• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong một hơi, thấy Đoan Mộc Sâm mơ mơ màng màng, ta chỉ thấy nực cười.

Trên đường đến bệnh viện, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không muốn lại nổi giận vì những chuyện cũ.

Kết quả anh lại nói mấy câu khiến tôi không thể không thể khống chế cảm xúc.

Tôi chìm xuống trong bồn tắm, co người lại, ngâm người trong nước thuốc, cố lấy lại bình tĩnh.

Rất lâu sau, Đoan Mộc Sâm mới khẽ nói: "Sau này tôi thu phục được nhiều linh hồn, cũng đoán được nguyên nhân tử vong của Hoa Dung. Nếu không phải em hại cô ấy thì chỉ có một khả năng loại thuốc ban đầu cô ấy tự ý dùng có tác dụng phụ. Vốn dĩ cô ấy không nghĩ nó nghiêm trọng, có thể trị khỏi nên nhân cơ hội giá họa cho em, đến khi không chữa hết, oán hận trong lòng cô ấy càng ngày càng nặng, càng hận em, càng không còn nhận thức, dù đến thất đầu cũng mực trách em. Em nói đúng, trừ hận em, biết đâu cô ấy cũng hận chính mình nên mới đổ toàn bộ oán khí lên người em, hóa thành quỷ nhãn âm sắt tới tìm em. Khi người ta còn sống, những ghen tị, phẫn hận đều không cần lý lẽ, huống chi là người chết. Tôi nhận ra đạo lý này nên mới không buông bỏ được, luôn muốn lợi dụng Hoa An Phàm để liên lạc với em, nhưng em đã kết hôn với Ngô Thuật Viễn, còn rất hạnh phúc, tôi sẽ mãi không còn... Nếu sớm biết thế..."

Tôi nằm trong bồn tắm, mặc kệ anh.

Nếu biết sớm hơn thì sao?

Tình cảm anh dành cho tôi tôi biết.

Nhưng chỉ vì anh hỏi thăm về tôi, nói tin tôi, tôi nên tha thứ cho anh sao?

Ngay khi chúng tôi một người ngâm trong bồn thuốc một người ở bên ngoài, cả hai đều im lặng, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, còn có tiếng đập cửa.

Đoan Mộc Sâm nghe, nhìn tôi, đứng dậy muốn đi mở cửa.

"Để tôi đi." Tôi nhận ra ai, trực tiếp đứng lên, lấy áo choàng tắm khoác vào.

Nghe tiếng gõ cửa và chửi bậy kia thì không còn ai khoác ngoài bố mẹ Ngô Thuật Viễn.

Nếu tối nay trong số người đi mở cửa có Đoan Mộc Sâm, bọn họ nhất định sẽ nghĩ chúng tôi đang làm chuyện cẩu thả.

Một mình Đoan Mộc Sâm đi cũng không tiện giải thích.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ vừa mở cửa, một thau máu không biết từ đâu đổ thẳng lên người tôi từ đầu đến chân.

"Không phải mày đi tìm người bắt linh hồn của con trai tao sao? Đồ yêu tinh nhà mà, cho mày nếm thử mùi của chó mực, xem my còn dám không?" Mẹ của Ngô Thuật Viễn rống to.

Tôi ướt sũng đến không thể mở mắt, chỉ có thể ngậm chặt miệng và nhắm mắt vội lùi về.

Mẹ của Ngô Thuật Viện còn định chọc tôi bằng thứ gì đó, nhưng Đoan Mộc Sâm đã lao tới chặn lại, cô ta bị chặn ở cửa, vừa khóc vừa mắng tôi ép con trai bà ta tự sát, tôi bây giờ còn tìm đạo lý bắt linh hồn của hắn.

Tôi gọi cho bảo vệ, nhưng vẫn không đuổi được bà ta đi.

Khi đội trưởng Văn đến, bà ta kéo đội trưởng Văn, bắt anh ta phải bắn chết tôi, còn nói do tôi hùa với người ngoài nên mới dồn con trai bà ta vào đường chết, chồng vừa chết tôi đã dẫn đàn ông vào nhà làm bậy.

"Cậu xem, ở nhà với đàn ông còn ăn mặc kiểu đó?" Bà ta chỉ và tôi, hận không thể xông tới cắn chết tôi, "Thảo nào A Viễn hận nó, thành quỷ cũng không tha cho nó."

Tôi kéo áo choàng tắm lau khô máu chó trên mặt, cười lạnh: "Bà tưởng con trai bà không hận bà? Biết hắn có vấn đề, ông bà đã làm gì hắn? Hắn vốn dĩ chỉ thích đàn ông, nhưng vì muốn sửa hắn ông bà đã làm gì? Khiến hắn sợ cả phụ nữ sao?" Tôi chỉ vào đội trưởng Văn, "Có cần tôi kể hết với đội trưởng Văn không hả?"

Buổi tối hôm đó, tôi đã nghĩ đến việc cho Ngô Thuật Viễn uống thuốc để quan hệ cùng tôi.

Hắn nôn mửa rồi lại khóc y hệt một đứa trẻ.

Hắn nói thời trung học hắn đã có khoảng thời gian tươi đẹp với một người bạn trong lớp.

Nhưng không biết tại sao mẹ hắn lại đoán được, sau khi bàn bạc với bố hắn, quyết định cưỡng chế thay đổi hắn.

Cách thức của họ là nếu họ nghĩ nên ăn cái này, bạn không ăn thì mỗi ngày sẽ bị é ăn.

Cho nên dần dần bạn sẽ ăn được, sẽ quen, sẽ thích.

Nhưng Ngô Thuật Viễn không chịu nổi, để thể hiện mình đã thay đổi, hắn bắt đầu che giấu con người thật của mình.

Bố mẹ hắn thầm tự hào nghĩ rằng phương pháp này đúng rồi!

Có lần chúng tôi cùng đi ăn tối, họ còn kể trẻ biếng ăn hay dị ứng đều là nói xạo, đều tại bố mẹ không quyết tâm sửa sai.

Ngụ ý là họ đã sửa được Ngô Thuật Viễn.

Đây cũng là lý do tại sao sau khi kết hôn với tôi, Ngô Thuật Viễn vẫn giữ các mối quan hệ thân thiết với đồng nghiệp cũ.

Hắn đã quen che giấu, che giấu tất cả!

Tôi nhìn chằm chằm mẹ của Ngô Thuật Viễn, cười lạnh: "Nếu thời điểm biết hắn có vấn đề ông bà đi quan tâm hắn, bao dung hắn thay vì ép hắn, hắn đã không thế này!"

"Mày nói bậy! Mày nói bậy, con trai của tao không phải vậy!" Mẹ của Ngô Thuật Viễn trở nên luống cuống, nhe răng móng vuốt xông về phía tôi.

Đội trưởng Văn muốn kéo bà ta lại cũng bị bà ta cào mấy cái.

Cuối cùng phải hai cảnh sát và bảo vệ mới lôi được bà ta đi.

Chờ bà ta đi rồi, đội trưởng Văn nhìn tôi, thở dài: "Đúng là cẩu huyết!"

Tôi nhìn Đoan Mộc Sâm, mệt mỏi nói: "Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, anh kể lại với đội trưởng Văn đây, tôi đi tắm, thuận tiện ngâm thuốc tắm."

Đội trưởng Văn có lẽ đã biết thân phận của Đoan Mộc Sâm từ chỗ pháp y, khá khách sáo với anh.

Đến lúc tôi xong xuôi, đội trưởng Văn đã rời đi. Đoan Mộc Sâm lau sạch máu chó ở cửa, nhẹ giọng: "Đội trưởng Văn nói với tôi việc này đã xảy ra, thuật con rối rốt cuộc là do ai làm tạm thời không quan trọng. Việc trước mắt cần phải làm là thuyết phục bố mẹ Ngô Thuật Viễn đồng ý dùng quan hệ huyết thống hiến tế, giải trừ oán khí của hắn, tránh để linh hồn của hắn không tiêu tan, hại em với ba em."

"Phải điều tra!" Tôi cắn răng, "Tôi muốn biết ai đã giá họa cho tôi việc này! Lần này nhất định phải tra ra lần trước, không thể như chuyện của Hoa Dung không làm được gì!"

Nhắc tới Hoa Dung, sắc mặt Đoan Mộc Sâm tái đi.

Anh bảo tôi đi ngủ trước, ngày mai cảnh sát sẽ kết án, dù gì thì chẳng ai tin vào trò hề này, hơn nữa Ngô Thuật Viễn có di thư, có video quay lại, đây là vụ tự sát.

Cảnh sát sẽ cấp giấy chứng tử, tôi có thể mang thi thể của Ngô Thuật Viễn về hỏa táng.

Đến lúc đó Đoan Mộc Sâm cũng sẽ nghĩ cách thuyết phục bố mẹ hắn, nhân lúc hỏa táng siêu độ cho hắn.

Còn về kẻ sử dụng thuật con rối, anh sẽ từ từ điều tra.

"Ừ, giữ mạng quan trọng hơn." Ngâm thuốc xong, tôi đã bình tĩnh lại, chỉ vào phòng khách, "Anh có thể ngủ ở đó, tôi đi ngâm thuốc trước thuốc để mai nấu."

Trước khi nấu, ngâm thuốc Bắc trước có thể giúp tăng công hiệu.

Lúc cho thuốc vào nước, tôi phát hiện một con rắn chuông đã khô được luộc chín, nửa chìm nửa nổi trên những dược liệu lạ, đầu rắn hơi nhô lên như có thể cắn người ta bất cứ lúc nào.

Đêm đó, tôi và Đoan Mộc Sâm cùng ngủ trong căn nhà dán đầy ảnh cưới của tôi và Ngô Thuật Viễn.

Tôi không biết Đoan Mộc Sâm ngủ ngon không, nhưng bản thân tôi thật sự không ngủ được.

Trời còn chưa sáng, đội trưởng Văn lại tới đây.

Bố mẹ của Ngô Thuật Viễn bị quỷ nhãn âm sắt tới tìm, đội trưởng Văn bảo Đoan Mộc Sâm mau đi cứu người.

Người đầu tiên được phát hiện là bố của Ngô Thuật Viễn, ông ta đã lột da bụng, bị cảnh sát cưỡng chế đưa đến bệnh viện.

Khi mắt quỷ mới xuất hiện thì chỉ là nốt hồng ban, phát triển rất nhanh, bên bệnh viện còn tưởng là do dị ứng.

Nhưng mới nửa tiếng, hồng ban đã nổi khắp người, ngay cả mẹ của Ngô Thuật Viễn cũng có.

Thời điểm rận bùng phát sẽ vừa đau vừa ngứa, đến tận đêm khuya lúc phát hiện họ đã gãi đến không còn miếng da nào lành lặn.

Cảnh sát Cố - người phụ trách canh gác - phát hiện trong nốt ban có rận nên bảo bác sĩ cho họ uống thuốc an thần, đồng thời thông báo cho đội trưởng Văn.

Bởi vậy đội trưởng Văn lập tức tới tìm Đoan Mộc Sâm, nhờ anh cứu người trước.

Toi vốn không muốn đi, nhưng mẹ gọi điện nói rằng bố đã tỉnh, muốn gặp tôi.

Thật trùng hợp, họ nằm cùng một bệnh viện.

Xe của tôi đậu ở quán bar của Hoa An Phàm, vì vậy tôi đi cùng họ.

Vừa đến tầng bố của Ngô Thuật Viễn ở liền nghe tiếng ai đó hét lớn.

Đội trưởng Văn vội vã chạy vào, nhưng vừa qua ngã rẽ thì thấy một người đàn ông toàn thân bị cào nát, máu mủ lẫn lộn, còn có mùi hôi. Ông ta vừa chạy vừa cào, còn la hét: "Bố đã đúng, không phải tại bố bắt con thay đổi nên con mới như vậy, con hận bố làm gì chứ!"

Nhìn người đàn ông nằm sấp dưới đất kéo theo cái bụng mưng mủ có con rận đã hút no máu, tôi cứng đờ, chợt nghĩ đến Hoa Dung.

Lần cuối cùng tôi tới bệnh viện gặp cô ta, cô ta cũng như vậy, toàn thân đầy máu...

Chẳng qua không có rận!

Ngay lúc tôi còn đang ngẩn người, người đàn ông đã thấy tôi, ngây ra một lúc rồi lao tới: "Đều tại mày, là mày hại chết con tao, là mày."

Nhưng vừa định xông lên, ông ta lại như nhìn thấy cái gì, vội lùi ra sau: "Không thể trách bố, không trách bố được. Do mẹ con, đều do mẹ con."

Sau đó ông ta xoay người chạy về phòng bệnh.

Đội trưởng Văn lập tức đuổi theo.

Đoan Mộc Sâm quay đầu nhìn tôi, cau mày nói: "Hình như khi nãy ông ta nhìn thấy hồn ma của Ngô Thuật Viễn."

"Đâu?" Tôi sợ hãi lùi một bước, đảo mắt nhìn xung quanh.

Đoan Mộc Sâm lấy la bàn ra: "Người hắn hận vốn là em, nhưng nghe những lời em nói với mẹ mình tối qua, có lẽ hắn hận luôn bố mẹ hắn nên họ cũng dính quỷ nhãn âm sắt. Ngô Thuật Viễn chắc chắn đang ở bên cạnh em."

Anh còn chưa tìm được gì, đột nhiên nghe tiếng la của đội trưởng Văn, ngay sau đó là một tiếng hét.

Kim la bàn của Đoan Mộc Sâm xoay ngay lập tức, hướng thẳng về phía phòng bệnh.

Mặt anh tối sầm, kéo tôi chạy nhanh qua.

Chỉ thấy bên cửa sổ trong cùng của phòng bệnh, đội trưởng Văn đang hét vào điện thoại với vẻ mặt hối hận.

Mà bố của Ngô Thuật Viễn đã không còn thấy đâu, chỉ còn mẹ của Ngô Thuật Viễn đang ngồi trên giường bệnh vừa gãi "hồng ban" trên người vừa lẩm bẩm: "Đừng trách bố mẹ, con như vậy sau này sẽ bị khinh thường. Đừng trách bố mẹ..."

Trên người bà ta và chiếc chăn bông bê bết máu, cũng có con rận đã hút no máu.

Tôi đoán được đại khái vừa xảy ra chuyện gì, che miệng không dám kêu to, dựa vào cạnh cửa chậm rãi ngồi xổm xuống.

Đoan Mộc Sâm cầm la bàn đi về phía đội trưởng Văn, nhìn thoáng qua, cau mày: "Hắn càng ngày càng lợi hại, hơn nữa đã tìm đến người có quan hệ huyết thống, phải nhanh chóng siêu độ cho hắn."

Trong lúc anh nói chuyện, mẹ của Ngô Thuật Viễn hình như rất ngứa ngáy, đưa tay gãi liên tục.

"Gọi bác sĩ tiêm liều an thần mạnh cho bà ta đi!" Đội trưởng Văn vừa nghe điện thoại vừa gào lên với y tá.

Quỷ nhãn âm sắt phát tác, thuốc an thần căn bản không có tác dụng.

Bác sĩ chưa kịp tới, mẹ của Ngô Thuật Viễn đột nhiên hét lên một tiếng, đập đầu vào tủ đầu giường.

Tủ sắt kia đã lâu, các góc đã hoen gỉ cong vênh, sức lực bà ta lại lớn, một cú đập đầu lập tức khiến tấm ván bên trên co lại.

Góc sắt nhọn cắ m vào hốc mắt, máu tươi trào ra.

Nhưng bà ta hoàn toàn không biết đau, hai tay vẫn cào cấu khắp người, những con rận từ vết trầy xước bò ra dính đầy máu và mủ.

Nhìn cảnh thê thảm này, tôi bịt chặt miệng, sợ đến mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây!

Thì ra đây là quỷ nhãn âm sắt...

Đoan Mộc Sâm thật sự không lừa tôi, ai bị sẽ chết rất thảm.

Lúc này Đoan Mộc Sâm và đội trưởng Văn vội đè bà ta xuống, nhưng bà ta như nổi điên, cả hai đều không giữ bà ta lại được.

Toi sực tỉnh, mặc kệ khuôn mặt bê bết máu kia, vội chạy tới dán pháp quyết lên trán bà ta, nói với Đoan Mộc Sâm: "Thỉnh phù!"

Có tấm phù đã niệm chú của tôi, bà ta dần bình tĩnh lại.

Nhưng bà ta lại nhìn tôi chằm chằm, cười quái dị: "Con không thể như vậy, sẽ bị nước miếng của người đời dìm chết đây. Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.... Sao con lại không chịu hiểu hả!"

Những lời này rõ ràng là đang nói với Ngô Thuật Viễn.

Đội trưởng Văn nghe mà cũng sợ, cứ nhìn tôi.

Đoan Mộc sâm nhanh chóng vẽ một lá bùa Đạo giáo, nhét viên ngọc mà tôi từng ngậm vào miệng bà ta. Sau đó anh niệm chú, lá bùa trên người bà ta bốc cháy, xua tan tà khí trong người.

Các bác sĩ và y tá lao vào, đuổi chúng tôi ra ngoài.

Tôi mở lòng bàn tay ra, thấy trên tay có mấy con rận đầy máu, lập tức bóp ch3t, máu liền theo đó b ắn ra, dính dính khó chịu.

Tôi lau sơ qua một cái, đến ghế dài ngoài cửa ngồi xuống.

Đội trưởng Văn cũng đi ra, kinh ngạc nhìn tôi: "Mấy thứ cô học lợi hại thật đấy!"

Tôi bật cười: "Tốt hơn là đừng dính vào."

Muốn học đạo pháp bí thuật, quan trọng nhất là thiên phú bẩm sinh, trước đây Đoan Mộc Sâm cũng từng khen tôi có năng lực, học rất nhanh.

Bằng không sao anh có thể thích tôi.

Đoan Mộc Sâm ở bên trong một lúc mới đi ra.

Đội trưởng Văn chỉ tôi, ý bảo anh để ý tới tôi, sau đó vội xuống lầu xử lý thi thể của bố Ngô Thuật Viễn.

Tôi nghe tiếng các bác sĩ bận rộn bên trong, nhíu mày hỏi: "Có phải anh cảm thấy quỷ nhãn âm sắt mà họ trúng phát tác quá nhanh không? Người Ngô Thuật Viễn hận nhất lên là tôi, nhưng mắt quỷ trên người tôi không phát tác nhanh đến mức chết ngay trong tích tắc như vậy."

"Em nghi ngờ có người đang thao túng thứ này?" Đoan Mộc Sâm bất ngờ nhìn tôi.

Tôi cụp mắt, nghiêm túc giải thích: "Lần đầu tiên tôi dính tới quỷ nhãn âm sắt là vì Hoa Dung, cô ta chết thảm, nhưng tôi không hề bị nặng như vậy. Quỷ nhãn âm sắt hình thành do oán khí của âm hồn, mà anh lại nói Ngô Thuật Viễn chết vì thuật con rối."

Đoan Mộc Sâm nghĩ ra điều gì đó, nói với tôi: "Đợi tôi!"

Sau đó anh quay lại phòng bệnh, lúc trở về, trên đầu ngón tay có một con rận.

"Em thứ nhỏ một giọt máu ở đầu ngón tay đút nó ăn thử xem nó bò về hướng nào. Vật họp theo lời, nó chắc chắn sẽ đi về nơi có oán khí." Đoan Mộc Sâm nhìn tôi.

Tôi vội véo ngón tay giữa, nặn ra ít máu, nhận con rận kia, đặt lên đầu ngón tay.

Quả nhiên con rận ngâm trong máu liền di chuyển như bơi trong nước.

Đoan Mộc Sâm lấy la bàn cùng tôi đi theo hướng con rận chỉ, vào cầu thang thoát hiểm, lên lầu.

Khi vào một phòng bệnh, con rận đang ngâm mình trong máu ngửa đầu hướng về phía người đang nằm trên giường bệnh.

Ở đó, bố tôi đang yếu ớt, không vui nhìn tôi: "Bây giờ mới tới xem tao đã chết chưa đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK