Mục lục
Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mọi người chờ hai đứa ở dưới lầu đấy! Mau thay đồ đi rồi xuống ăn sáng." Thiên Như nói vọng vào sau đó cười cười.

"Đói thì ăn trước đi! Có vậy cũng lên đây kêu nữa, phiền thật." Anh vừa nói vừa lấy một cái khăn khác lau người. Bà nghe vậy liền biết đã lên không đúng lúc nên cười an ủi: "Aida! Mẹ phá hỏng chuyện của con sao? Mà thôi mọi người đang đợi, xuống mau đi. Muốn gì thì tối vẫn còn thời gian mà."

"Biết rồi!" Ngạo Thiên nhăn mày nói xong thì quay sang nhìn A Mẫn khiến cô ngại ngùng quay hướng khác.

Lúc này cô đã mặc được một nửa rồi cho nên chỉ cần mặc áo vào là xong. A Mẫn cài nút áo xong thì không dám quay lại vì chuyện lúc nãy.

Ngạo Thiên cũng đã thay xong đồ của mình.

Thấy cô có vẻ né tránh nên anh lại gần thì thầm bên tai cô: "Em vẫn muốn tiếp tục sao?"

"Vô sỉ!" A Mẫn quay lại mắng Ngạo Thiên một câu rồi ra khỏi phòng tắm.

Nếu mẹ Ngạo Thiên không lên gọi đúng lúc thì thật sự A Mẫn sẽ theo vòng xoáy đó mà sa ngã mất. Cô đi xuống lầu sau đó lại bàn ăn kéo ghế ngồi xuống. Ngạo Thiên đi phía sau cũng kéo ghế ngồi gần A Mẫn.

Gia Dĩnh thấy mặt A Mẫn hơi ửng hồng liền hỏi thăm: "A Mẫn! Cô còn bệnh sao mà mặt lại đỏ vậy? Có cần Phương Minh khám giúp không?"



A Mẫn thề, cô chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống mà thôi. Lời Gia Dĩnh nói lại khiến mặt A Mẫn càng đỏ thêm. Cô quát lại Gia Dĩnh: "Nhiều chuyện! Tôi không có bị bệnh, do ngâm nước lâu nên vậy thôi."

Ngạo Thiên nghe A Mẫn nói liền cong môi cười một cái khiến mọi người xung quanh bất ngờ. Mẹ anh thấy vậy liền nhìn cô: "Bảo sao con lại thẫn thờ như vậy. Nào nào, mau ăn nhiều một chút. Như vậy lần sau mới có sức khỏe để ngâm nước lâu hơn."

Bà vừa nói vừa gấp mấy món ngon cho A Mẫn ăn sau đó lại nhìn Ngạo Thiên ra lệnh: "Nhìn cái gì! Còn không mau gấp đồ ăn cho vợ con đi. Con bé mà bệnh nữa thì đừng bảo sao đấy."

Ngạo Thiên cười cười làm theo lời mẹ mình khiến Long Ngạo Vương gật đầu. Vốn dĩ tính cách của con ông là như thế, nhưng sau chuyện mười năm trước thì lại trở nên lạnh lùng đi nhiều.

Bốn người bạn kia của Ngạo Thiên nhìn nhau ngầm khẳng định A Mẫn sau này chắc chắn sẽ là vợ của Long Ngạo Thiên.

A Mẫn nghe mẹ Ngạo Thiên nói vậy thì liền xua tay nhìn bà: "Không phải như bác nghĩ đâu! Bác đừng hiểu lầm."

Kỳ Thiên Như cười cười lấy trái cây gọt. Sau đó bà đứng lên đem một dĩa qua chỗ A Mẫn đặt xuống tiện tay nhìn qua cổ cô. Bà thấy một dấu vết trên cổ liền biết là gì nhưng vẫn giả vờ: "Mẫn Nhi! Cổ con bị gì vậy? Sao có dấu trầy trầy thế này."

A Mẫn liền kéo cổ áo lên cười trừ: "Chắc... Chắc là cháu sơ ý nên bị trầy thôi."

Chứ A Mẫn nào dám nói là do Ngạo Thiên gây ra đâu. Bà kéo ghế ngồi gần cô sau đó đưa trái cây: "Con là con dâu rồi mà còn kêu mẹ bằng bác là sao? Hay là Ngạo Thiên nó làm gì khiến con giận nên con mới không gọi ta là mẹ."

"Không... Không phải vậy đâu! Chỉ là... Con chưa quen thôi... Mẹ!" A Mẫn ngại ngùng nhận lấy trái cây trên tay mẹ Ngạo Thiên mà ăn.

Cô không nghĩ mẹ Ngạo Thiên lại nhiệt tình như vậy. Ngạo Thiên thấy cô có chút ngại thì nhìn mẹ mình: "Đừng làm cô ấy sợ, bằng không mất luôn con dâu đấy."

"Ái chà! Bảo vệ dữ vậy sao? Xem ra chúng ta sắp có cháu nội rồi đấy chồng." Kỳ Thiên Như nhìn chồng mình cười.



Long Ngạo Vương không phản bác lời nói đó có nghĩa ông cũng thừa nhận A Mẫn là con dâu của mình. Ông lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho A Mẫn. Cô chần chừ một lúc thì cũng nhận lấy: "Con... Cảm ơn ba!"

Ông gật đầu sau đó nhìn cô: "Cái này ba mẹ tặng con! Hiện tại khiến con chịu chút uất ức rồi. Chờ thêm hai năm nữa ba mẹ sắp xếp một hôn lễ hoành tráng cho hai con. Con chỉ cần đeo cái này vào thì ai muốn đụng vào con phải tìm Long Ngạo Vương này trước. Long Gia sẽ luôn che chở cho con."

A Mẫn mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo. Mặt dây chuyền khắc hình một con rồng màu đen bao quanh vòng tròn. Cô nhìn có thể hiểu Long Gia ở khắp nơi, chỉ cần là người của Long Gia thì ai muốn đụng vào cũng phải chịu hậu quả gây ra.

Cô nhìn Ngạo Thiên ngụ ý bảo anh nói gì đó nhưng anh lại nhìn cô bảo: "Ba mẹ cho thì em cứ giữ đi!"

A Mẫn cầm chiếc hộp trong tay, cho dù sau này không là vợ Ngạo Thiên thì cũng sẽ trả lại, hiện tại cứ tạm giữ trước rồi tính. Ngạo Thiên đưa cho A Mẫn một chén canh, cô cũng không chần chừ mà uống hết.

Nhưng khi uống xong A Mẫn liền nhăn mặt, cô rời khỏi ghế chạy nhanh vào nhà vệ sinh mà nôn ra hết toàn bộ. Bụng cô cũng thắt lại một chút khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Trong canh có ớt, mà A Mẫn bị đau bao tử cho nên không ăn ớt được. Chỉ cần là những món cay cô đều nôn ra hết.

Bên ngoài Thiên Như nhìn Ngạo Thiên nói nhỏ: "Con bé chắc chắn đang nôn trong nhà vệ sinh. Con làm con bé có thai sao?"

"Mẹ muốn có cháu đến vậy sao? Con còn chưa làm gì cả." Ngạo Thiên nhăn mặt, không ngờ mẹ anh lại hỏi như vậy.

Lát sau A Mẫn ra ngoài, nét mặt cô hơi nhợt nhạt nhưng vẫn nhìn mọi người bảo không sao. Ngạo Thiên đưa tay lên trán cô sau đó nói: "Không nóng! Vậy sao em lại nôn?"

"Tôi bị đau bao tử nên không thể ăn cay. Canh lúc nãy cay cho nên..." A Mẫn nhìn Ngạo Thiên, cô không muốn anh thấy bản thân mình có lỗi nên nói tiếp: "Không sao đâu! Lần sau chú ý hơn một chút là được."

A Mẫn tuy là nói vậy nhưng vẫn rất để ý đến suy nghĩ của Ngạo Thiên. Cô nắm tay anh ngụ ý không muốn anh tự trách mình. Anh sau đó liền gọi Đại Lan: "Đại Lan!"

"Thiếu gia! Có chuyện gì sao?" Đại Lan đang dọn ở phòng khách, nghe Ngao Thiên gọi thì chạy vào. Anh nhìn Đại Lan nói: "Ra ngoài mua một chút nguyên liệu giúp tôi. Vẫn như lần trước."



"Được! Thế có cần mua thêm một số đồ dùng khác nữa không?" Đại Lan khéo léo gợi ý cho Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên nhìn sắc mặt của A Mẫn thấy cô có vẻ vẫn chưa khỏe lắm. Anh nhìn Đại Lan: "Mua những thứ cần thiết đi! Mua thêm một chút đồ ăn vặt cho cô ấy luôn."

"Vâng! Vậy tôi đi trước, mọi người cứ tự nhiên." Đại Lan nói rồi rời đi.

Phương Minh lúc này cũng đứng lên sau đó ra hiệu cho ba người kia. Ba người kia hiểu ý cũng đứng lên, Phương Minh nhìn Ngạo Thiên: "Vậy bọn tao cũng đi đây! Công việc còn hàng tá trên lầu."

Nói rồi bốn người đều rời đi, khi đi ngang còn nhìn A Mẫn cười ẩn ý khiến cô không hiểu gì cả.

"Hai con cứ thoải mái! Ba mẹ có chút việc phải làm rồi. Mẫn Nhi! Nếu Thiên có bắt nạt con thì mau nói cho mẹ biết nha." Thiên Như cầm tay A Mẫn vừa cười vừa nói.

Cả hai vợ chồng nói xong thì cũng nhìn nhau rồi rời khỏi phòng bếp sau đó lên phòng khách làm việc. Mọi người đi hết chỉ còn lại cô và anh ở đó mà thôi.

Lúc này A Mẫn vẫn còn chưa hết ngại vì chuyện lúc nãy nên không nói câu nào với Ngạo Thiên. Cô cứ im lặng một lúc thì mới nhìn anh hỏi: "Anh thật sự bình thường chứ?"

"Ý em là sao?" Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn khiến cô có chút bối rối: "Anh... Không lạnh lùng như mọi khi, tôi cảm thấy đây mới là anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK