Mục lục
Mẫn Nhi! Em Đừng Hòng Chạy Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngạo Thiên không trả lời mà hỏi lại: "Đủ chưa?"

A Mẫn tỏ vẻ uất ức nói: "Tôi mà đánh được anh, tôi đánh cho anh tiêu đời luôn rồi. Giết lão Úc cũng có lợi cho anh, usb nội bộ của AB cũng có lợi cho anh, ngay cả cảnh báo anh đừng đi thuyền cũng có lợi cho anh. Vậy mà anh chỉ biết bắt nạt tôi, còn không trả ơn tôi gì cả."

Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn lắc đầu nói: "Chị của tôi ơi, mấy cái đó Ngạo Thiên búng tay một cái là biết hết rồi, còn cần cô đâu."

"Vậy hả? Thế tôi rút lại mấy lời lúc nãy, tôi đi đây."

A Mẫn định chạy đi liền bị Ngạo Thiên nắm cổ áo kéo lại mặc cho cô vùng vẫy. Ngạo Thiên nhìn cô lạnh lùng không nói gì khiến cho mọi người xung quanh cũng không dám lên tiếng.

A Mẫn thấy vẻ mặt của Ngạo Thiên lạnh lùng như vậy khiến cô cũng không dám quậy phá nữa mà im lặng không nói gì.

Anh thấy cô im lặng không làm càn nữa mới buông cổ áo ra nói: "Chửi mệt rồi thì vào nhà ăn đi, như vậy mới có sức chửi tiếp."

Anh nói xong đi vào trước, A Mẫn lủi thủi đi theo sau mặt bí xị. Còn Bắc Phong nhìn vào trong nhà bếp: "Hôm nay nó nói hơn mười chữ."



Gia Dĩnh ngạc nhiên: "Thật sao?"

Phương Minh gật đầu, bốn người đều chung một suy nghĩ. Có lẽ trong tương lai A Mẫn sẽ là vợ của lão đại bọn họ.

Cả bốn người sau đó cười như mấy thằng điên rồi đi vào nhà, vào đến bếp đã chẳng còn món nào để ăn. Vì bị đói nên A Mẫn ăn hết rồi, còn ăn luôn phần của Ngạo Thiên. Phép tắc không có lại còn tự nhiên như vậy thật đúng là chỉ có mỗi A Mẫn.

A Mẫn cứ vô tư ăn uống như vậy, lại còn không chú ý đến hình tượng bản thân một phần cũng vì thói quen lúc nhỏ. Nhìn A Mẫn ăn mà Ngạo Thiên cũng không biết vì sao lại đối tốt với cô gái này, hay bởi vì anh thực sự động lòng rồi?

Những người khác đều làm lại phần ăn của mình, còn A Mẫn khi ăn xong thì nhìn Ngạo Thiên hỏi: "Vụ giết lão Úc sao rồi?"

Ngạo Thiên không nhìn A Mẫn nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Đóng lại rồi, tuy nhiên Dương Vĩ vẫn đang âm thầm tìm A Mẫn."

Nghe ngữ khí của Ngạo Thiên giống như lần này cô gây họa rồi. Ở nước Z thì A Mẫn là sát thủ, thế giới ngầm rất nhiều người nghe tới danh tiếng A Mẫn.

Khi giết Trần Úc vì sơ suất mà tên của A Mẫn bị lưu lại trong điện thoại. Tuy đã rời khỏi sòng bạc và vụ án đã khép lại với nguyên nhân ban đầu do mâu thuẫn trong làm ăn, nhưng Dương Vĩ vẫn luôn muốn tìm A Mẫn.

Cho dù không ai biết gương mặt thật của A Mẫn là cô gái như thế nào nhưng chỉ cần A Mẫn xuất hiện thì những người từng gặp cô đều sẽ biết, đó cũng chính là nguy hiểm mà A Mẫn đang gặp.

Cô đành cười trừ nói sang chuyện khác: "Vậy... Tôi ăn xong rồi phải làm gì?"

"Tùy ý!" Anh nhìn cô nói, giọng điệu có chút ôn hòa.

A Mẫn nhìn Ngạo Thiên rồi lại nhìn bốn người đang ăn kia, ngoài giỏi đánh nhau ra thì cô không biết nấu ăn, cũng không biết nhảy múa hay có biệt tài gì cả.



Mọi người đang ăn uống thì một người làm chạy vào cúi đầu: "Lão đại! Vị hôn thê của người ở ngoài cửa."

A Mẫn ngạc nhiên nhìn Ngạo Thiên: "Vị hôn thê? Anh có vị hôn thê rồi?"

Nếu đã có vị hôn thê rồi vậy thì cô đóng giả bạn gái có ích gì. Làm thế khác gì kẻ thứ ba đâu, cô không thích điều đó.

Thấy vẻ mặt đăm chiêu của A Mẫn thì Ngạo Thiên nhìn người làm gật đầu. Lát sau cô gái kia bước vào lễ phép chào mọi người, nhìn cử chỉ dáng vẻ đúng là người có học thức rồi.

Nhìn tới A Mẫn thì cô gái kia tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Cô gái này là..."

Mọi người đều im lặng nhìn Ngạo Thiên, anh cũng không trả lời mà vẫn ăn từ tốn.

A Mẫn cười quay sang nhìn cô gái kia chào hỏi: "Chào! Tôi là Mẫn Nhi, còn cô?"

"Chào! Tôi là Tô Tuyết Đồng, vị hôn thê của Ngạo Thiên." Cô gái đó cười đắc ý nhìn A Mẫn giới thiệu, còn không quên nhấn mạnh chữ hôn thê như ngụ ý vị trí đó chỉ có Tuyết Đồng mà thôi.

Thấy cô gái Tuyết Đồng đó có vẻ đắc ý, A Mẫn mặc dù không thích nhưng vẫn vui vẻ nhìn cô ta. Cô ta thấy A Mẫn được ngồi cạnh Ngạo Thiên thì có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.

Tuyết Đồng lại gần kéo ghế ngồi kế A Mẫn sau đó hỏi: "Mẫn Nhi! Chẳng hay cô là bạn của ai?"

"Tất nhiên là bạn của vị hôn phu cô rồi." A Mẫn chỉ tay về phía Ngạo Thiên mà trả lời Tuyết Đồng.

Sau đó A Mẫn lại nhìn trang phục của Tuyết Đồng: "Tôi có chút thắc mắc, trời đang lạnh cô lại ăn mặc như thế không sợ cảm sao?"

Tuyết Đồng mặc áo hai dây màu đỏ ngắn đến gối lại còn mang một đôi giày cao tám phân, đúng là thật khiến người ta chán ghét.

Tuyết Đồng nghe liền biết A Mẫn đang chế giễu mình nhưng cô ta không những không tức giận mà còn cười nhìn A Mẫn: "Nếu là bạn của Thiên vậy thì nên học một chút phép tắc vào, đừng khiến anh ấy mất mặt."

"Ngạo Thiên mà sợ mất mặt... Vậy thì trên đời chắc chẳng ai còn mặt để mà mất nữa đâu." A Mẫn cười nhìn Tô Tuyết Đồng, đối với loại người như Tô Tuyết Đồng thì không nên nhường nhịn.

Aida, hai người này đấu khẩu nhau không lớn tiếng mà ngược lại nói chuyện nhỏ nhẹ như chuẩn bị có chiến tranh vùng vịnh vậy. Tuy nhiên khi nghe A Mẫn nói thì bốn người kia liền cố nhịn cười, cô cũng thâm độc quá đi mất.

Tuyết Đồng nhăn mặt nhìn A Mẫn: "Ý cô là nói anh Thiên mặt dày sao?"

Thấy Tuyết Đồng có vẻ tức giận khiến A Mẫn rất vui, vậy nên cô liền châm chọc cô ta tiếp.

"Dày hay mỏng tôi không biết, tuy nhiên ngũ quang rất tốt. Tiếc là gặp phải vị hôn thê như cô, mắt mũi tay chân đều sửa vài lần, hơn nữa..."

A Mẫn nói đến giữa chừng thì ngưng lại nhìn Tuyết Đồng. Tuyết Đồng tức giận nhìn A Mẫn: "Muốn gì thì nói thẳng ra đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK