Tôi vội nhìn về phía cửa, đập vào mắt là một đàn người thỏ, thủ lĩnh quỳ rạp dưới đất, hai tai dựng thẳng thăm dò.
Viên Danh Thanh lấy thuốc trong ngăn kéo đầu giường ném cho nó.
Thủ lĩnh nhận lấy, mở ra uống.
Dược hiệu của loại thuốc này thật sự rất mạnh.
Nghĩ tới cái chết bi thảm của Dương Hoành, tôi mặc kệ tất cả, tay cầm lấy đèn bàn đập mạnh vào đầu Viên Danh Thanh.
Sau đó tôi nhảy ra khỏi giường, cầm đèn bàn lao thẳng về phía tên thủ lĩnh.
Ngay khi sắp chảy ra ngoài, tôi cảm thấy có một bóng trắng vụt qua, eo mình đập vào thứ gì đó vừa mềm vừa nóng, theo đó mà ngã xuống đất.
Người thỏ lao tới, tay giữ tay, chân giữ chân tôi.
Tất cả bọn chúng nghiêng đầu, đến trước mặt tôi, dùng đôi mắt đỏ "ôn hòa" nhìn tôi chằm chằm.
Tuy thân hình thỏ mềm mại nhưng chúng rất khỏe, tôi có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
"Đừng vùng vẫy nữa, sẽ không đau đâu. Nếu không thể phản kích thì tạm thời cứ chịu đựng đã, coi như là tự bảo vệ mình. Em nhìn thỏ đi, bình thường rất đáng yêu, nhưng một khi cắn người thì có thể lập tức cắn đứt cổ họng." Viên Danh Thanh đi tới, tự tay cởi quần tôi, ánh mắt đau đớn, "Hướng Vi, một lát là xong ngay, lát nữa anh sẽ cho em ăn thức ăn cho thỏ, như vậy em sẽ không muốn chạy nữa."
Thời này dù là thức ăn ở trang trại hay thức ăn cho thú cưng đều có chút dược phẩm giúp vật nuôi bớt bệnh tật, khiến chúng ngoan ngoãn hơn.
Viên Danh Thanh nuôi thỏ mười mấy năm, không thể không biết!
Anh ta thế nào cho tôi ăn thức ăn cho thỏ!
Lúc này tôi cảm thấy thắt mình bị nới lỏng ra, một người thỏ đực mặt không cảm xúc đến bên chân tôi.
Mắt thấy Viên Danh Thanh chuẩn bị cởi quần mình ra, tôi quýt lên, vội hỏi: "Anh họ! Mấy đứa em họ vừa chào đời cần cho ăn, chúng ta cùng cho bọn trẻ ăn trước được không?"
Viên Danh Thanh nghe vậy, lập tức nở nụ cười: "Được, chúng ta đi cho chúng ăn trước!"
Rồi anh ta kêu rầm rì mấy tiếng.
Đám người thỏ lại mặt không cảm xúc chạy ra ngoài, tôi tạm tránh được một kiếm, cơ thể không biết là vì thuốc hay sợ hãi mà mềm nhũn, ngồi phịch dưới đất, không có cách nào động đậy.
"Tác dụng của thuốc đấy." Nói rồi Viên Danh Thanh bế tôi lên, đi thẳng tới phòng nuôi đàn con.
Những bước chân của anh ta rất nhẹ, không hề có tiếng động nào.
Khi anh ta bước đi, chìa khóa bên hông lắc lư, phát ra tiếng leng keng không ngừng.
Một tay tôi ôm cổ anh ta y như đêm qua anh ta ôm tôi, ghé vào tai thì thầm: "Anh họ, anh thích em đúng không?"
Viên Thanh Danh cứng đờ, theo bản năng nuốt nước bọt, ảm đạm gật đầu.
Mãi đến phòng nuôi đám nhỏ, anh ta mới buông tôi xuống.
Tôi giả vờ đứng không vững, ngã về phía trước, anh ta lập tức đỡ lấy tôi.
"Cảm ơn anh họ." Tôi vội nắm chặt chìa khóa.
Viên Danh Thanh chờ tôi đứng vững mới xoay người đi pha sữa bột.
Trong hộp các tông có cỏ khô, bốn con thỏ con mới sinh vẫn chưa mở mắt, chỉ thỉnh thoảng đá tay đá chân.
Tôi quan sát Viên Danh Thanh kiên nhẫn rửa sạch chậu, điều chỉnh nhiệt độ nước.
Anh ta thật sự bảo vệ đám nhóc này.
Nhưng tôi không muốn biến thành dáng vẻ tương tự mẹ chồng!
Làm bộ vỗ ngực, tôi lén lấy cái bật lửa ra, châm lửa đốt thùng các tông đựng đám thỏ đó.
Thỏ cần môi trường khô ráo, cộng với việc thỏ con được đặt ở đây, thùng các tông phủ đầy cỏ khô, nó bốc cháy ngay lập tức.
Tôi cầm bật lửa, nhìn chằm chằm Viên Danh Thanh đang chuẩn bị sữa bột, lùi lại từng bước, đốt những gì tôi có thể đốt.
Ngay khi tôi lùi đến cửa, Viên Danh Thanh nghe thấy tiếng lửa cháy, quay đầu nhìn.
Tôi nắm chặt bật lửa, ném vào bức màn bên cạnh.
Bật lửa vỡ nát, gas bên trong trào ra, ngọn lửa bùng lên cùng tiếng rít cào.
"Cứu đám nhỏ!" Tôi nhìn Viên Danh Thanh, nhìn cái hộp các tông chứa đám thỏ mới chào đời đang bốc cháy, cầm chìa khóa chạy ra ngoài.
Chỗ này khá gần cổng, tôi vừa chạy vừa tìm chìa khóa mở cổng sắt.
Chìa khóa cỡ lớn này tương đối dễ tìm, ổ khóa cũng dễ mở.
Đến khi tôi mở cửa ra, Viên Thanh Danh vẫn còn ở bên trong dập lửa.
Tôi chạy đến bên xe mở cửa, định phóng xe đi thì thấy mẹ chồng miệng đầy máu đang nhìn ngọn lửa phía sau qua cửa kính chắn gió.
Thấy tôi lên xe, bà ta nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị.
Tôi biết ánh mắt bà ta có vấn đề, nhưng nếu bà ta đã ở trong xe vậy thì đưa bà ta đi luôn vậy.
Vừa ngồi xuống, chuẩn bị khởi động xe thì tôi nghe mẹ chồng lẩm bẩm: "Mày phóng hỏa đốt con của tao."
Trái tim thắt lại, tôi nghe mẹ chồng ú ớ mấy tiếng rồi bà ta nhảy qua, cắn vào cổ tay phải của tôi.
Tôi đau đến run tay, dùng tay trái kéo vô lăng, trực tiếp cho xe quay đầu.
Tôi giơ tay phải muốn hất bà ra nhưng bà ta giữ chặt không buông.
Trong lúc giằng co, xe đã hoàn toàn quay đầu.
Mẹ chồng thế mà cắn đứt của tôi một miếng thịt, còn định tiếp tục vồ lấy tôi.
Vất vả lắm tôi mới mở được cửa, định tìm cách ném mẹ chồng ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, mẹ chồng lại trực tiếp cắn vào cổ tôi.
Tôi co chân vì đau đớn, buông chân ga, ngửa đầu kêu rên thành tiếng.
Mà ngoài cửa sổ xe, Viên Danh Thanh ôm hộp các tông cháy dở đứng bên cạnh, phía sau là căn nhà đã bốc cháy.
Không chút chần chờ, tôi vội đẩy mạnh đầu mẹ chồng ra.
Nhưng bà ta không chịu buông, cộng với tác dụng của thuốc trong người tôi, có đẩy thế nào cũng không đẩy bà ta ra được.
Ngay khi tưởng mình sẽ bị Viên Danh Thanh bắt lại, anh ta đột nhiên thả hộp các tông xuống, chạy đến đầu xe, mở cửa bên kia, tóm lấy mẹ chồng, kéo bà ta ra ngoài.
Tôi có cảm giác cổ mình bị xé mất một miếng thịt, đau đớn che vết thương, mắt nhìn chằm chằm Viên Danh Thanh lôi mẹ chồng xuống đất. Không biết vì sao, lòng tôi chợt chua xót.
Ngay khi anh ta quay lại định kéo tôi, tôi lập tức đạp ga, bẻ lái lao về phía anh ta.
Trước mắt mơ hồ, tôi chỉ có cảm giác thứ gì đó bị đầu xe đụng trúng rồi bị bánh xe cán qua, nhưng tôi không quan tâm, lái xe lao thẳng về phía cổng.
Dù trang trại nằm ở ngoại ô vắng vẻ nhưng đi hết con đường này là ra cao tốc, có một đồn cảnh sát ở đó.
Tôi thậm chí không biết mình đã chịu đựng đau đớn bằng cách nào, dùng hai tay đẫm máu đóng cửa xe bên kia, lái xe như điên, đâm thẳng vào đồn cảnh sát trên đường cao tốc.
Cảnh sát lập tức vây quanh tôi, tất cả đều sốc khi thấy cả người tôi bê bết máu.
Tôi xuống xe, kéo cánh tay một cảnh sát, bảo họ đến trang trại, nói với họ Dương Hoành đã chết, bố chồng đã chết, ở tủ lạnh nhà tôi...
Tôi biết mình đang nói năng loạn xạ, nhưng cơ thể vốn đang nóng rực lại lạnh đi.
Cảnh sát giao thông giúp tôi băng bó cổ lại, hét gọi xe cấp cứu.
Khi tôi tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Bố mẹ tôi và hai cảnh sát đứng cạnh giường.
Cảnh sát tạm thời không cho tôi biết tình hình ở trang trại, chỉ lập biên bản cho tôi.
Không biết có ai tin về chuyện người thỏ hay không nhưng tôi vẫn khai tất cả những gì mình biết.
Cảnh sát chỉ ghi chép, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Cảnh sát đi rồi, bố tôi mới kể trong đám cháy ở trang trại tìm thấy rất nhiều xác chết.
Cảnh sát không nói thi thể là của ai nên bố tôi cũng không biết.
Sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, ông lập tức cùng mẹ tôi đến nhà chú Mục, hai người thật sự không gặp nguy hiểm, có lẽ Viên Danh Thanh chỉ muốn đe dọa tôi.
Có điều, tất cả thịt bò trong tủ lạnh nhà tôi đều bị mang đi.
Còn trong tủ lạnh nhà chồng thì phát hiện cái đầu không còn lớp da của bố chồng.
Về những vấn đề khác bố tôi không nhắc đến, chỉ bảo tôi quên chuyện này đi.
Tôi nằm viện nửa tháng, cổ và cổ tay phải bị cắn đứt một mảng thịt lớn, dù đã chữa khỏi nhưng vẫn để lại vết sẹo đang sợ.
Mẹ tôi bảo chỉ cần quấn khăn lụa để che đi là được.
Vào ngày tôi xuất viện, phòng y tá gửi đến một hộp quà giáng sinh và một bó hoa màu xanh.
Hộp quà được buộc bằng một dải ruy băng, không có tên.
Tôi mở ra, nhìn thấy một cái khăn quàng cổ đầu thỏ.
Lông nó trắng như tuyết, lỗ tai hồng hồng, hai mắt đỏ rực, nằm gọn trong hộp hệt như con thỏ sống có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Cô y tá mang đến nhìn thấy, không khỏi thốt lên thật đáng yêu.
Còn cả người tôi thì lạnh toát.
Viên Danh Thanh chưa chết, anh ta vẫn lén dõi theo tôi!
Có lẽ nếu có cơ hội, anh ta sẽ bắt tôi về!
[Hết bộ 12]