Ánh mắt cả hai chạm nhau trong gương, đôi mắt đen sáng của anh khẽ đảo, biết tôi đang nhìn mình.
Nhưng hình như anh không để ý lắm, tiếp tục lướt ngón tay, cổ tôi hơi nặng xuống, mặt dây chuyền vuốt chim lần nữa hiện ra.
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn tôi chằm chằm, bàn tay xoa nhẹ cổ tôi như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể bóp nát.
Nhưng anh chỉ cúi đầu đặt một nụ hôn lên sau tai tôi...
Cũng không thể nói rõ đó có phải nụ hôn hay không, nó mềm nhẹ như lông vũ hoặc chỉ là một cái gì đó thoáng qua.
Nghĩ đến mộng xuân đêm qua và cái chết của Đặng Tiểu Hà, cả người tôi căng cứng, quay đầu nhìn.
Nhưng khi quay đầu lại, phía sau không có gì cả.
Tôi sợ tới mức cứng đờ, vội quay đầu soi gương, trong gương vẫn không có gì, nhưng rõ ràng là mặt dây chuyền móng vuốt chim đang đeo trên cổ tôi.
Tôi đưa tay sờ, móng chim sáng như vàng, lạnh như băng.
Dù kéo hay giật thế nào, tôi cũng không tìm được chỗ nối.
Tôi lập tức chạy về văn phòng, cầm cây kéo định cắt sợi dây.
Nhưng dây quá ngắn, chỉ quấn quanh thịt, trái tay không cắt được, phải nhờ đồng nghiệp ngồi cạnh cắt.
Kết quả, cô ấy nhìn sợi dây tay tôi đang cầm, đảo mắt qua cổ tôi, cười nói: "Không ngờ đây mới là phong cách của Đặng tổng à? Sở thích này bây giờ mới có hay để khuấy động bầu không khí văn phòng vậy?"
"Tôi nói nghiêm túc đấy!" Tôi kéo sợi dây, chỉ cho cô ấy xem, "Cắt nó cho tôi!"
Nhưng đồng nghiệp chỉ gật đầu cho có lệ rồi kéo sợi dây. Tôi nhìn cô ấy luồn ngón tay vào sợi dây màu đen mà tôi đang nắm chặt, tươi cười với màn trình diễn "không có thật", cầm kéo và cắt mạnh nó: "Được rồi!"
Nhìn cô ấy rút ngón út ra, nỗi sợ đột nhiên bao trùm.
Không có tâm trạng đùa vui với đồng nghiệp, tôi vội cầm kéo chạy nhanh vào WC, soi gương, muốn tự cắt sợi dây ấy.
Nhưng sợi dây như hình với bóng, cắt ra rồi tự liền lại.
Trong lúc tôi đang vật lộn với chuyện này, di động đột nhiên đổ chuông.
Tôi sợ đến mức làm rơi cây kéo xuống đất, nhưng lúc này làm gì còn tâm trạng bắt máy.
Định nhặt kéo lên cắt tiếp thì điện thoại tự động kết nối.
Giọng của Đặng Tiểu Hà phát lên ở đầu bên kia, cô ấy có vẻ rất đau đớn, nức nở nói: "Cẩm Thu, cứu tớ... Cẩm Thu!"
Tôi giật mình, suýt chút làm rơi cây kéo lần nữa. Tôi vội lấy di động ra khỏi túi, xem màn hình.
Người gọi là Đặng Tiểu Hà.
Chuẩn bị hỏi cô ấy gặp chuyện gì thì có giọng nói mơ hồ của một người đàn ông ở đầu bên kia truyền đến: "Tao đợi mày dưới khu chung cư mày thuê nhà, nhớ mang cái móng vuốt kia đến."
Khi hắn ta nói chuyện, bên cạnh vẫn còn tiếng gào thét đau đớn của Đặng Tiểu Hà.
Tôi biết rất rõ giọng của cô ấy, dù gì mỗi tối khi tôi ngủ cô ấy đều livestream, thỉnh thoảng trong lúc "làm ăn" sẽ phát ra âm thanh đau đớn này nọ.
Nhưng không phải cô ấy chết rồi sao?
Móng vuốt mà người đàn ông đang nói có phải là móng chim trên cổ tôi không?
Tôi sờ mặt dây chuyền móng vuốt, đang định hỏi đối phương là ai thì điện thoại đã cúp máy.
Mối nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, tôi không biết móng vuốt chim Đặng Tiểu Hà đưa tôi là gì.
Tôi chộp lấy điện thoại, muốn gọi lại thì nghe giọng một nam lạnh lùng vang lên: "Đừng đi."
Tôi vội quay đầu, xung quanh không có ai cả.
Tuy nhiên, sợi dây quanh cổ vẫn đang di chuyển, sau đó tôi cảm nhận có một bàn tay lạnh băng đặt trên cổ mình.
Có thứ gì đó lay động trong tim, tôi theo bản năng nhìn vào gương.
Quả nhiên người đàn ông mặc đồ đen đang đứng sau lưng tôi, sợi dây chuyền quấn quanh cổ xoắn nhẹ, hơi nảy lên.
Anh nhìn tôi trong gương, gằn từng chữ: "Đừng đi."
"Anh là cái gì vậy?" Tôi run rẩy hỏi.
Có quá nhiều thể loại không phải người, ma quỷ, yêu tinh...
Nhưng anh chỉ nhếch môi nở nụ cười quyến rũ, cắn nhẹ vào vành tai tôi: "Rồi em sẽ biết."
Đau đớn khiến tôi theo bản năng tránh đi.
Nhưng vừa di chuyển, anh đã biến mất.
Thay vào đó là đồng nghiệp vào WC nhìn tôi một cách khó hiểu.
Tôi lờ mờ linh cảm có gì không hay nên nhanh chóng nhặt kéo lên, xin sếp cho nghỉ phép nửa ngày rồi gọi cho cảnh sát Cố.
Cảnh sát Cố nghe nói tôi đã nhận được điện thoại của Đặng Tiểu Hà thì bảo sẽ tới ngay, bảo tôi đợi ở dưới công ty.
Khi tôi xuống lầu, rất nhiều chim tụ về đậu trên cây cảnh, bụi rậm, thậm chí là mái hiên bên đường, nói chung là nơi tôi đặt chân đến có rất nhiều chim, trong đó chim đen là nhiều nhất.
Những người đi ngang qua đều cầm di động chụp ảnh quay video lại.
Tôi nhớ lại chuyện buổi sáng nghe nói chim hại người nên không dám ra ngoài, may mà cảnh sát Cố đến nhanh.
Có điều khi lên xe và lấy điện thoại ra, tôi không thể tìm thấy nhật ký cuộc gọi khi nãy còn ở trong di động. Hơn nữa lúc tôi cho cảnh sát xem mặt dây chuyền móng vuốt chim trên cổ tôi, cảnh sát Cố, đội trưởng Văn và một cảnh sát nam khác trên xe đều không nhìn thấy.
Tôi bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ có tôi, người đàn ông mặc đồ đen và Đặng Tiểu Hà đã chết mới có thể nhìn thấy móng vuốt chim này.
Tôi suy sụp ngồi trong xe, cười khổ: "Gặp quỷ thật rồi."
Nghe tôi nói vậy, đội trưởng Văn đang ngồi trước lái xe liếc nhìn tôi rồi đưa cho tôi di dộng của mình.
Tôi thầm nghĩ, anh ta định cho tôi xem ảnh chụp thi thể của Đặng Tiểu Hà à?
Kết quả đập vào mắt là một người đàn ông đầy máu me, nhìn sơ qua có vẻ quen mắt nhưng vết thương lại rất xa lạ.
Khuôn mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn, trên mặt có vài vết xước, rõ ràng là có người cào vào.
Điều kỳ lạ hơn là hình như có thứ gì đó nhô ra từ vết xước đó, giống như...
Lông vũ đang mọc?
Thấy tôi vẫn chưa hiểu, đội trưởng Văn đưa tôi một tờ giấy: "Đây là danh sách tất cả những người có giao dịch với Đặng Tiểu Hà, ba trong số đó đã bị chim tấn công, một khi bị cào, vết thương sẽ nhiễm trùng, mọc ra lông đen. Hai người đầu tiên bị tấn công là bạn trai cũ của Đặng Tiểu Hà và vợ mới cưới của hắn. Tấm ảnh này do người đưa hắn đến bệnh viện chụp lại, có điều hắn đã bỏ chạy trước khi chúng tôi tới. Chúng tôi nghi ngờ cái chết của Đặng Tiểu Hà có liên quan tới hắn, hoặc là hắn biết tại sao Đặng Tiểu Hà đã chết bảy ngày vẫn có thể... Hoạt động, và còn vấn đề của mấy con chim. Chúng tôi đang nghi ngờ Đặng Tiểu Hà đang dùng vu thuật để trả thù những kẻ đã bắt nạt cô ấy. Con quạ đen ăn thịt uống máu của cô ấy và mặt dây chuyền móng vuốt chim cô kể có lẽ là điểm then chốt của vu thuật này."
Nghe mà cảm thấy vượt xa sức tưởng tượng, tôi nhìn đi nhìn lại đồng phục của đội trưởng Văn và cảnh sát Cố cùng xe cảnh sát đang mở còi.
Hai người họ nói cho tôi biết về vu thuật sao?
Lướt xem mấy tấm ảnh, tôi thấy có một tấm chụp bạn trai cũ của Đặng Tiểu Hà bị cào mù mắt, trong mắt của hắn mọc ra lông đen.
Phía sau là một người phụ nữ nằm dưới đất, máu tươi từ hạ thân chảy ra.
Nghĩa là Đặng Tiểu Hà đang dùng cách này để trả thù?
Ngón tay tôi trượt theo vô thức.
Những gì tôi thấy là một cái xác chết phân hủy mạnh, có rất nhiều vết thương trên cánh tay trái như những mảnh nhỏ bị cắt ra.
"Cô ấy đã cho con quạ kia ăn thịt của mình." Đội trưởng Văn nhìn tôi, nghiêm túc nói, "Chúng tôi đã tìm được miếng thịt trong thùng rác mà cô đã đề cập. Qua giám định pháp y, xác định đó là của Đặng Tiểu Hà!"
Nhớ lại việc mình suýt nữa chạm vào miếng thịt đó, bụng tôi lập tức quặn lên, cảnh sát Cố vội xoay người đưa cho tôi chai nước.
Tôi nhấp một ngụm, vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đội trưởng Văn nói tiếp: "Chúng tôi đã tham khảo ý kiến của các chuyên gia và tin rằng cô có thể là một phần quan trọng trong vu thuật mà Đặng Tiểu Hà thực hiện. Vì vậy cô nhất định phải nói thật cho tôi biết, ngoại trừ việc đưa cho cô một chiếc móng vuốt vô hình, cô còn gặp chuyện gì kỳ lạ không? Điều đó có thể liên quan đến sự sống của những người trong danh sách mà cô thấy đấy." Đội trưởng Văn chỉ vào danh sách tôi đang cầm.
Tôi thế mới biết Đặng Tiểu Hà không chỉ livestream mà còn gặp gỡ trực tiếp với những người đàn ông trong danh sách.
Tôi trả lại di động cho đội trưởng Văn, kìm nén cơn sục sôi trong bụng, sắp xếp lại mọi việc trong đầu.
Tóm lại là Đặng Tiểu Hà đưa cho tôi một cái móng vuốt chim, đó có thể là dấu hiệu để người đàn ông màu đen đến tìm tôi và...
Ngủ với tôi!
Sau đó, người đàn ông vô danh kia giúp đỡ cô ấy, có thể là bằng cách điều khiển chim chóc trả thù những kẻ cô ấy có ác cảm.
Nhớ lại mộng xuân đêm qua, tôi định mở miệng kể về người đàn ông mặc đồ đen ấy thì cổ đột nhiên ớn lạnh, sau đó là cảm giác ấm áp và mượt mà giống đêm qua.
Thậm chí có hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, toàn thân tôi lập tức căng cứng.
Nhìn ra tôi đang có chuyện giấu giếm, đội trưởng Văn dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Chúng tôi sẽ bảo vệ cô và mấy trăm người trong danh sách."
Trong lúc anh ta nói chuyện, bên cạnh bỗng có tiếng sột soạt, chim như mây đen bay qua chiếc xe.
Thậm chí có những móng vuốt cào vào cửa kính tạo ra tiếng động sắc nhọn chói tai.
Tôi sợ tới mức theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vừa thứ tôi nhìn thấy là nụ cười giễu cợt của người đàn ông mặc đồ đen kia.
Thấy tôi quay lại, anh trơ trẽn vòng tay qua cổ và eo tôi.
Miệng ngậm vành tay tôi, anh lạnh lùng nói: "Bọn họ đoán đúng rồi. Ngay từ đầu Đặng Tiểu Hà thuê căn nhà kia để dụ em vào trò chơi của cô ta. Cô ta nuôi quạ đen bằng máu thịt của mình rồi hiến tế em cho tôi, để tôi báo thù thay cô ta, mà em chẳng qua là con mồi cuối cùng cô ta dùng để hiến tế mà thôi."
Cả người run rẩy, hai tay tôi cầm chặt danh sách.
Tôi có thể hiểu tại sao Đặng Tiểu Hà ghét những người này.
Nhưng tôi đã làm gì có lỗi với cô ấy sao?
Sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy?