Người Dịch: Whistle - Bạch Ngọc đã dâng đến tận tay mà mình cũng không dám cầm, nhát như cáy. Trần Mộc nói thầm với vẻ mặt tràn đầy hối hận. Nghĩ nghĩ hắn lại lắc đầu: - Thôi bỏ đi, chung quy vẫn là Ngưng khiếu quan trọng hơn. Tôn gia vẫn còn đang lén lút tìm kiếm bản thân mình. Nếu như bị đám người Thượng Hoan này liên lụy thì mình chắc chắn sẽ bị điều tra. Giống như láng giềng Liễu Hồng Dương vậy, chỉ vì hoài nghi mà bị bắt ở trên Ngọc Tuyền sơn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.