Vô lại!
Cô mời gọi lúc nào!
Tô Tố mở mắt nhìn anh cúi người xuống, cô vội vàng bịt miệng lại, hung hăng trừng Tiêu Lăng “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Cô nắm chặt hợp đồng trong tay
Ban nãy cảm thấy đây là một cơ hội kiếm tiền, nhưng bây giờ cầm như than lửa vậy, khiến cô hận không thể hung hăng đập người đàn ông trước mặt này.
Bỉ ổi vô sỉ hạ lưu hỗn đản!
Trong lòng cô những câu có thể chửi đều chửi một phen, vẫn không bớt hận, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng thấp giọng cười
Hai tay anh giam Tô Tố vào tường, nhìn cô xù lông, không biết tại sao, cảm thấy rất vui vẻ
Thấy đôi mắt oan ức của Tô Tố phủ một lớp sương, không đùa cô nữa, thả 2 tay ra, không trói buộc cô nữa.
Tô Tố “tằng” một cái nhảy ra xa anh, lần nữa giữ khoảng cách
Tiêu Lăng mặt lại đen lại.
“Anh, anh có chuyện thì nói, đừng qua đây”
Tiêu Lăng lạnh lùng hừ một tiếng.
Anh cuối cùng cũng phát hiện ra, đối với Tô Tố, dùng mềm là không được, cần phải cứng rắn bắt ép, cô mới ngoan ngoãn nghe lời.
Bước từng bước lớn đến gần cô, cưỡng ép nắm lấy cổ tay cô, kéo ra ngoài, lần này Tô Tố ngoan ngoãn đi theo, không phản kháng nữa.
Hai người ra khỏi phòng làm việc, Tô Tố thở phào.
Không quan tâm thế nào, nhưng ở ngoài vẫn an toàn hơn cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Tiêu Lăng kéo cổ tay cô bước từng bước lớn.
Tiêu Lăng rất cao, khoảng 1m85, chân của anh rất dài, Tô Tố hoàn toàn không theo kịp tốc độ của anh, bị anh kéo đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Cô hôm nay đến kí hợp đồng, đặc biệt mặc đôi giày cao gót trắng cao 7 phân, bình thường cô không quen mang giày cao gót, Tiêu Lăng lại đi quá nhanh.
Chân cô khẽ nghiêng!
“A—-”
Tô Tố té xuống đất, lầu 26 đều được lát bằng đá cẩm thạch trắng, cô té một cái, đau đến muốn chảy nước mắt.
Hỗn đản! Đại hỗn đản!
Cô hận đến trong lòng chửi Tiêu Lăng một phen.
Tiêu Lăng thả cổ tay cô ra, quay lại thấy cô đau khổ bò trên mặt đất, giơ tay ấn vào mắt cá chân chân trái của cô.
Mắt cá chân trái của cô đã bị sưng lên
Tiêu Lăng níu chặt mày
“Không biết mang giày cao gót còn mang cao như vậy, té là đáng!”
Tuy nói như vậy, nhưng lại quỳ bên Tô Tố, nhìn đôi mắt ủy uất sắp khóc của cô, lửa giận trong lòng liền tắt, than một hơi,:”Có thể đi không?”
Lòng tốt giả tạo
Tô Tố cắn chặt môi, cố gắng đứng lên, nhưng chân cô thực sự rất đau, vẫn chưa đứng dậy thì lại té xuống.
Khuỷu tay và đầu gối đều đau đớn
Rách da rồi
Tiêu Lăng không biết làm sao, được tay đỡ cô.
Tô Tố đẩy tay anh ra, nhìn anh giận dữ “Không cần anh giả làm người tốt”
Nếu không phải anh kéo cô đi, cô sẽ bị té thành thế này sao?
Tiêu Lăng lạnh mặt
Anh vốn dĩ không phải là người kiên nhẫn, thấy cô không chịu phối hợp, níu chặt mày, anh lười phải nói nhảm, trực tiếp bế ngang cô lên, đưa đến thang máy.
“A —- hỗn đản, thả tôi ra!”
“Im miệng!”
Tô Tố chuyển động như con rắn vậy “Anh mau thả tôi ra, tôi tự đi “
Bọn họ nếu ra thang máy với tư thế này, bị người khác nhìn thấy, mặt của cô sẽ không cần nữa.Nhưng Tiêu Lăng không quan tâm đến cô, trực tiếp ôm cô vào thang máy, nhấn xuống lầu 1.
Từ lầu 26 xuống lầu 1 có một khoảng cách nhất định
Cái thang máy chuyên dụng của tổng tài này, giữa chừng sẽ không ai đi
Nhưng Tô Tố vẫn căng thẳng
Nếu bị người khác nhìn thấy, cô nhảy sông hoàng hà cũng không rửa hết tội.
Cô cuối cùng cũng ngoan xuống.
Khẽ níu ống tay của Tiêu Lăng, đáng thương nhìn anh, âm thanh mang ý khẩn cầu, “ Anh để tôi xuống được không? Tôi có thể tự đi”
“Còn cãi không?” Tiêu Lăng hạ thấp đầu, híp mắt nhìn cô
Vô sỉ! Nhân cơ hội uy hiếp cô
Nhưng cô không có cách nào khác, chỉ biết chấp nhận uy hiếp, cúi đầu để anh không thấy ánh mắt tức giận của cô, ủy khuất gật đầu “Không cãi nữa”
“Sau này ngoan ngoãn nghe lời?”
“…Uhm!”
Con mèo xù lông yên lặng xuống, Tiêu Lăng rất hài lòng, cũng không muốn ẵm Tô Tố nữa, hôm nay Tô Tố mặc một cái đầm ngắn màu trắng, đầm quá ngắn, anh ẵm cô như vậy rất dễ bị thấy…
Người phụ nữ của anh, người khác không thể nhìn
Tiêu Lăng thả cô xuống.
Tô Tố mới chạm đất, chân trái truyền đến cảm giác đau đớn, vô thức nhảy ra, cách xa Tiêu Lăng nhưng thấy Tiêu Lăng híp mắt cực kì bất thiện, cô nuốt nước miếng, cứng nhắc nhịn cảm giác muốn cách xa anh, cúi đầu buồn bực đứng kế anh.
Thang máy tầng tầng đi xuống
Không gian trong thang máy cực kì lạ, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe được.
Tiêu Lăng mắt nhìn xuống đôi chân trần của Tô Tố, nhíu mày
Cơ thể của Tô Tố không chỗ nào không hấp dẫn người khác.
Đôi chân thẳng tắp trắng nõn, nuột nà lại bóng láng, làm cho người ta chỉ cần nhìn đã sôi sục
“sau này không được mặc đầm ngắn!”
Tô Tố tự nhủ phải nhịn. Nhưng cô nhịn rồi nhịn, cũng không nhịn được, tức giận nhìn “Tiêu Lăng, cho dù anh là ông chủ của tôi, nhưng không quản được tôi mặc cái gì” Cô lấy hợp đồng từ túi ra, hung hăng đập lên cánh tay của Tiêu Lăng “Hợp đồng không nói yêu cầu về cách ăn mặc”
Tiểu yêu tinh còn biết dùng hợp đồng nói chuyện với hắn
Có tiến bộ
Anh thuận tay lấy hợp đồng ra, hợp đồng đã bị cô cầm tới nhăn, hợp đồng này là do anh đích thân soạn, không cần xem cũng biết bên trong viết gì. Anh tùy ý đem hợp đồng bỏ lại vào túi của cô.
Nhìn cô khó hiểu mà nhìn anh, anh tự nhiên cười, mắt nhìn vào bộ ngực phập phồng “Tiểu yêu tinh, chúng ta đâu chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới?”
Ánh mắt của anh quả thật quá trần trụi, khiến cho mặt cô đỏ như cà.
Cô ôm lấy ngực, cảnh giác nhìn Tiêu Lăng
Người này… rõ ràng là nhắc đến đêm hôm đó
Cô cắn môi, muốn nói chuyện, thì thang máy đến lầu 1
“Ding—–” một tiếng thang máy mở ra, lộ ra dòng người đi đi lại lại bên ngoài
Lời Tô Tố chuẩn bị nói bị nuốt hết vào trong.
Tiêu Lăng bước ra khỏi thang máy
Đứng trước cửa thang đợi một chút, thấy Tô Tố đứng đơ ở đó, nhăn mày “muốn cắm rễ trong thang máy à, ra đây”
“Oh!”
Tô Tố mím môi, đi ra thì đi ra, dữ cái gì mà dữ!
Cô khập khiễng đi ra khỏi thang máy
Giày cao gót chạm đất phát ra tiếng “cọc cọc”, dẫn đến ánh nhìn của mọi người
Khi thấy Tô Tố và tổng tài đi cùng nhau, mà còn đi từ thang chuyên dụng, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên và kì lạ
Ông trời ơi
Phải biết, thang chuyên dụng của tổng tài chưa từng có ai đi qua, kể cả thư kí Trương cũng chưa từng đi qua.
Người phụ nữ này và tổng tài có quan hệ gì?
Tô Tố cũng phát hiện ánh nhìn dị thường của mọi người, vô thức gia tăng khoảng cách với Tiêu Lăng.Cô không muốn sau này mọi người nói cô dựa vào quy tắc ngầm mà ký hợp đồng với truyền thông Kim Quang.
Muốn cùng anh có quan hệ rõ ràng?
Tiêu Lăng trong lòng lại nổi lửa giận, chỉ có Tiêu Lăng anh sợ cùng phụ nữ khác có quan hệ, lần đầu có người phụ nữ dám chê anh
Anh hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra, tự nhiên ôm eo cô.
——
Động tay động chân
“A, Anh làm gì thế! “
Tô Tố bị hành động của anh ta dọa mất hồn, đặc biệt là khi thấy ánh mắt dị thường của mọi người càng làm cô nổi da gà. Cô giơ tay đẩy anh ra “Đừng có động tay động chân”.
“Không động tay động chân, vậy muốn chạm vào đâu… nửa thân dưới? “
Hạ lưu phần tử!
Tô Tố vừa tức vừa ảo não, nhịn đến nỗi đỏ cả mặt.
Tiêu Lăng đối với phản ứng của cô rất hài lòng, cúi đầu thấp giọng uy hiếp bên tai cô:”Cô tốt nhất đừng nên động bậy, nếu không tôi không ngại trước mặt nhiều người như vậy hôn cô! “
Tô Tố theo phản xạ bịt miệng lại
Thật là sẽ hôn cô trước mặt mọi người, vậy cô sau này không cần da mặt nữa.
Cô khá không hài lòng
Người này rốt cuộc xem cô là người như thế nào
Không đợi cô hiểu được, bàn tay trên eo cô vòng qua, đặt lên thắt lưng cô, bàn tay của anh rất nóng, nóng đến độ cách một tầng quần áo mỏng dường như muốn làm bỏng cô.
Cô không quen tiếp xúc thân mật với một người đàn ông, nên không tự nhiên nhúc nhích cơ thể.
Bàn tay trên eo bỗng dưng ôm chặt
Tiêu Lăng cúi đầu nhăn mày “Đừng động đậy”
Bá đạo!
Dù không hài lòng, nhưng cô cũng bị Tiêu Lăng ôm lấy eo khập khiễng đi ra khỏi đại sảnh. Người trong đại sảnh nhìn có vẻ như ai cũng có việc làm nhưng vẫn lén nhìn về phía hai người họ.
Tô Tố cảm thấy như bị đâm sau lưng vậy.
Cô nhìn quanh một cái, đột ngột ho lớn tiếng.
Người trong đại sảnh lập tức dừng công việc lại, đều nhìn về hướng cô.
Nhiều ánh nhìn như vậy, như mấy trăm bóng đèn vậy.
Tô Tố ngại ngùng dừng chân lại, giải thích với mọi người “Cái kia….mắt cá chân của tôi đau …”
Ý muốn nói, do mắt cá chân đau nên Tiêu Lăng mới đỡ bản thân, bọn họ không có quan hệ gì cả, các người đừng hiểu lầm.
Cách giải thích này được gọi là càng nói càng làm người ta hiểu lầm.
Mọi người nghe xong cũng không cho là đúng, tiếp tục nhìn với ánh mắt kì lạ, phải biết là, tổng tài đại nhân có thể dùng danh từ máu lạnh vô tình để diễn tả. Đổi lại là người khác đừng nói đau mắt cá, kể cả gãy chân, tổng tài đại nhân cũng không chớp mắt đi ngang qua người đó.
Chỉ có người con gái này được tổng tài yêu thương, cô lại hận không thể làm rạch ròi mối quan hệ với tổng tài, các cô gái trẻ tuổi ở đại sảnh đau lòng đến tim như chảy máu không ngừng.
Chỉ có thư ký Trương nhịn cười.
Đây có phải là đang chê tổng tài sao.
Cô nhịn không được nhìn tổng tài một cái.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ngày nào, nhưng …. bộ dáng dường như lạnh lùng hơn bình thường một chút.
Thư ký Trương đi đến bên Tô Tố, vỗ vai cô:”Tô tiểu thư đau mắt cá đúng không, nhanh chóng để tổng tài dẫn cô đi khám.”
“Tôi…”
“Tôi biết tôi biết.” Thư ký Trương cười híp mắt ngắt lời cô: “Tổng tài của chúng tôi vẫn luôn yêu thích nhân tài, đối với nhân viên cũng rất quan tâm, cho nên chúng tôi không hiểu lầm đâu”
Đúng không!
Nhưng tại sao Tô Tố cảm thấy, Thư ký Trương cười không bình thường chút nào.
Cô vẫn muốn giải thích thêm, nhưng đã bị Tiêu Lăng nửa ôm nửa kéo ra ngoài đại sảnh. Ra khỏi toà nhà, một hơi nóng phả vào mặt.
Tiêu Lăng ấn vai cô “Tôi đi lấy xe, em ở đây đợi một lát”
“Tôi tự kêu xe là được…..” Dưới ánh nhìn sắc bén của Tiêu Lăng, lời nói của cô dần tắt.
…………..
Tiêu Lăng xuống tầng hầm lấy xe, cô đợi ở trước cửa tòa nhà đợi, một chân bị thương, cô đứng không vững, khó khăn tháo giày cao gót ra, chân vẫn còn đau. Cô cũng không quan tâm hình tượng, khập khiễng đi qua một bên ngồi xổm xuống.
Mặt đất rất nóng, chân trần đặt lên đất khiến cô nóng đến cắn răng, nhưng chỉ cần đợi một chút là có thể thích ứng được. Dựa vào bức tường nóng cháy da, đem đôi giày cao bảy phân hung hăng đập xuống cục đá dưới đất, xem cục đá như là Tiêu Lăng mà đánh.
“Chờ đó, sẽ có ngày tôi để anh xuống mà đạp, coi anh còn ngang ngược nữa không!”
Nhìn mặt trời từ từ đi về hướng nam, cô thở dài.
Tiểu Hy với hai đứa trẻ nhất định vẫn ở nhà đợi cô ăn trưa, cô không biết một lát Tiêu Lăng có thả cô về không.
Càng nghĩ càng phiền não.
Có chống tường đứng dậy, chưa thấy Tiêu Lăng trở lại, vỗ đầu.
Cô ngốc sao!
Tiêu Lăng kêu cô đợi thì cô phải đợi?
Bây giờ không trốn đi thì đợi đến bao giờ
Cô chống tường đứng dậy, giao thông ở thành phố a, đâu đâu cũng có taxi, cô bắt một chiếc là có thể về nhà.
Còn về chuyện huỷ hợp đồng, để lần sau hẳn nói.
Cô khập khiễng đi dọc theo đường đi bộ, từ xa thấy một chiếc taxi chưa có người ngồi, cô nhanh chóng vẫy tay.
“Ai, taxi, dừng một chút”
Taxi từ từ dừng xe bên đường.
Tô tố để chân trái lên, dùng chân phải nhảy về hướng bên đường. Nhưng chưa đợi cô nhảy qua đó, một chiếc xe đua màu đen phóng tới
Tô Tố nhìn xe ngày càng gần cô, dọa đến mặt trắng bệch.
Xe đó…. tại sao như muốn đâm vào cô
Không phải muốn đụng chết cô chứ!
Cô muốn trốn, nhưng cơ thể bị dọa đến cứng nhắc, chiếc xe màu đen phóng đến
bên cạnh cô.
“A——”
Cô bị dọa đến nhắm chặt mắt.
Cảm giác đau mà cô nghĩ không xuất hiện, cô nghe “Kít —– “của tiếng thắng xe, gió làm tóc cô bay loạn.
Cô từ từ mở mắt, thấy bánh xe dừng ngay kế ngón chân cô.
Tô Tố chảy mồ hôi lạnh
Một chút nữa!
Chỉ một chút nữa!
Không đợi trái tim sợ sệt của cô bình tĩnh lại, cửa xe chỗ lái mở ra, Tiêu Lăng từ xe bước ra, sau đó vòng qua xe, lạnh lùng đi đến bên cô.
Tô Tố nhìn thấy anh, lập tức tức giận, cô dám khẳng định, Tiêu Lăng nhất định là cố ý! Cô trắng bệch giữ lấy ngực mà hét vào Tiêu Lăng “Anh có bệnh sao! Chạy xe như vậy có thể hù chết người đó biết không!”
Tiêu Lăng một tay nắm lấy cổ tay cô, lạnh mặt nói “Cô lúc nãy muốn đi đâu?”
“Tôi…. mặc tôi đi đâu” Cô có chút hổ thẹn. Hồi nãy Tiêu Lăng kêu cô đợi, cô chút nữa đã chạy trốn.
Anh không phải vì tức giận chuyện này, muốn dạy dỗ cô, nên mới chạy xe như vậy hù dọa cô!
Biến thái! Biến thái chết tiệt!
Tiêu Lăng lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ đến cô dám không ngoan ngoãn nghe lời, mở cửa xe, không chút dịu dàng quăng cô vào xe, giúp cô đeo dây an toàn, “Ầm” một tiếng cửa đóng lại, anh nhanh chóng vòng qua bên kia, ngồi vào chỗ lái.
Cô vẫn chưa ngồi vững, xe đã “ùn” một cái phóng đi. bởi vì quán tính, làm cô rối loạn, rất không dễ dàng ngồi vững, lại phát hiện xe không chạy về hướng nhà cô.
“Ê, anh muốn chở tôi đi đâu?”
“Câm miệng”
Âm thanh của Tiêu Lăng như cắn răng mà nói ra, lạnh lùng hung dữ
Hoặc là bởi vì nhiệt độ trong xe hơi thấp, cô không chút cốt khí mà lạnh đến run rẩy.
Người nào đó ngồi ở ghế lái mặt lạnh hơn cả băng, giống như chỉ cần cô mở miệng thêm lần nữa, bất cứ giây phút nào cũng có thể dùng ánh mắt lạnh chết cô.
Nói thật, cô rất sợ Tiêu Lăng.
Cô không yên mà dịch chuyển cái mông, giữ khoảng cách an toàn với anh. Nuốt nước miếng, thực sự không có dũng cảm hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu.
Dù gì, anh là đại tổng tài, cũng không thể mang cô đi bán.