Dưới ánh trăng, bụi cỏ lau lả lướt theo làn gió. Trương Diệp Khuê Đà và mấy gã tráng hán kia đang hóp lưng lại như mèo, chậm rãi ẩn núp giống như đang đi ăn trộm. Khuê Đà đang đi tới thì đột nhiên dừng lại: "Lão Trương, có phải là ta bị hoa mắt không, tại sao một người lại biến thành hai người rồi?" Trương Diệp cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc ấy, tứ chi bủn rủn, gương mặt chết lặng. Rốt cuộc thì đời trước mình đã tạo nghiệt gì? Tại sao đi tới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.