Quý Phong ở bên kéo tôi về, nhưng tôi vẫn ngoan cố đi về phía trước.
Nếu đó không phải nốt ruồi mà chỉ là một thứ gì đó màu đen dính vào thì sao?
Không phải tôi vừa trả 500.000 tệ rồi à, còn 1.500.000 tệ, chẳng lẽ bọn bắt cóc không muốn?
Tôi có tiền mà!
Không phải bọn chúng chúng nói đưa 2.000.000 tệ thì sẽ thả Tiểu Tĩnh, tôi chỉ cần đưa tiền thôi sa!
Hết lần này đến lần khác tôi đẩy Quý Phong ra, vừa định bước tới, đội trưởng Văn nhìn chằm chằm ngón tay bị chặt đứt một lúc lâu, sau đó ra hiệu với nữ cảnh sát phía sau, trực tiếp cầm ra ngoài.
Tôi muốn gọi anh ta lại, nhưng vừa mở miệng chỉ còn lại tiếng "A" vỡ vụn, không nói được gì cả.
Nữ cảnh sát nói gì đó với Quý Phong, sau đó Quý Phong đỡ tôi vào nhà.
Tôi đẩy, tát anh như điên, nhưng anh chỉ ôm tôi như vậy.
Thấy tôi vào nhà, Đinh Nhược Nguyệt đứng bật dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu Tĩnh về rồi à?"
Quý Phong mặc kệ cô ta, dìu tôi vào phòng ngủ, nhưng tôi vẫn ngoan cố ngồi xuống sô pha, quay đầu nhìn nữ cảnh sát: "Đó không phải ngón tay của Tiểu Tĩnh? Đúng không?"
Sao chúng có thể nhẫn tâm như vậy!
Con bé chỉ mới tám tuổi...
Tay nó dùng để tập đàn, sao chúng nỡ chặt đứt ngón tay của nó!
Đau đớn cỡ nào!
Tiểu Tĩnh rất dễ thương, rất thông minh, con bé chưa từng chịu khổ, nó nhất định sẽ không để bọn bắt cóc chặt đứt ngón tay của mình!
Vậy ngón tay đó không thể là của nó...
Chẳng phải bọn bắt cóc muốn 2.000.000 tệ sao, bây giờ chúng chỉ mới lấy 500.000 tệ nên chắc chắn sẽ không làm gì con bé.
Nhưng nữ cảnh sát không dám nhìn tôi, chỉ dặn Quý Phong và Đinh Nhược Nguyệt chăm sóc tôi thật tốt.
Nhìn dáng vẻ áy náy của cô ấy y hệt Tô Đạo Vân, tôi bực mình đứng dậy, dùng sức kéo tay cô ấy: "Nói cho tôi biết, ngón tay đó có phải của Tiểu Tĩnh không? Phải không?"
Quý Phong vội ôm lấy tôi, kéo tay tôi, Đinh Nhược Nguyệt cũng làm bộ an ủi tôi.
Đúng lúc này, di động của nữ cảnh sát đổ chuông.
Tôi vội buông tay ra, nói với cô ấy: "Mau! Nhanh lên! Tìm được Tiểu Tĩnh rồi đúng không! Nhanh lên..."
Nữ cảnh sát lo lắng nhìn tôi, không dám bắt máy ở đây, cố tình ra ngoài trước.
Tôi bất lực nhìn theo, trái tim thắt chặt.
Tôi bắt đầu hối hận khi gọi cảnh sát...
Lỡ bọn bắt cóc biết tôi báo cảnh sát nên chặt ngón tay của Tiểu Tĩnh để uy hiếp tôi thì sao?
Lại nghĩ bọn bắt cóc chắc chắn sẽ đi lấy tiền, còn cảnh sát sẽ lần theo manh mối để tìm ra Tiểu Tĩnh.
Ngay khi tôi đang hối hận vô vàn thì nữ cảnh sát đã quay lại.
Cô ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Người đi lấy tiền đã bị bắt, là Tô Cao Dược."
Tô Cao Dược là em trai của Tô Đạo Dược.
Tôi Đạo Vân vay tiền tôi vì bạn gái hắn đang mang thai, cần 300.000 tệ để cưới vợ.
Hắn là chú ruột của Tiểu Tĩnh!
Hắn biết tôi và Tô Đạo Dược dồn bao công sức vào đôi tay chơi piano của con bé.
Nhưng hắn lại chặt đứt ngón tay của nó, sao hắn dám làm vậy!
Có điều ít nhất kẻ đó đã bị bắt...
Tôi vội nói với nữ cảnh sát: "Bắt được thì tốt, bắt được thì nói với hắn tôi có thể đưa tiền cho hắn, chỉ cần hắn trả lại Tiểu Tĩnh cho tôi. Hắn muốn 1.500.000 tệ đúng không, tôi đưa hắn. Không phải hắn chưa có nhà sao? Tôi có thể cho hắn căn nhà này, cô bảo hắn trả Tiểu Tĩnh cho tôi đi."
Từ lúc nhìn thấy ngón tay của Tiểu Tĩnh, toàn bộ lý trí của tôi đều đã không còn.
Chỉ cần con bé còn sống, tôi không cần gì khác nữa.
"Nhưng hắn nói hắn không bắt cóc Tiểu Tĩnh. Hắn vừa nghe Tô Đạo Vân nói Tiểu Tĩnh bị bắt cóc và tống tiền 2.000.000 tệ, vì vậy hắn nghĩ cách giả làm bọn bắt cóc gọi điện cho anh trai đòi 500.000 tệ. Hắn nghĩ dù điều tra việc này, hắn cũng không phải chịu trách nhiệm do người không phải hắn bắt." Nữ cảnh sát nhìn tôi, ánh mắt lộ sự đồng tình, "Hắn đang ở đồn cảnh sát, cô đi gặp đi."
Tôi nhất thời nghe không hiểu gì cả nên nhờ Quý Phong giải thích dùm.
Quý Phong giải thích hết lần này tới lần khác, tôi vẫn không tin họ không bắt cóc mà dám đòi tiền.
Khi đến đồn cảnh sát, Tô Đạo Vân đang tranh cãi, nói em trai lấy tình của anh trai thì phạm pháp thế nào.
Còn Tô Đạo Dược ngồi ở lối đi nhỏ, ôm đầu, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Thấy tôi đến, hắn giãy giụa muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống.
Tô Đạo Vân hét vào mặt tôi: "Không phải đã bảo không được gọi cảnh sát sao? Mày báo cảnh sát mà không nói với tao, bây giờ Tô Cao Dược bị bắt, mày hài lòng chưa! Mày mau bảo cảnh sát thả Tô Cao Dược ra, số tiền đó là mày nợ nhà họ Tô bọn tao, bọn tao lấy thì sao hả!"
Thấy tôi mặc kệ mình, chị ta chỉ vào Tô Đạo Dược đang ngồi dưới mặt đất: "Mày cũng không quan tâm đúng không! Bảo cô ta kêu cảnh sát thả Tô Cao Dược ra đi! Tao đã nói với mày không được cưới loại phụ nữ này rồi như mày lại không nghe, bây giờ ly hôn cũng tốt!"
Tôi nghe mà chỉ biết cười lạnh.
Tô Đạo Dược và tôi ly hôn chính vì những người họ hàng đút hoài mà không no này đấy.
Bố mẹ nhà họ Tô mất sớm, chị cả Tô Đạo Vân chưa tốt nghiệp cấp hai đã phải đi làm kiếm tiền nuôi hai em trai là Tô Đạo Dược và Tô Cao Dược.
Tô Đạo Dược mang ơn, chỉ cần Tô Đạo Vân lên tiếng, chị ta muốn gì hắn cũng cho, hắn có gì cũng luôn nghĩ tới người chỉ gái này.
Ngay cả khi chúng tôi kết hôn và mua vàng, hắn nói Tô Đạo Vân vì anh em hắn mà mãi đến ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, vì vậy hắn đã mua bốn món đồ trang sức bằng vàng cho Tô Đạo Vân giống như hắn đã mua cho tôi.
Kết hôn rồi, tôi mới biết thế nào là đàn ông phượng hoàng.
Một mặt muốn giúp chị gái giúp em trai giúp người thân, một mặt thỏa mãn tham vọng của họ để chứng tỏ nhà họ Tô có một Tô Đạo Dược hữu ích, để những kẻ từng khinh thường mình phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, còn để nâng cao hình ảnh của chị gái trước mặt tôi.
Ban đầu hay tới tìm Tô Đạo Dược thì thôi, nhưng từ khi tôi sinh Tiểu Tĩnh, chị ta nói sẽ đến thay tôi chăm sóc con bé nhưng thực tế là muốn bắt bí, đay nghiến tôi.
Chị ta cứ luôn mồm kể mình ngày xưa nuôi nấng hai anh em Tô Đạo Dược học hành khổ sở thế nào.
Kỳ lạ hơn là để không kéo chân Tô Đạo Dược, chị ta và Tô Cao Dược bắt đầu kinh doanh, muốn chúng tôi bỏ tiền ra hỗ trợ.
Tôi từ chối, vì vậy chị ta đến gặp Tô Đạo Dược khóc lóc.
Tô Đạo Dược biết làm vậy là sai nhưng hắn không thể từ chối chị gái mình, cho nên đã lén tôi bán cổ phiếu, mở cửa hàng cho họ.
Khi Tiểu Tĩnh được hai tuổi cần gửi nhà trẻ, chị ta nói rằng tôi lãng phí hơn 10.000 tệ cho học phí, vì vậy yêu cầu Tô Đạo Dược đưa tiền cho chị ta để chị ta giúp nuôi dạy con bé.
Cuối cùng mọi mặt bùng nổ, tôi và Tô Đạo Dược ly hôn.
Nhưng chị ta cứ lợi dụng cứ lợi dụng việc chia tài sản để gây rắc rối, chẳng hạn như ba ngày trước chị ta chạy đến công ty muốn "vay" tôi 300.000 tệ để Tô Cao Dược cưới vợ.
Làm như chính tôi đã khiến em trai chị ta không cưới vợ được vậy.
Hết chuyện này chị ta lại nói sang chuyện nọ!
Chị ta và tôi trước giờ không nói chuyện với nhau được, lúc này thậm chí tôi còn không muốn nói chuyện với chị ta, do đó tránh mặt và đến phòng thẩm vấn gặp Tô Cao Dược.
Nếu hắn đã đi lấy tiền, làm sao hắn không biết Tiểu Tĩnh ở đâu?
Nhưng chị ta lại kéo tôi, may có Quý Phong bên cạnh hất chị ta ra.
Chị ta lập tức nhảy dựng như con chuột chù, kéo Tô Đạo Dược đang ngồi dưới đất, hét lớn: "Đứng lên đi, chồng mới của nó dám đánh tao! Tô Đạo Dược, nó gọi người đánh tao kìa!"
"Tiểu Tĩnh đang ở đâu?" Tôi nhìn chị ta chằm chằm, lạnh lùng chất vấn, "Chị dẫn Tiểu Tĩnh đi đúng không?"
Tô Đạo Vân học thức thấp, làm việc trong dây chuyền lắp ráp. Sau khi Tô Đạo Dược có công việc ổn định, chị ta không muốn làm việc đó nữa.
Hơn nữa Tô Đạo Vân không có mắt nhìn xa trông rộng, cứ khuyến khích người thân kinh doanh, mấy năm nay chị em bọn họ đổi việc vô số lần.
Mỗi lần thiếu tiền đều đến xin Tô Đạo Dược, lý do là bố mẹ đều đã mất, bọn họ chỉ còn ba chị em nương tựa vào nhau.
Nếu tôi nhiều lời, chị ta sẽ nói tôi là người ngoài, bọn họ mới là chị em ruột.
Nhưng đến lúc Tô Đạo Dược do dự, chị ta sẽ bắt đầu phàn nàn, nói rằng mình không thể tốt nghiệp trung học, phải đi làm sớm, chịu đựng bao nhiêu thử để hắn có tiền ăn học, thậm chí đã ngoài ba mươi còn chưa kết hôn.
Cuối cùng đương nhiên là phải thỏa hiệp, hắn hoặc là lén bán cổ phiếu, hoặc là vay tiền của đồng nghiệp, thậm chí còn cho họ vay để kinh doanh.
Sau này chúng tôi ly hôn, chị ta còn nói: Mày xem, đã bảo vợ mày không thể sống với mày cả đời mà, chỉ có chị em ruột chúng ta thôi.
Hai ba năm sau khi ly hôn, Tô Đạo Dược không thể chịu đựng được nữa, nhất quyết yêu cầu chị ta vào công ty làm nhân viên dọn dẹp với mức lương ổn định hơn 3.000 nhân dân tệ một tháng.
Nếu có ai có thể lặng lẽ đưa Tiểu Tĩnh ra khỏi gara giữ xe, chị ta là người đáng nghi đầu tiên.
Ánh mắt Tô Đạo Vân lập lòe khi bị tôi hỏi, chị ta vội lắc đầu: "Tao đã nói là không gặp, không phải Tô Đạo Dược không thấy Tiểu Tĩnh đâu nên mới gọi điện hỏi mày sao?"
"Tôi hỏi chị, Tiểu Tĩnh ở đâu?" Thấy chị ta vẫn còn nói dối, tôi xông tới túm cổ chị ta, "Nói đi! Nếu không biết con bé ở đâu, làm sao chị biết sau khi tôi báo án có kẻ gửi ngón tay tới? Chị là cô ruột của nó, chị biết nó phải luyện đàn vất vả thế nào, sao chị có thể nhẫn tâm chặt tay nó thế hả!"
Nghĩ đến điều này, trái tim tôi lại đau đớn, tay bóp chặt cổ Tô Đạo Vân.
"Ngón tay gì? Tao không có..." Sắc mặt Tô Đạo Vân trở nên trắng bệch.
Quý Phong và cảnh sát nhanh chóng kéo tôi ra, Quý Phong ôm chặt lấy tôi, lớn tiếng gọi.
Tô Đạo Vân thở phào, sợ tôi lại nổi điên, chị ta trừng mắt nhìn tôi mấy lần, kéo Tô Đạo Dược vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích: "Mày thấy chưa, nó muốn bóp cổ tao, còn nói tao chặt ngón tay của Tiểu Tĩnh, tao sao có thể ác độc thế hả, mày nói với cảnh sát thả Tô Cao Dược ra đi, tự chúng ta đi tìm Tiểu Tĩnh."
Tôi cười lạnh, lúc này chị ta còn muốn đưa người đi à?
Chị ta không biết Tô Đạo Dược là kẻ hèn nhát sao?
Ngay khi xảy ra chuyện, hắn chỉ biết ôm mặt, sau đó suy sụp ngồi một chỗ.
Nhưng lúc này, Tô Đạo Dược đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: "A Huyên, Tiểu Tĩnh chết rồi. Đội trưởng Văn nói từ vết cắt trên ngón tay bị đứt lìa, nó được cắt ra sau khi nạn nhân chết."
Nghe hắn yếu ớt nói tới từ "chết", tai tôi bắt đầu ù ù.
Tô Đạo Vân sợ hãi hét lớn, Quý Phong vội bịt tai tôi lại.
Tôi nằm trong lòng Quý Phong, cả thế giới như quay cuồng, ánh mắt từ lòng anh nhìn sang một bên, ngay cả bức tường cũng trở nên nhấp nhô xuất hiện những vòng tròn màu sắc chói mắt.
Đầu như muốn nổ tung, chỉ còn mấy từ "Tiểu Tĩnh chết rồi", Tiểu Tĩnh chết rồi"...
Tôi vươn tay định tựa vào người Quý Phong đứng dậy, nhưng khi ngón tay chạm vào quần áo anh, hình ảnh máu đen đặc quánh từ ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đó lại hiện lên trong đầu.
Nó bị cắt sau khi chết...
Không phải đám bắt cóc cần tiền sao?
Sao chúng lại giết Tiểu Tĩnh?
Nghĩ tới đây, tôi quay đầu nhìn Tô Đạo Vân: "Chị trách tôi báo cảnh sát đúng không? Vậy giờ tôi bảo cảnh sát thả Tô Cao Dược, cho chị toàn bộ tiền và nhà, chị đưa Tiểu Tĩnh đi cũng được, tôi từ bỏ, tôi không cần nữa! Chỉ cần Tiểu Tĩnh còn sống, chị muốn tôi làm gì cũng được!"
Tô Đạo Vân như chết lặng, liên tục hỏi Tô Đạo Dược.
Nhưng Tô Đạo Dược ngồi dưới đất như phát điên, đột nhiên hét lớn: "Tiểu Tĩnh chết rồi! Con bé chết rồi!" Sau đó hắn đứng bật dậy, chỉ vào Tô Đạo Vân, mắng, "Mấy người không bắt con bé, tại sao còn gọi điện đòi tiền? Nếu không phải mấy người gọi điện đòi tiền, chúng tôi đã không báo cảnh sát, sẽ không chăm chăm theo dõi cầu Lục, có lẽ Tiểu Tĩnh đã không chết. Con bé chết rồi! Bây giờ chúng ta chỉ nhận được một ngon tay, ngay cả xác của nó ở đâu chúng ta cũng không biết. Đều tại mấy người, đều là mấy người giết Tiểu Tĩnh!"
Nghe nói Tiểu Tĩnh thật sự không ở trong tay Tô Đạo Vân, đầu óc tôi quay cuồng.
Nếu không ở trong tay bọn họ, có lẽ Tiểu Tĩnh thật sự đã không còn.
Nhưng nếu không phải chị ta bắt cóc Tiểu Tĩnh, vậy ai đã bắt cóc con bé?
Họ không bắt có Tiểu Tĩnh, tại sao lại giả là kẻ bắt cóc tống tiền?
Tại sao chứ?
Đầu óc rối bời, tôi nhìn chằm chằm Tô Đạo Dược chất vấn Tô Đạo Vân, không nhịn được mà hét lên, phun ra ngụm máu.
Ngay khi cơ thể mềm nhũn, Quý Phong đang ôm tôi cũng bị kéo xuống đất.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ ngất đi, nhưng đầu óc đột nhiên tỉnh táo.
Cố quay đầu nhìn nữ cảnh sát đang nhìn mình bằng ánh mắt thương cảm, tôi vội nói: "Kiểm tra di động của tôi, điều tra người giao hàng. Tìm Tiểu Tĩnh, tìm Tiểu Tĩnh..."
Tôi không tin một cô bé thông minh lại chết như vậy...