gia hacker và thu thập thông tin. Tất nhiên thông tin này là do Kill nói cho A Mẫn biết rồi.
Mọi người nghe vậy thì im lặng không nói gì, cô quay sang nhìn Ngạo Thiên: "Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Là em chưa từng hỏi!" Ngạo Thiên vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng ấy trả lời.
Đúng vậy! Cô chưa từng hỏi anh về nhiệm vụ mà chỉ nhắc nhở anh nên cẩn thận. Hơn nữa cô đồng ý làm vợ anh theo bản hợp đồng là vì cả hai bên cùng có lợi.
Ngạo Thiên hiện tại làm vậy cũng đúng thôi, anh vừa loại bỏ được kẻ muốn giết anh, cũng ngầm cảnh cáo những ai đang rục rịch. Còn A Mẫn được người của Ngạo Thiên xử lý mấy tên muốn ám sát cô, dọn cho cô một mớ phiền phức thì cô cũng có lợi rồi.
"Nếu anh cảm thấy làm vậy là đúng thì tôi không còn gì để nói nữa." A Mẫn nhìn Ngạo Thiên cười nhạt rồi bước đi.
Vết thương trên vai đã bắt đầu đau khiến cho A Mẫn không thể cầm cự thêm nữa. Cô phải rời khỏi đây trước rồi mới tính tiếp.
Ngạo Thiên giữ tay A Mẫn lại thì bắt gặp ánh mắt khó chịu của cô. Anh nhìn cô: "Em giận vì tôi không nói em biết, hay em đang giận vì nghĩ tôi lợi dụng em?"
Câu hỏi này khiến A Mẫn không nhân nhượng mà tát cho Ngạo Thiên một bạt tay: "Vậy anh nói xem cái tát này là vì anh không nói cho tôi biết hay là vì tôi nghĩ anh đang lợi dụng tôi."
Bốn người bạn của Ngạo Thiên rất bất ngờ, trước giờ Ngạo Thiên chưa bao giờ bị phụ nữ đánh. Ngay cả mẹ anh thì cũng chỉ dám mắng anh mà thôi. Vậy mà A Mẫn lại thẳng tay tát mạnh như vậy.
"A Mẫn! Đủ rồi đấy! Cô nên bình tĩnh hơn đi." Tuấn Kỳ nhắc nhở A Mẫn nhưng cô vẫn không nghe lọt tai mà lạnh lùng nhìn Ngạo Thiên: "Anh nghĩ mình là lão đại thì muốn làm gì cũng được sao? Cái danh bạn gái hay vợ hợp pháp tôi không cần nữa. Anh tự đi mà tìm một người khác tình nguyện ngã vào lòng anh đi."
Ngạo Thiên im lặng nhìn A Mẫn mắng chửi. Nếu là người khác thì đã bị anh bắn chết trước khi nói quá ba câu rồi. Nhưng A Mẫn lại khác, đối với anh thì A Mẫn luôn có ngoại lệ. Mà ngoại lệ này chỉ dành riêng cho mỗi một mình A Mẫn mà thôi.
"Anh từng cứu tôi, tôi cũng đã cứu anh. Coi như không ai nợ ai, về sau không gặp nhau thì tốt hơn." A Mẫn thấy Ngạo Thiên im lặng thì nói thêm một câu rồi bước đi.
Cô lấy chiếc mô tô lúc nãy rời đi trong màn đêm. Cô chạy rất nhanh, nhanh đến mức nước mắt chẳng kịp rơi xuống đã bị gió thổi bay đi mất.
Tuấn Kỳ lại gần vỗ nhẹ vai Ngạo Thiên an ủi: "A Mẫn như vậy đều có lý do cả. Cô ấy bị người khác lợi dụng sự tin tưởng để lừa dối nên mới suýt mất mạng nhiều lần."
"Vậy lúc nãy tao mắng oan cho A Mẫn à? Tao tưởng cô ấy biết đúng mà vẫn cố chấp cãi chứ." Gia Dĩnh gãi đầu, cậu thực sự nghĩ A Mẫn là người không biết điều thật.
"Không sao đâu! A Mẫn không để tâm mấy vấn đề đó, chỉ là ghét bị lừa dối thôi." Tuấn Kỳ giải thích.
Lý do này cậu biết là vì có mấy lần trở về tổ chức nghe mọi người bàn tán. Sau đó mới biết những người kia đều là vì ghét A Mẫn nên mới giả vờ tiếp cận cô, sau đó lợi dụng cô để hoàn thành nhiệm vụ.
Có những người ác ý hơn còn muốn dồn cô vào đường chết. Nhưng A Mẫn không hề nói gì, cũng không vạch trần những điều đó. Chỉ là từ đó về sau cô sẽ không bao giờ nói chuyện hay giúp đỡ họ nữa.
Người từng hại cô, khi làm nhiệm vụ thất bại sắp chết cho dù cứu được cô cũng không cứu. Không phải vì cô vô tình, cũng không phải cô máu lạnh. Mà vì cô cảm thấy những người đó không xứng để cô cứu thêm lần nữa.
Phương Minh lúc này mới lên tiếng nhìn mọi người: "Hay là về trước đi rồi tìm A Mẫn sau. Ở đây lâu cũng không tốt."
"Về biệt thự!" Ngạo Thiên nói rồi quay đi, hình như anh đang cảm thấy cô đơn. Nói đúng hơn là anh cảm thấy rất khó chịu. Đúng là mười năm dễ khiến tính cách của con người thay đổi.
Vì sợ A Mẫn bị thương nên Ngạo Thiên không nói ra mà cho người bố trí tất cả. Vì sợ cô không an toàn nên âm thầm sắp xếp để bảo vệ cô. Hơn nữa còn vì cô mà liều mạng xuất hiện ở nơi nguy hiểm.
Vì nước B không phải địa bàn của Hắc Long Ưng cho nên xuất hiện tại bến cảng thế này là việc nguy hiểm vô cùng. Nhưng A Mẫn chưa từng nghĩ đến, cũng không hề xem xét những hành động mà anh làm.