Mục lục
Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Mẫn vẫn cứ chạy, đứng lại chỉ tổ chết sớm hơn mà thôi. Cô mới 20 tuổi, bạn trai còn chưa có, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa từng trải qua. Lẽ nào lại để lão già vừa lùn vừa xấu đó xơi cô, nào có chuyện cô chấp nhận được cơ chứ.

Xe bọn chúng đuổi gần đến nơi thì cô thấy bên kia đường có một chiếc ô tô màu đen chạy ngược lại. Đánh liều cô chặn chiếc xe ấy và nghe tiếng “két” kéo dài.

“Muốn chết hả?”

A Mẫn mở mắt nhìn người chửi mình, cả hai nhìn nhau bất ngờ. Hoá ra đó là Gia Dĩnh, anh ta còn đang thắc mắc thì chiếc xe kia đã dừng lại.

Mấy người trong xe bước xuống khiến A Mẫn càng lo lắng hơn mà chạy lại đập cửa nói: “Mở cửa cứu người nhanh, sắp chết đây này.”

Gia Dĩnh nhìn Ngạo Thiên mà anh vẫn chẳng mở mắt nhìn lại khiến A Mẫn càng lo lắng hơn mà đánh liều đập cửa sau.

Ngạo Thiên nhăn mày nhìn Gia Dĩnh ra hiệu hạ kính xe xuống sau đó nhìn kẻ phá giấc ngủ của anh.

A Mẫn nhìn Ngạo Thiên nài nỉ: “Cứu một mạng người hơn xây bảy cái chùa, cứu đi.”

Ngạo Thiên còn chưa kịp trả lời thì A Mẫn đã bị hai tên mặc áo đen lôi đi. Vì sức cô đã yếu hẳn nên không chống cự được.

Ngạo Thiên ra hiệu đóng cửa kính sau đó chỉ nói hai chữ: “Cứu người!”

Gia Dĩnh và Bắc Phong hiểu ý liền bước xuống xe đi lại phía chỗ A Mẫn.

Bọn áo đen nhìn hai người hất mặt lên giọng: “Khôn hồn thì lượn đi, kẻo lại mang họa đấy.”

Cả hai không nói gì mà chỉ lấy súng ra, chưa đầy một phút tất cả đều chết không kịp biết lí do.

A Mẫn thấy nhẹ người hơn rất nhiều vì không phải chạy trốn nữa. Cả hai bây giờ mới nhìn rõ dáng vẻ của cô. Quần áo thì không ngay ngắn, tóc tai bù xù còn đi chân đất. À mà cô làm gì có mặc quần hay váy đâu, chỉ là một chiếc áo sơ mi dài đến ngang đùi mà thôi.

“Này, cô làm gì mà bọn chúng đuổi theo vậy?” Gia Dĩnh nhìn A Mẫn hỏi, còn Bắc Phong thì nhìn về hướng chiếc xe của mình.

Ngạo Thiên bước xuống xe đi lại chỗ ba người đang đứng, vừa lúc nghe được câu trả lời của A Mẫn.

“Giết người cho chúng còn bị bắt về, lại còn định thịt bà đây... Đúng là tức chết mà.”

“Dấu vết ở đùi?” Ngạo Thiên nhìn A Mẫn, cô nhìn lại đùi mình thì thấy đã bị xước hết rồi.

Cô không ngại mà vẫn cười trả lời: “Trúng thuốc mê, cho nên phải làm như thế mới trốn được. May là... gặp anh.”

Nói xong câu đó A Mẫn liền ngã ngay vào lòng Ngạo Thiên, cô lúc này ngủ say như chết vậy. Thuốc bây giờ mới thấm vào người, liều lượng lại nhiều nên chống chọi được đến bây giờ đã là rất giỏi rồi.

Bắc Phong vạch áo trên vai đám người áo đen xem xét sau đó nhìn Ngạo Thiên: “Người của lão Bản! Ông ta đúng là...”

Chưa để Bắc Phong nói hết câu thì Ngạo Thiên đã ra lệnh: “Diệt toàn bộ!”

Nói xong anh bế A Mẫn đi vào trong xe, tiện thể cũng cởi luôn áo khoác ngoài che cho phần đùi của cô.

Gia Dĩnh nhìn Bắc Phong thắc mắc: “Nó động lòng thật à?”

Bắc Phong nhìn Gia Dĩnh nhăn mặt: “Sao không hỏi nó đi, lão Bản đúng là ngu ngốc.”

Gia Dĩnh gật đầu cảm thán: “Cô gái đó thật tài, ngay cả vị hôn thê của Ngạo Thiên còn chẳng lại gần được cậu ta.”

Gia Dĩnh đúng là cảm thấy A Mẫn rất tài tình, gặp Ngạo Thiên hai lần thôi đã khiến một người không thích lo chuyện bao đồng phải xen vào. Hơn nữa lại được chính miệng Ngạo Thiên thừa nhận là bạn gái, xem ra đây đúng là tin động trời rồi.

Cả ba cùng nhau quay về biệt thự ở ngoại ô và nhờ bác sĩ riêng đến khám cho A Mẫn. Còn việc xử lý lão Bản đã có người khác lo, bọn họ khỏi phải bận lòng gì cả.

Sau khi bị A Mẫn đánh ngất thì lát sau thuộc hạ của lão Bản lên phòng đỡ ông ta ngồi dậy. Ông ta tức giận cho thêm người đuổi theo để bắt bằng được A Mẫn về trị tội.

Thấy đám thuộc hạ một đi không trở lại, lão Bản tức giận đập vỡ bình hoa ngay phòng khách.

Trên đầu lão ta vẫn còn vết thương do A Mẫn gây ra, lão ôm vết thương tức tối mắng chửi: “Con khốn A Mẫn đó, để tao bắt được tao sẽ chơi chết nó.”

Đang mắng chửi thì đột nhiên bên ngoài có tiếng xe dừng lại. Thuộc hạ của ông ta chạy vào: "Boss! Có người…"

Chưa kịp nghe dứt câu thì lão Bản đã mắng tên thuộc hạ: "Không thấy tao đang bực sao? Đuổi hết đi, không tiếp ai cả."

Thuộc hạ cúi đầu không dám rời đi mà nhìn về hướng chiếc xe đang đỗ ở ngoài cổng. Một chàng trai bước xuống nghe tiếng chửi rủa của lão Bản thì lên tiếng: “Em nào chọc giận lão Bản tức giận như vậy? Ngay cả tôi mà cũng không muốn tiếp đãi?”

Lão Bản nghe xong thì nhìn chàng trai đang bước vào. Đó là một chàng trai khá cao có mái tóc màu xanh biển đang cười nhìn lão.

Lão Bản kiêng dè nhìn chàng trai kia, bởi lão ta biết người kia có thân phận gì.

Ông ta cười cười: “Tuấn Kỳ! Ngọn gió nào đưa cậu đến đây để tìm tôi vậy?”

"Chính là chuyện Trần Úc bị giết ở sòng bạc, chắc ông hiểu tôi nói gì chứ?" Tuấn Kỳ nhìn lão Bản điềm nhiên.

Lão Bản nhíu mày suy ngẫm, lần này A Mẫn hành động sơ suất làm kinh động nhiều người, nếu còn bao che chắc chắn lão cũng sẽ bị liên lụy.

"Đây là danh sách nhiệm vụ của phía trên gửi xuống, tôi chỉ phụ trách giao lại cho A Mẫn thôi. Nếu A Mẫn có đắc tội đến phía cậu thì…" Lão Bản nói nửa thật nửa giả để bản thân tránh bị kéo vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK