Và khi bàn tay ấy đưa ra, rất nhiều bàn tay và bàn chân khác cũng vươn ra từ bụng Lam Cẩn Huyên, tiếng cười khúc khích bị bóp nghẹt như muốn bùng nổ.
Tôi hoàn toàn không thể cử động, chỉ biết trơ mắt nhìn vô số tay chân thọc mạnh vào bụng mình, đau đớn làm tôi muốn hét lớn.
Đột nhiên, bàn tay trái của tôi trở nên nóng rực, sau đó là một luồng ánh sáng vàng chiếu xuống bàn tay phải, xuyên thẳng qua, lan khắp cơ thể.
Cùng lúc đó có một tiếng hét.
Tôi sợ tới mức ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện căn phòng tối đen như mực, chăn bông còn đó, Lam Cẩn Huyên không hề trần truồng nằm trên người tôi, tất cả như thể chỉ là một giấc mơ.
Bật đèn nhìn khắp phòng, không có gì cả.
Nhưng giấc mơ ấy chân thật đến nỗi tôi toát mồ hôi lạnh.
Nhìn tay phải của mình, nó cũng ướt sũng.
Nếu khi nãy chỉ là nằm mơ, tại sao bàn tay phải được Trương đạo trưởng vẽ lên lại tỏa ra ánh sáng?
Ngày càng nghi hoặc, tôi vểnh tai lắng nghe bên ngoài, dường như không có động tĩnh gì.
Nhưng nhớ tới hành vi kỳ lạ của Lam Cẩn Huyên, tôi càng nghĩ càng sợ, ký ức về giấc mơ theo đó hiện lên.
Chợt tôi nhớ đến gạo rơi dưới gầm giường, để yên tâm, tôi vén chăn xuống giường, dùng di động soi bên dưới.
Kết quả tôi lại thấy một cái đầu nhăn nheo to bằng nắm đấm, hai mắt đen nhánh như bình thường nhưng trông vô cùng tàn ác.
Cơ thể sau đầu cực kỳ nhỏ y hệt nhân vật hoạt hình đầu to mình nhỏ, có điều cái bụng lại phình to như một quả bóng.
Nhờ đôi chân nhỏ bé để giữ thăng bằng, nó cuộn tròn dưới gầm giường, nhìn tôi chằm chằm, phát ra tiếng "ca ca" kỳ lạ như một con thú nhỏ.
Dưới ánh sáng của điện thoại di động, đối diện với nó, tôi hoảng sợ mở to hai mắt.
Ngay khi tôi nhìn nó, tay chân nó đạp vào gầm giường, định vồ lấy tôi.
Đúng lúc này, di động của tôi đột nhiên vang lên chuông thông báo nhận được tin nhắn, màn hình lóe lên một vật lạ, nó như bị dọa sợ, vội chạy ra khỏi gầm giường, mở cửa, trực tiếp bỏ chạy.
Tôi đuổi theo nhìn, cửa đã mở toang, Lam Cẩn Huyên đang đứng bên ngoài ôm thứ kỳ lạ đó, mỉm cười nhìn tôi: "Chị họ, chị muốn có con không?"
Hệt như trong mơ, bụng con bé phình to, không mặc quần áo, vô số tay chân nhỏ bé như muốn chui ra khỏi bụng nó.
Thậm chí có vài thứ màu tím giống dây rốn như rắn trườn xuống chân nó nhưng bị kéo lại do "đứa bé" trong bụng.
Trắng mịn như rắn!
Tôi sợ đến ngây người.
Ngoài cửa hình như có người đang nói chuyện, rất có nhịp điệu, giống niệm chú.
Vật lạ trong bụng Lam Cẩn Huyên lập tức sợ hãi co rúm lại.
Con bé nhìn tôi chằm chằm, lộ vẻ ghen tự: "Từ nhỏ mọi người đều khen chị ngoan hơn em, học giỏi hơn em, có cuộc sống tốt hơn em. Đến lúc này sao còn gặp tên đạo sĩ chết tiệt kia nữa vậy? Nếu không có anh ta, chị đã nhận đứa bé này rồi!"
Con bé nói xong, tôi mới nhận ra giọng nói ở bên ngoài đúng là của Trương đạo trưởng.
Đúng lúc di động đổ chuông, tôi liếc nhìn màn hình di động.
Bây giờ mới biết tin nhắn khi nãy là hình một lá bùa.
Anh còn nhắn: [Nghe điện thoại!]
Ngay khi tôi đọc được dòng tin nhắn đó, di động reo lên.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi lập tức bắt máy.
Đầu bên kia truyền tới tiếng Trương đạo trưởng niệm chú!
Lam Cẩn Huyên và con quái vật đầu to bụng bự trong tay cô ta lập tức tỏ ra đau đớn.
Con bé lùi từng bước, gầm gừ: "Chị không thoát được đâu, chúng sẽ tới tìm chị!"
Dù con bé không nói rõ "chúng" là gì nhưng chỉ cần nhìn tay chân trong bụng nó, tôi có thể đoán được đó là "đứa bé" nó muốn cho tôi!
Ở đầu bên kia điện thoại, tiếng niệm chú của Trương đạo trưởng càng lúc càng lớn.
Lam Cẩn Huyên ngày càng đau đớn, con bé ôm thứ kỳ lạ kia lùi về sau, quay đầu, nhảy xuống ban công.
Tôi theo bản năng đuổi theo, sợ nó ngã chết.
Nhưng dưới lầu lại không có ai, tôi vội tìm dọc theo bờ tường bên ngoài, thấy tứ chi con bé không động đậy, nhưng tay chân trong bụng nó nhô ra như giác hút hút lấy vách tường, đỡ lấy con bé bò xuống như con ốc sên.
Chỉ một hồi đã xuống mấy tầng.
Con bé còn quay đầu, tươi cười kỳ dị.
Thứ kỳ lạ đó ôm lấy cổ con bé, nhe răng về phía tôi.
Tôi sợ tới mức vội chạy đi mở cửa.
Trương đạo trưởng lập tức cùng tôi ra ban công, nhưng Lam Cẩn Huyên đã bò xuống lầu.
Tôi bắt đầu thấy hối hận, không nên lo con bé nhảy xuống lầu chết.
Mà nên lập tức nói với Trương đạo trưởng con bé bỏ chạy, biết đâu Trương đạo trưởng sẽ bắt được nó.
Dường như nhìn ra được tôi đang lo lắng, Trương đạo trưởng nhìn chằm chằm ngã tư đường Lam Cẩn Huyên biến mất, lắc đầu: "Cô ta như vậy e rằng sẽ là phiền phức lớn."
"Nó bị sao vậy? Quỷ bám vào người à?"
Nghĩ tới cái thứ gớm ghiếc kia, tôi lại thấy sợ.
Cũng không ngờ rằng bản thân nhìn thấy cảnh tượng đó lại không ngất xỉu.
Còn phải cảm ơn đó không phải giấc mơ!
"Quỷ sơ sinh!" Trương đạo trưởng nhìn tôi, sắc mặt âm trầm. Anh chỉ vào bụng tôi, nói, "Mở ra xem đi."
Nghe anh nói, tôi mới nhớ suýt chút Lam Cẩn Huyên đã để một đám trẻ trong bụng cô ta chui vào bụng mình.
Mặc kệ xấu hổ, tôi vội kéo áo mình lên.
Kết quả là tôi suýt té ngã.
Bụng tôi nổi đầy chấm đỏ như những cái lỗ do bị kim đâm.
Nghĩ đến những bàn tay và bàn chân nhỏ bé vừa chạm vào bụng mình, tôi vội kể với Trương đạo trưởng câu Lam Cẩn Huyên nói rằng tôi không thể trốn thoát.
Anh đưa tay sờ chấm máu trên bụng tôi: "Không phải đã bảo em khóa chặt cửa, dù cô ta nói gì cũng không được đồng ý sao? Sao cô ta vào phòng em được?"
Tôi từng nghe câu chuyện vạn vật trở về cội nguồn.
Dù là yêu ma cũng phải nhập môn hoặc có người dẫn đường.
Do vậy người xưa mới có câu: Không làm việc xấu, không sợ ma gõ cửa.
Nếu ma có thể đi xuyên tường thì cần gì phải gõ cửa?
Thấy tôi còn nghĩ ngợi, Trương đạo trưởng hít sâu một hơi, bảo tôi kể mọi chuyện đã xảy ra từ lúc đón Lam Cẩn Huyên về.
Kể xong tôi thật sự thấy choáng ngợp, từ trường về nhà gặp bao nhiêu chuyện quái gở, thế mà tôi vẫn đón cô ta.
Trương đạo trưởng nhìn tôi: "Anh linh trên người cô ta như vậy, nếu muốn lớn lên, bắt buộc phải dùng máu để nuôi dưỡng, mà tốt nhất đương nhiên là máu của người thuần âm cùng huyết thống. Vì thế cô ta nhờ em đón cô ta vào lúc nửa đêm, để chắc chắn em không thoát được, cô ta bảo em đốt giấy trước, sau đó rắc gạo dẫn đường và bỏ gạo vào người em để dẫn vào cửa." Trương đạo trưởng thở dài, sắc mặt cực kỳ nặng nề.
"Thuần âm cùng huyết thống là gì?" Tôi nghĩ mà vừa tức vừa hận.
Tại sao lại tìm đến tôi?
"Quỷ sơ sinh kia chắc chắn do cô ta thụ thai. Cô ta phải tìm một trinh nữ có quan hệ huyết thống với mình, thay cô ta nuôi chúng. Cứ như vậy cô ta sẽ là quỷ mẹ, có thể khống chế đám quỷ đó." Thời điểm nói những câu này, mặt Trương đạo trưởng thoáng ửng đỏ.
Nghe tới hai chữ "trinh nữ", tôi cũng hơi bất ngờ.
Tôi theo bản năng hỏi: "Con bé mang thai quỷ sơ sinh? Có phải là con của quỷ không?"
Nếu không phải là con của quỷ? Con bé chỉ mới mười chín tuổi không phải sao? Nó có thể có con với ai?
Trương đạo trưởng lắc đầu: "Cụ thể thế nào thì em phải đi hỏi, trong người cô ta ít nhất có mười mấy con quỷ sơ sinh, việc này cũng thật kỳ lạ. Trước mắt phải xem trong vali của cô ta có gì đã."
Nghe vậy, tôi lập tức đưa Trương đạo trưởng đến phòng khách, hành lý vẫn ở đó.
Trực tiếp mở vali lớn ra, tôi và Trương đạo trưởng đều kinh hãi.
Tôi thấy bên trong đựng đầy những bình thủy tinh to bằng hai tay nắm lại với nhau, thứ chất lỏng màu vàng đục bên trong là những bào thai bầm tím.
Nhưng kỳ lạ là những bào thai này hình như chỉ mới thành hình, tay chân mới mọc, nhưng đầu lại to bằng đầu của một người đàn ông trưởng thành.
Tất cả đều ngâm mình trong bình thuốc, nở nụ cười quái dị, rùng rợn không thể diễn tả.