• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo nhang khói lượn lờ, Trương Trầm Tùng làm phép, cây hòe già kia tự lắc lư mà không cần có gió.

Nhựa cây trong hốc cây cũng nhúc nhích, trên lớp nhựa cây màu xám có chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra.

Theo đó là những sợi tơ máu như giun đất từ bên dưới chui lên.

Tôi kinh hoàng không nói được gì, bụng bắt đầu đau đớn như thể trùng máu từ hốc cây kia xông thẳng vào bụng tôi.

Cùng lúc đó, bên cạnh có tiếng "toa toa", kế đến là tiếng khóc trẻ con phát ra trong tấm vải.

Mười ba bào thai chết lưu không cử động thật sự sống lại, thậm chí còn bất ngờ lao về phía chúng tôi.

"Sư tẩu!" Trương Tân Trúc vội kéo tôi ra sau bảo vệ, ném một ít giấy bùa vào bào thai.

Giang Hoài cũng vội lấy cái xẻng quật chết vài cái.

Nhưng bản thân bào thai đã chết, không sợ đau, hình như cũng không sợ phù chú, bọn chúng đông như vậy, Trương Tân Trúc và Giang Hoài một trái một phải căn bản không bảo vệ được tôi.

Trương Trầm Tùng đang cố gắng mở quan tài trên cây, mười hai đạo sĩ của cung Ngọc Hoàng giữ nguyên vị trí, không thể di chuyển.

Thanh Hư đạo trưởng rút kiếm giúp đỡ.

Nhưng đám bào thai này như bất khả xâm phạm với gươm đao, phù chú cũng không sợ, trong lúc đó, những con trùng máu trong hốc cây ngày càng dài ra, gương mặt nhăn nhó càng dữ tợn, trong miệng mọc ra hàm răng như đinh.

"Bọn chúng có quan hệ huyết thống! Nơi này là mộ của bố ruột bọn chúng, Tào Nặc đã biến thành yêu ma, bọn chúng nhờ máu mà lớn lên, nhất định phải diệt trừ!" Trương Tân Trúc lấy ra một tấm bùa trống rỗng, vừa cắn ngón tay dùng máu vẽ lên vừa canh giữ cạnh tôi nhìn chằm chằm đám bào thai đang nhe răng cố vồ lấy.

Thấy cậu ta như vậy, tôi đoán chừng cậu ta sắp ra tay.

Mắt thấy có một bào thai lao về phía mình, tôi cũng rút cái xẻng ở bên, nhanh tay đánh nó một cái.

1

Xẻng như đập vào đá phát ra một tiếng "đùng", sau đó là tiếng khóc của trẻ con.

Nhưng tôi có cảm giác mình đã đánh được bào thai kia, vì thế ấn chặt nó, hỏi Trương Tân Trúc: "Tốt lắm đúng không?"

"Không tồi!" Cuối cùng cũng vẽ xong, cậu ta cầm lá bùa, dán vào bào thai bị ấn dưới xẻng, lẩm bẩm, "Tật!"

Sau đó, một tia lửa xanh lam lóe lên, dưới cái xẻng phát ra tiếng kêu thảm thiết như của con thú nhỏ.

Bào thai cắn cái xẻng, lắc lư leng keng leng keng, nhưng sau một lúc thì biến thành tro bụi.

Tôi không ngờ lá bùa của Trương Tân Trúc lại lợi hại đến vậy.

Vừa định khen cậu ta, lại có một bào thai chạy tới.

Cùng lúc đó, Giang Hoài cũng đánh được một con, gọi Trương Tân Trúc qua xử lý.

Trong khi cầm xẻng tự bảo vệ mình, tôi nhìn Trương Trầm Tùng.

Theo từng bước của lễ nghi, "nhựa cây" trong hốc cây biến mất, vô số trùng máu bò ra, để lộ một gương mặt y hệt đám trẻ sơ sinh chết lưu này.

Tôi đoán đó là Tào Nặc!

Nhưng Tào Nặc hình như chưa chết, hắn mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn Trương Trầm Tùng, ngay cả mũi cũng giật giật như đang thở.

Tôi kinh ngạc, chợt nghe thấy tiếng ngọn cỏ bên cạnh, vội cầm xẻng quay sang.

Lần này nó vồ trượt, tôi lại cho bào thai tới một xẻng.

Nhìn thấy Tào Nặc, bọn chúng càng khóc thảm thiết, không biết vì sao, chúng thế mà còn lớn lên.

Tôi bây giờ hoàn toàn không dám nhìn, chỉ biết dựa vào Thanh Hư đạo trưởng che chắn phía trước mình.

Đúng lúc này, phía sau có người gọi tôi: "Văn Dĩnh!"

Tôi theo bản năng quay đầu, thấy cô cả khập khiễng đứng ngoài tế đàn, lo lắng nhìn tôi.

Thấy bà ấy, tôi không khỏi cảm thấy bất an.

Trương Tân Trúc đang giúp Giang Hoài xử lý một bào thai, vội nói: "Đừng để ý tới bà ta!"

Ngay lúc cậu ấy nói, có một trẻ sơ sinh chết lưu lao về phía cô cả.

Đứa bé đó có móng vuốt sắc nhọn và miệng đầy răng nanh.

Cứ xông tới như vậy, sợ là sẽ trực tiếp giết người.

Tôi biết cô cả xuất hiện ở đây chắc chắn là do Lam Cẩn Huyên dở trò.

Rõ ràng chỉ cần quay đầu đi không nhìn nữa!

Nhưng vừa quay đầu, Thanh Hư đạo trưởng sau lưng hét lớn, sau đó cầm kiếm đuổi theo.

Thấy tình hình thế này, tôi biết tình hình không ổn, muốn ngăn cản nhưng quá muộn rồi.

Trương Tân Trúc la lên: "Không được!"

Nhưng đã quá muộn, Thanh Hư đạo trưởng vừa đi, tôi liền cảm thấy sau lưng ớn lạnh, mùi formalin nồng nặc ập tới, tôi vội cầm chặt cái xẻng, xoay người vung lên.

Nhưng còn chưa kịp xoay người, đầu bỗng đau dữ dội, tôi bị tát một cái, trực tiếp ngã xuống đất.

Sau đó toàn thân trở nên nặng nề, Lam Cẩn Huyên lại khỏa thân ngồi trên người tôi.

Có điều bụng cô ta không còn phình ra, thay vào đó là một cái lỗ trống như hốc cây.

Xung quanh là thịt tươi để ngoài gió mấy ngày!

Và mùi formalin phát ra từ đó.

Tôi bị cô ta tát mà đầu ong ong, tay lại cầm xẻng muốn đánh tiếp.

Nhưng tôi vừa giơ tay, đầu của bào thai ký sinh đã chui ra khỏi bụng cô ta, mở miệng phát ra âm thanh như tiếng móng tay cào vòng bảng đen.

Đầu như muốn nổ tung, hai mắt tôi nóng rực, đỏ bừng.

Không chần chờ, Lam Cẩn Huyên đưa tay vén áo tôi lên, chắc là muốn mượn bụng tôi để nuôi quỷ sơ sinh của cô ta!"

"Sư tẩu!" Trương Tân Trúc muốn xông tới.

Nhưng hơn mười bao thai kia đều điên cuồng chạy về phía những đạo sĩ.

Tôi vội nói với Trương Tân Trúc: "Đi giúp anh ấy!"

Chỉ cần xử lý xong Tào Nặc, đám bào thai này sẽ không thành vấn dề!

Cũng không biết đám bào thai này bị gì, bố mẹ đều không cần chúng nhưng đối với cả hai chúng đều ngoan ngoãn nghe lời.

Trương Tân Trúc muốn đến hỗ trợ nhưng có một đạo sĩ canh giữ bên tế đàn đã bị một bào thai đẩy ngã, rên rỉ một tiếng.

Tôi thấy Trương Tân Trúc vẫn còn do dự, trong khi Lam Cẩn Huyên đã vén áo tôi lên, cái bụng trống rỗng của cô ta lại từ từ phình to, tay chân nhỏ bé duỗi ra.

Theo những thứ này, bào thai ký sinh chậm rãi tiến vào, âm thanh của quỷ đinh tai nhức óc vẫn ở đó.

Tôi chẳng còn tí sức lực như thể mắt mũi đều đổ máu.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lam Cẩn Huyên, tôi đột nhiên thấy phẫn hận!

Nếu không phải con bé trêu chọc Tào Nặc, nếu con bé không một mực muốn dùng đứa bé trong bụng ép gả vào nhà họ Nặc, nếu không phải con bé đòi tự sát... Những chuyện này đã không xảy ra!

Con bé hại bạn cùng phòng của mình, còn muốn hại tôi!

Không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi cắn mạnh đầu lưỡi, đau đến tỉnh lại.

Sau đó tôi giật mạnh bùa hộ mệnh đeo trên cổ, nhét vào bụng Lam Cẩn Huyên.

Tay vừa vói vào, bên trong liền có vô số tay chân lành lạnh cào cấu.

Tôi thả lỏng bùa hộ mệnh, quơ quào lung tung.

Quỷ sơ sinh là ma quỷ, vậy nên không bắt được.

Trương Trầm Tùng đưa cho tôi lá bùa này khi tôi gặp ác mộng, anh nói nó có thể khống chế quỷ sơ sinh.

Tôi trực tiếp thả nó vào bụng Lam Cẩn Huyên, chỉ cần kéo ra, bào thai ký sinh kia sẽ xong đời.

Thứ đó tuy là mẫu vật nhưng vẫn là thật!

Không phải chúng muốn được chào đời sao, vậy thì cứ tiếp tục ký sinh trong bụng Lam Cẩn Huyên, làm bộ ở trong bụng mẹ đi!

Vừa bỏ lá bùa vào, Lam Cẩn Huyên lập tức đau đớn kêu lên. Khi cô ta kêu lên, trên cơ thể cô ta xuất hiện vô số vết cắn, vết thương như của miệng em bé rồi lại đỏ bừng như bị m*t.

Tay chân nhỏ bé ro rút lại vào bụng cô ta, không ngừng kêu gào, ngay cả thai nhi cũng không dám cử động.

Tay tôi bị trầy xước nhưng không hề thấy đau, trong lúc quơ quào, cuối cùng tôi cũng chạm được một thứ vừa trơn vừa lạnh.

Tôi cố kéo nó ra, nhưng đầu ngón tay của tôi lại bị cắn, đau đến mức tôi thét lên, rút ra thật mạnh.

Đó là bào thai chị em ký sinh, và thứ cắn tôi chính là thai trong thai kia!

Bào thai ký sinh bị kéo ra ngoài, toàn thân Lam Cẩn Huyên trở nên xanh mét, dần teo lại.

Cái thai trong thai kia đang cắn tôi, còn cái đầu to thì cười khúc khích.

Cùng lúc đó, Thanh Hư đạo trưởng đã quay lại, ông nắm chặt bảo kiếm đá Lam Cẩn Huyên một cái, chém thứ ký sinh đang cắn tay tôi.

Nhưng nó rất thông minh, lập tức buông tay tôi ra, gào lên.

Thanh Hư đạo trưởng phun ra ngụm máu!

Tôi vội lật người, nhưng vừa cử động, cơ thể lại bị Lam Cẩn Huyên đè xuống: "Chị không trốn thoát đâu! Tiên thai nói chị không giống người thường, chỉ cần hút máu chị ngài ấy có thể sống. Đến lúc đó tôi không cần liên tục sinh con, không bị đám quỷ sơ sinh này đu bám nữa!"

Tôi vùng vẫy đẩy Lam Cẩn Huyên ra nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Chỉ chốc lát, bào thai ký sinh đã bám vào bụng tôi, bào thai trong bụng vươn đầu ra định chui vào.

Ngay khi chạm vào bụng tôi, nó giống như tan chảy, nửa cái đầu đã đi vào.

Tôi sợ đến mức hồn vía đều bay đi...

Đầu óc trống rỗng, tôi định gắng sức nhưng Lam Cẩn Huyên lập tức đè tôi xuống, thậm chí đám quỷ sơ sinh của cô ta cũng bò lại giữ chặt tôi.

Thanh Hư đạo trưởng muốn giúp đỡ nhưng khi cô ta hét lên, Thanh Hư đạo trưởng lại ngã xuống.

Ngay lúc tôi tưởng mình xong rồi...

Đột nhiên có tiếng chuông đồng vang lên, theo sau là một bóng đen đá Lam Cẩn Huyên ra xa.

Kế tiếp là một bàn tay cầm lấy đầu bào thai ký sinh kia.

Thứ đó vẫn kêu gào, nhưng vừa động đậy, cái đầu liền biến thành tro đen như bị lửa thiêu rụi.

Cả hai cái đầu đều kêu la thảm thiết.

Tôi ngạc nhiên nhìn Trương Trầm Tùng, phát hiện anh đã tháo tấm vải băng bó vết thương trên lòng bàn tay, và nơi dính má của bào thai ký sinh cũng lập tức biến thành tro bụi.

Nhưng chỉ nhìn một cái, tôi sợ Lam Cẩn Huyên lại đứng dậy muốn giở trò với mình nên vội cầm xẻng giáng thật mạnh vào đầu cô ta: "Trương Tân Trúc!"

"Đến đây!" Trương Tân Trúc trả lời, vội cầm lá bùa dán vào đầu cô ta.

"Đừng!" Cô cả hét lên.

Tôi tưởng đó chỉ là một lá bùa bình thường, nhưng bỗng có một ánh lửa bùng lên.

Ngọn lửa màu xanh lập tức bao trùm Lam Cẩn Huyên.

Đám quỷ sơ sinh trên người cô ta la hét muốn nhảy ra ngoài, Trương Trầm Tùng ở bên đã ném bào thai ký sinh cùng vào đó.

Rồi tôi bị Trương Trầm Tùng kéo vào lòng, anh cởi áo cà sa màu tím trên người mình ra, quấn quanh đầu tôi, còn đưa tay bịt tai tôi lại.

Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận một luồng sáng mạnh mẽ đánh xuống, sau đó là tiếng nổ của sấm sét.

Trời rung núi chuyển như con ác thú đang gào rống.

Dù được bịt kín, tai tôi vẫn ù ù.

Một lúc sau, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Trương Tân Trúc tỏ vẻ bất mãn: "Sư huynh! Anh dẫn sấm sét đến, nếu đã có thể ôm sư tẩu thì sao không nhắc nhở mọi người một chút vậy!"

Có lẽ do bị sét đánh trúng, cậu ta hét rất lớn.

Tôi không biết miêu tả tâm trạng mình lúc này thế nào, thử đẩy Trương Trầm Tùng ra, vốn tưởng anh sẽ buông tay.

Không ngờ tôi vừa đẩy, anh trực tiếp ngã trên người tôi làm tôi sợ đến mức lập tức ôm lấy anh.

Trương Tân Trúc vội chạy tới, bắt mạch kiểm tra.

Qua hồi lâu, cậu ta nói: "Khi nãy sư huynh nóng lòng tiêu diệt yêu ma, động chân thân, vốn tiêu hao rất nhiều sức lực, lại còn dùng máu đốt oán thai, dẫn dắt thiên lôi, nhất thời khí huyết dâng trào... Hơn nữa còn ở trong lòng chị nên vui vẻ hôn mê bất tỉnh!" Nói đến câu cuối cùng, Trương Tân Trúc nhướng mày cười rạng rỡ.

1

Nhưng Giang Hoài ở bên rõ ràng không ủng hộ, còn muốn lại bị Trương Tân Trúc đuổi đi.

Cậu ta cười nói với tôi: "Làm phiền sư tẩu ôm sư huynh một lúc, bọn em đi dọn dẹp hiện trường đã."

Dứt lời, cậu ta kéo Giang Hoài đi, còn thì thầm với anh gì đó.

Giang Hoài thoáng nhìn tôi rồi nhìn Trương Trầm Tùng, tiếc hận rời đi.

Tôi nhìn Trương Trầm Tùng trong lòng, biết vết thương của anh sợ rằng không nhẹ như Trương Tân Trúc nói.

Nếu máu của anh có thể lập tức đốt cháy bào thai ký sinh, vậy tưới máu lên quỷ sơ sinh chẳng phải cũng thế sao?

Còn cả Tào Nặc ở trong hốc cây...

Tôi đảo mắt nhìn, trong hốc cây hòe kia không còn xác chết, chỉ có vô số cây nấm mọc lên.

Ở giữa hốc cây được cắm thanh kiếm Trương Trầm Tùng đã làm phép.

Cho dù là lúc này tôi vẫn có thể nhìn thấy máu tươi chảy trên thanh kiếm.

Ban đầu nhờ người của cung Ngọc Hoàng, anh chỉ đề cập đến việc đổi quan tài cho Tào Nặc, ít nhất cần cúng bái mấy ngày để làm nguôi ngoai oán khí.

Hiện tại, một kiếm anh giải quyết Tào Nặc chỉ vì thấy bào thai ký sinh sắp chui vào bụng tôi.

Dưới cơn thịnh nộ, anh còn gọi thiên lôi, tiêu diệt cả Lam Cẩn Huyên và bào thai ký sinh.

Bọn họ tin vào đạo trời, cũng không biết Trương Trầm Tùng có bị phản phệ hay không.

Tôi nắm tay Trương Trầm Tùng, trên lòng bàn tay anh lại có thêm vết thương.

Lần này không sâu đến mức nhìn thấy xương mà là miệng vết thương hở ra, có thể nhìn rõ xương thịt bên trong.

Vì tôi, có đáng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK