Nhưng anh trai kia có vẻ hiểu rõ mọi chuyện, lại cầm cành trúc đánh vào chân tôi mấy cái, nói: "Oan hồn vướng chân, lệ sát quấn thần. Còn không cút cho ta!"
Cành trúc mềm dai, anh ta dùng hết sức lực để đánh, bắp chân tôi vừa đau vừa nóng hổi, lại không dám kêu, chỉ biết che miệng.
Điều kỳ lạ là sau mỗi lần bị anh ta đánh, cơ thể tôi trở nên nhẹ hơn, đôi chân không còn cảm thấy nặng nề nữa.
Đánh xong, anh ta rút cành trúc về, khẽ gọi: "Gấu Trúc!"
Tôi sửng sốt, đang định hỏi anh ta có ý gì, thì thấy một bóng đen trắng nhảy từ cửa đáp xuống vai tôi, kêu một tiếng "meo", quơ quào móng vuốt liên tục.
Trong tiếng kêu của gấu trúc, còn có tiếng rên rỉ bất lực của chó.
Tôi vội xoay người, thì thấy một con mèo có bộ lông đen trắng mượt mà, mắt đen như gấu trúc đứng trên vai tôi, nhe răng gầm gừ về phía con đường mà tôi vừa đi.
Trên con đường nhỏ, dưới bóng cây, mấy dấu chân hoa mai xuất hiện rồi biến mất.
Tôi sợ hãi lùi một bước, con mèo mập trên vai tôi lại gầm mấy tiếng rồi lao về phía dấu chân máu.
Sau đó nó như vật lộn với một thứ gì đó, nhanh chóng đuổi thứ đó đi.
"Này..." Nhìn con mèo mũm mĩm như gấu trúc chạy vào rừng, tôi vội đuổi theo.
Con chó đó lợi hại như vậy, chỉ sợ con mèo kia không phải đối thủ.
Tôi vội quay đầu nhìn anh trai kia: "Con mèo?"
"Tử mẫu thất tinh sát, gấu trúc đuổi theo xem." Anh trai kia nhìn tôi, xoay người nói, "Vào thôi."
Nhìn nhìn cánh cửa, nhớ lại lời chú Tam Thúc nói tôi bị chó mẹ quấn thân, không được vào nhà ông ấy.
Nghĩ nghĩ, tốt hơn là đừng gây họa cho người ta.
Tôi đứng ngoài cửa: "Tôi không vào, anh giúp tôi gọi đạo trưởng Triệu Minh Thành ra đây được không?"
Trông anh có vẻ là người nhiệt tình, còn nhìn ra tử mẫu thất tinh sát, chắc sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không?"
"Là tôi, vào đi." Anh trai kia quay đầu, vung cành liễu.
Tôi không dám tin, thanh niên mặc áo dài như Hán phục trước mặt lại là... Đạo sĩ Triệu Minh Thành sao?
Một người đàn ông đặt tên cho con mèo béo ú của mình là gấu trúc...
Nhưng nhìn cành tre đang vẫy vẫy trong tay anh, hai chân tôi bỗng đau rát, lúc này không thể không tin anh thật sự có chút bản lĩnh.
Theo anh vào trong, tôi mới phát hiện anh không hề đứng yên, cứ quơ cành trúc nhổ cỏ dại dọc đường.
Bạch Vân quan là một cái quan cổ, nhìn anh mặc áo dài màu xanh vẫy vẫy cành tre, đi xuyên qua những hành lang bằng gỗ cũ kỹ và những con đường lát đá, lòng chợt có cảm giác nhàn nhã và cổ kính.
Đáng tiếc tôi đang vội nhờ anh cứu mạng, nếu không đã thất thần nhìn ngắm.
Tôi đi theo anh suốt chặng đường, kể hết tiền căn hậu quả mẫu cẩu thất sinh sát kia.
Không biết anh có nghe thấy hay không, chứ cứ đùa nghịch cành trúc với cỏ dại.
Mãi đến khi tới cạnh một cái giếng cổ ở hậu viện, anh mới dừng lại, tôi nóng lòng đến độ muốn đưa tay kéo anh.
Kết quả anh múc một xô nước, nói với tôi: "Uống đi, uống hết!"
Tôi nhìn xô nước, kinh ngạc nhìn anh.
Nhớ tới lời dặn của chú Đường Tam và những câu chuyện khảo nghiệm kỳ lạ của cao nhân thế ngoại, tôi nuốt nước bọt: "Tôi uống xong, anh sẽ theo tôi đi cứu người đúng không?"
Anh gật đầu, ngồi bên mép giường, ra hiệu bảo tôi uống.
Tôi nhìn xô nước kia, cầm gáo gỗ, bắt đầu uống từng ngụm lớn.
Lúc đầu thì không sao, nhưng đi đoạn đường xa như vậy, miệng tôi khô khốc, uống nước giếng còn có thể cảm nhận được vị ngọt.
Nhưng uống hai ngụm, bụng tôi đã căng đầy, nhưng nước chỉ mới vơi đi nửa xô.
Triệu Minh Thành còn ngồi bên cạnh giếng, cầm cành trúc quơ quơ như thể sẽ quất tôi nếu tôi không uống hết.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho hết nước vào bụng, không ngừng tự an ủi ít nhất vẫn tốt hơn những gì chú Đường Tam nói, phải quỳ lạy hay dập đầu gì đó.
Uống đến ngụm thứ tư, tôi thật sự buồn nôn, vừa định uống tiếp, một dòng nước từ dưới bụng trào ra khỏi cổ họng.
Tôi hoàn toàn không kiểm soát được, vội khom người, để mặc cho thứ dịch kia trào lên.
Nhưng đến khi nhổ ra, tôi lại phát hiện trong đống dịch có rất nhiều sợi lông màu đen.
Cực kỳ giống lông chó bố tôi nôn ra!
Nhưng bố ăn thịt chó, còn tôi đâu có ăn, sao cũng nôn ra lông chó chứ?
Tôi vội quay đầu nhìn Triệu Minh Thành, anh lại quơ quơ cành trúc, chỉ vào nửa xô nước còn lại: "Uống hết."
Tôi muốn bật khóc, nhưng tôi biết anh đang cứu tôi.
Uống tiếp một ngụm, tôi lại nôn ra.
Nhìn lông đen lẫn lộn trong dịch nhờn, tâm trạng cũng hoang mang.
Mãi đến khi tôi uống hết xô nước, thời điểm nôn ra chỉ còn nước giếng, không còn lông đen.
Toàn thân không còn sức lực dựa vào thành giếng ngồi xuống, tôi hỏi Triệu Minh Thành: "Đạo trưởng, bây giờ anh có thể đi theo tôi được chưa?"
Triệu Minh Thành chỉ nhìn tôi một cái, vứt cành trúc đi, nhẹ gật đầu.
Sợ ảnh hưởng tới thời gian của anh, tôi vội gọi xe.
Lúc đợi xe, con mèo béo ú tên Gấu Trúc kia đã quay về, dựa vào bả vai Triệu Minh Thành, khẽ gọi một tiếng như đang nói chuyện, lại như chỉ là gọi bậy.
Tôi hỏi Triệu Minh Thành tại sao mình không ăn thịt chó, trong bụng lại có lông chó?
Bây giờ về nhà, chúng ta nên làm gì đây?
Anh vừa vỗ về Gấu Trúc vừa nói với tôi: "Cô không ăn thịt chó, nhưng chắc chắn cô đã tiếp xúc với con chó mẹ. Con chó mẹ kia không phải ở trong thôn của các cô đúng không?"
Chắc chắn là không, trong thôn chỉ có mấy người, nhà ai nuôi chó, nuôi loại chó gì, vừa nhìn liền biết.
Bố tôi kéo con chó chạy khắp thôn, nếu là chó trong thôn thì đã có chủ ra nhân.
Nhưng bây giờ việc con chó ở đâu kia quan trọng sao?
Việc quan trọng nhất không phải là giải quyết tử mẫu thất tinh sát, cứu người à?
Thấy tôi không hiểu, Triệu Minh Thành ôm con mèo vào lòng, trầm giọng: "Tử mẫu thất tinh sát rất lợi hại, con chó mẹ kia muốn lấy mạng cả nhà cô vô cùng đơn giản. Nhưng nó có lý do nên mới giữ lại mạng của gia đình cô."
"Nhưng chú Đường Tam nói nó không phải thứ thiện lương, cho dù an táng lập bia cho nó cũng không có tác dụng. Rốt cuộc nó muốn làm gì?" Tôi vẫn mờ mịt. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Minh Thành, tôi đột nhiên nghĩ tới một việc, "Nó muốn tìm ra ai đã giết nó?"
Triệu Minh Thành gật đầu: "Cô từng thấy chó bị giết chưa?"
Trong thôn có rất nhiều người nuôi chó, hầu hết là để lấy thịt ăn.
Bình thường là đánh chó đến chết.
Bọn họ gói cho vào trong một cái bao rồi đánh chết bằng gậy.
"Chó có tâm linh, kẻ đánh chó không dám để cho nhìn thấy mình trước khi chết, do vậy mới phải trùm đầu để tránh việc hồn chó trả thù. Kẻ độc ác kia cố tình mua một con chó đen mang thai ở bên ngoài cũng vì tránh điểm này. Do vậy con chó ấy không biết ai hại chết nó." Triệu Minh Thành vuốt v e con mèo, "Chó mẹ bảo vệ con, thất tinh sát, một mạng đổi một mạng, những chuyện gia đình cô gặp chỉ là bắt đầu thôi."
Nghe nói việc chó mẹ trả thù kẻ giết mình, lòng tôi vô cùng sảng khoái.
Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là tám mạng người, không có gì đảm bảo con chó đó có tính sổ lên cả nhà tôi không.
Đúng lúc xe tới, tôi cung kính mời Triệu Minh Thành lên xe.
Về đến nhà, tôi phát hiện linh đường đã bố trí sẵn, một cái quan tài được đặt ở phòng khách, còn lập linh vị cho chó mẹ.
Quan tài đậy kín, đóng đinh chắc chắn, dù hương khói nghi ngút nhưng vẫn có mùi hôi thối bốc ra.
Bác hai bảo đóng xương chó cùng chó con nơi anh trai tôi bị tai nạn đã mang về, niêm trong phong quan tài.
Bác đưa cho tôi xấp hoá đơn, từ việc mua quan tài, mua nhang đèn, còn cả tiền thuốc men, tiền xe kéo, chi phí sửa chữa...
Đống hóa đơn khiến tôi choáng ngợp.
Lật xem danh sách, lại nhìn thím hai và con dâu lớn của thím đang chuyển đồ đạc trong nhà tôi, kêu mọi người mua thứ này thứ nọ, tôi không được thoải mái lắm.
Tôi vội hỏi chú Đường Tam đâu, bác hai bảo chú ấy đang đi tìm chỗ để chôn chó mẹ, nhờ bác phụ trách việc cúng bái.
Nói xong, bác yêu cầu tôi chuyển trước 20.000 nhân dân tệ để mua lợn và cừu về giết.
Tôi đọc danh sách liệt kê mua hàng của bác hai cùng tấm bài vị cho chó mẹ, cảm thấy mọi việc hết sức vô lý nên trả lời qua loa có lệ.
Rồi tôi đảo mắt nhìn Triệu Minh Thành, dùng ánh mắt hỏi anh nên làm sao đây.
Từ lúc vào nhà, anh cứ ôm con mèo đi xung quanh và nhìn bác hai, cười như không cười.
Lúc này bác hai mới phát hiện Triệu Minh Thành, vội hỏi: "Đây là đạo trưởng mời đến à, hút thuốc không!"
Sau đó, ông ta rút điếu thuốc đưa cho Triệu Minh Thành, không ngừng nịnh nọt nói rằng mạng cả nhà tôi đều dựa vào anh, thậm chí còn bắt tôi khấu đầu với Triệu Minh Thành.
Triệu Minh Thành không nhận điếu thuốc, cũng không bắt tôi dập đầu, chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn bác hai: "Oan có đầu, nợ có chủ."
Trong lúc anh nói chuyện, Gấu Mèo trong lòng anh gầm gừ với chú hai.
"Đúng! Cũng không biết kẻ nào độc ác dùng thủ đoạn đê hèn như vậy hại chú ba nhà tôi." Bác hai chửi mắng.
Triệu Minh Thành khinh thường nhìn ông, sau đó nhìn quan tài kia, vẫy tay với tôi: "Mấy chuyện này tôi và cô đều không giúp được gì. Cô đi lấy cái thớt bố cô dùng để chặt thịt chó, cầm nó đi theo lộ trình bố cô kéo con chó, vừa cầm dao đi vừa mắng, mắng càng ác càng tốt. Cái này gọi là nguyền rủa!"
Bác hai nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người nhờ người ta đi mua heo.
Việc nguyền rủa tôi đã từng nghe nói, nhưng thường là do những ông bà lớn tuổi làm, một cô gái trẻ như tôi da mặt dù sao cũng còn mỏng.
Nhưng Triệu Minh Thành lại ôm con mèo liếc nhìn bên ngoài: "Trời đã xế chiều, sắp tối rồi."
Kỳ lạ, bình thường giờ này trời tối rồi.
Tôi không dám chần chờ, lập tức đi tìm con dao và cái thớt, đi khắp làng chửi rủa theo lời của Triệu Minh Thành.
Một tay cầm dao một tay cầm thớt, tôi vừa đi vừa mắng kẻ đã giết con chó mẹ.
Trong hai ngày này, đề tài tám chuyện trong thôn toàn là việc của gia đình tôi.
Tôi mới vừa mắng chửi, cả thôn liền xúm ở ven đường vừa ăn hạt dưa vừa nhìn tôi.
Lúc đầu cô còn không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến việc kẻ giết con chó kia có thể đang đứng đây xem náo nhiệt, lòng căm thù bắt đầu dâng trào, càng mắng càng ác liệt, tay vung dao càng hăng say.
Triệu Minh Thành ôm con mèo đi theo tôi suốt quãng đường, thầm quan sát người xem trò hay, có lẽ cũng đang tìm kẻ giết chó.
Vì việc lạ đêm qua, hôm nay tất cả con chó trong thôn đều bị trói lại.
Trên đoạn đường tôi mắng chửi, chó cứ sủa suốt khiến cả thôn toàn là tiếng chó sủng.
Đi hết một vòng, trời đã gần tối, bác hai gọi tôi và Triệu Minh Thành về ăn tối.
Ông ta còn bảo tôi ban đêm đốt giấy cúng cho con chó, dặn tôi phải phát bao lì xì cho những người hỗ trợ, bảo tôi nên chuẩn bị bao nhiêu tiền mặt, nên làm gì.
Từ đầu đến cuối ông ta không hề hỏi Triệu Minh Thành định trừ tà thế nào, Triệu Minh Thành cũng rất kiên nhẫn đút cho Gấu Trúc ăn.
Tôi ăn mấy miếng rồi gọi điện cho mẹ.
Vì anh trai bị tai nạn nên bố không thể chuyển viện, bây giờ vẫn còn sốt cao, ít nhất không còn sủa tiếng chó nữa.
Anh trai có tỉnh dậy một lần, nhưng lại bị đập đầu, bất tỉnh lần nữa.
Mẹ cũng rất hoảng, bảo tôi đừng lo lắng về tiền bạc, chú Đường Tam và bác hai bảo gì thì cứ làm theo, không có gì quan trọng hơn an toàn của gia đình.
Mẹ thở dài: "Mẹ đã khuyên bố con rồi, cái móng nhà kia không cần thiết thì đừng đụng vào. Bố con lại sợ đến khi ông ấy mất rồi, chỗ đó anh trai con không quan tâm, không biết sẽ lợi cho ai, nên phải xây nhà lên trước.""
Mẹ đang ám chỉ điều gì đó nhưng vì thỏa hiệp nên không dám nói rõ.
Sau khi cúp máy, tôi hỏi chú Đường Tam chuyện móng nhà.
Nhưng tìm khắp nơi lại không tìm thấy chú, tôi gọi điện cũng không có ai bắt máy.
Tôi hỏi bác hai, ông ấy bảo chú ra ngoài tìm chỗ chôn cho chó mẹ vẫn chưa về.
Đang nói chuyện, bên ngoài chợt có tiếng gọi: "Đạo trưởng! Đạo trưởng!"
Sau đó chỉ thấy mấy thôn dân nâng một người về.
Tất cả lỗ chân lông trên khuôn mặt người kia đều như viêm nang lông, dưới nền da đỏ mọc lên những sợi lông đen dày. Người nọ co giật không ngừng, hai tay gãi cổ họng, thỉnh thoảng sủa "gâu gâu" cứ như con chó nhỏ bị thương nức nở, hoặc như đang cố gắng nói chuyện nhưng lại không được.
Giãy giụa mấy cái, ông nghiêng đầu qua một bên như muốn cắn ai đó.
Ông vẫn còn chút ý thức, vừa quay đầu liền vội cắn vào ống tay áo của mình, sợ cắt người ta thật.
Ông đảo mắt một vòng, vừa thấy Triệu Minh Thành liền vươn tay cầu cứu, trên cánh tay đỏ bừng kia cũng mọc ra những sợi lông đen dài.
Đây rõ ràng là chú Đường Tam đi tìm miếng đất chôn cất cho chó mẹ!