Tiêu Lăng lúc nãy chỉ thấy lông tơ trên lưng dựng ngược, hình như có một linh cảm chẳng lành.
Thư ký Trương bật cười, đùa, “Tiêu tổng, nghe nói hắt hơi là biểu hiện của việc có người nhớ nhung đó, có lẽ nào lại là cô Tô không?”
Tiêu Lăng sầm mặt.
Nhớ anh?
Tiêu Lăng đến chi nhánh công ty tại Anh đã nửa tháng nay, lúc đến hơi vội, thư ký Trương cũng cấp tốc bay sang vào ngày hôm sau. Trong thời gian này, để thử thách Tô Tố, anh cố tình không gọi điện cho cô. Nhưng chết tiệt, tiểu yêu tinh đó như quên mất anh thật,, đừng nói đến một cuộc điện thoại mà đến một tin nhắn cũng không có.
Tiểu yêu tinh vô lương tâm này!
Xem, sau khi về nước anh sẽ trừng trị cô thế nào.
Tiêu Lăng thở hắt một tiếng khó chịu, nhìn đống văn kiện đã ký, anh dựa người vào lưng ghế, day day quầng trán, “Tiếp đến có hành trình gì?”
“Tối nay còn một buổi tiệc cần tham gia, sáng mai có một buổi hợp đồng cần ký với ngài James.”
“Đặt vé máy bay ngày mai, mai về nước.”
Thư ký Trương khựng lại, như vậy có gấp rút quá không.
Tiêu Lăng không muốn nói nhiều, ra hiệu thư ký không cần nói gì nữa.
Thư ký Trương lắc đầu ngao ngán, vừa định đi ra lại bị gọi giật lại.
“Đợi chút.”
“Tiêu tổng còn gì căn dặn?”
“Cô đi mua giúp tôi một món quà…..”
“Dạ…..cho cô Tô phải không ạ.?” Dạo này Tiêu tổng hình như chỉ qua lại với mình cô Tô là người khác giới.
Tiêu Lăng gõ nhẹ lên bàn làm việc, suy nghĩ một hồi, anh vẩy tay, “Thôi, sau bữa tiệc tối nay tôi sẽ tự đi mua.”
Thư ký Trương hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng không hỏi nhiều, gật đầu rồi tiến ra khỏi phòng.
……
Trong những ngày không có sự có mặt của Tiêu Lăng, cuộc sống của Tô Tố trôi qua rất êm đềm.
Phân cảnh của cô cũng đã quay gần xong, cô rảnh rỗi hơn, cũng có thời gian đưa hai đứa nhỏ đến trường học.
“Ma mi, tại sao hè rồi mà vẫn phải đi học ạ?”
Tiểu Thất mặt xị xuống, kéo lấy tay Tô Tố, tỏ ra khá không thích đến trường mẫu giáo. Cô bé ngước mặt lên, gương mặt bí xị, nắm chặt lấy tay Tô Tố mà lắc qua lắc lại, “ma mi, không đi có được không?”
Tô Tố có chút ngao ngán.
Trường mẫu giáo này là một cơ sơ ở gần căn hộ của Tiểu Hy, an ninh rất đảm bào, cũng có nhiều phụ huynh cho con theo học. Cô đã suy nghĩ rất lâu mới chọn được cơ sở này.
Ai mà nghĩ được Tiểu Thất lại không ưa đến vậy.
Tô Tố ngồi xuống ngang với hai đứa trẻ, “Tiểu Thất, sao lại không muốn tới trường vậy?”
Tiểu Thất bĩu môi, “Mấy đứa nhóc ở trường mẫu giáo trẻ con lắm, Tiểu Thất mới không muốn chơi với mấy đứa nhóc kìa.”
Tô Tố khóe miệng giật giật.
Đám nhóc?
Con cũng là một đứa nhóc đấy!
Cô bỏ cuộc với đứa con gái, quay qua nhìn Cảnh Thụy, “Cảnh Thụy, con thì sao?”
Tô Cảnh Thụy như một ông cụ non, suy nghĩ hồi lâu cậu quay lại gật đầu.
“Được!”
Tô Tố hơi có chút kinh ngạc, Cảnh Thụy trước giờ vẫn như một ông cụ non, cô còn nghĩ cậu mới là đứa khó nhằn kìa.
Tô Cảnh Thụy lúc này đã nắm lấy tay Tiểu Thất, “Có anh ở đây mà.”
Như vậy, Tô Tố thành công trong việc đưa hai đứa đến trường học.
Sau khi hai đứa nhỏ đi học, Tô Tố mới phát hiện Tiểu Hy bắt đầu bận rộn. Cô như bỗng nhiên ngộ ra, có lẽ khi trước vì chăm sóc hai con của cô mà Tiểu Hy không nhận thêm công việc, nghĩ vậy Tô Tố thấy chút có lỗi với Tiểu Hy.
Tiểu Hy học chuyên ngành diễn nhưng cô nói chuyện khá lau loát, thi thoảng trong trường có hoạt động thì đều mời Tiểu Hy lên dẫn chương trình.
Cũng vì lý do đó Tiểu Hy quen được không ít người, có thêm nhiều hơn mối quan hệ.
Công việc làm thêm của cô cũng là MC dẫn chương trình.
Hôm nay, một ngày bình thường như mọi ngày, hai đứa nhỏ đi học, hiếm khi Tô Tố và Tiểu Hy có thời gian nằm ở nhà xem ti vi. Hai người cuộn mình trên sofa, dựa đầu vào nhau vừa xem game show truyền hình vừa truyền tay nhau gói khoai tây.
Ti vi vừa phát đến đoạn tin vắn, về chuyện thị phi một nam minh tinh, Tiểu Hy kích động nhiếc mắng, khua tay múa chân.
“Hứ, chuyện tòm tem ngoài hôn nhân của anh ta cuối cùng cũng bị bại lộ rồi, mẹ nó chứ, tên này sở khanh thật luôn, vừa đi ăn phở bên ngoài vừa đóng vai người chồng tốt, súc sinh!”
Tô Tố đẩy đầu cô một cái, “Mày biết trước rồi à?”
“ Ờ!” Tiểu Hy hếch cằm, tay chống nạnh, tướng: “đương nhiên là tao biết lâu rồi”. “Người trong giới đều biết hết rồi, chỉ là họ không truyền ra ngoài thôi.”
Được thôi, hóa ra chỉ có mình cô là chẳng biết gì.
Bản tin này vừa phát xong lại nối bản tin khác. Tô Tố vừa nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trên ti vi, cô thần người ra, mặc cho miếng khoai tây cứ nằm nguyên trên tay.
Đây không phải là……đạo diễn Lý Vĩ mà cô gặp hôm dạ hội sao?
An Tiểu Hy không nhận thấy sự khác thường của Tô Tố, tay cô thọc vào túi khoai tây nhấc ra một miếng ngấu nghiến, nhai ”nhóp nhép”, vừa nhìn thấy Lý Vĩ, cô lộ rõ vẻ khinh miệt, “Ê, cái tên đốn mạt này sao cũng lên thời sự rồi. Để xem…… đạo diễn nổi tiếng Lý Vĩ lợi dụng chức vụ, “làm luật” với nhiều nữ minh tinh, bị trả thù đẫm máu–chặt mất bàn tay phải. Uồi, tin tức này hơi bị nóng hổi đấy.”
Tô Tố nhìn thấy hình ảnh máu me trên màn hình, rùng mình, khoai tây cũng khỏi muốn ăn luôn.
An Tiểu Hy cũng vậy, cô vứt lại miếng khoai tây vừa lấy vào trong bịch, rụt cổ, “Chẳng biết ông ta đắc tội ai đây.”
“Ờ…….”
“Lý Vĩ à, xem ông mới quay được hai bộ phim ăn khách một chút mà đã không còn nhớ mình là ai rồi, trong giới thì ông ngang tàng hống hách, lần này thì xem ra đắc tội ông nào rồi, không thì sao mà phải chịu đau đớn thế này.”
Không……không phải chứ.
Tô Tố giật mình nhớ lại tối hôm đó trong khách sạn, Tiêu Lăng hung hăng hỏi cô, Lý Vĩ dã dùng tay trái hay tay phải chạm vào cô.
Lông tơ cô dựng ngược.
Cô nuốt nước bọt, chắc là…..không phải anh ta làm chuyện này chứ.
“Mày sao thế, sắc mặt khó coi vậy?” An Tiểu Hy nhìn Tô Tố.
Tô Tố nghĩ một hồi, bặm môi đành nói cho Tiểu Hy biết câu chuyện tối hôm dạ tiệc, tiện cô cũng nói luôn chuyện công ty sắp xếp quản lý cho cô, sắc mặt cô trắng bệch nhìn Tiểu Hy, “Tiểu Hy…..Mày bảo, có phải do anh ta làm không?”
An Tiểu Hy đơ ra, “Cho nên tối đó mày ở với Tiêu Lăng? Lúc mà kết thúc dạ tiệc?”
Tô Tố đơ cứng, gật đầu.
“Ố ồ, mày đã kịp bắt cặp với anh đẹp trai đó rồi.”
Tô Tố cáu.
“Có thể để ý vào vấn đề chính không!”
An Tiểu Hy lăn lộn xong bèn suy nghĩ, nói cho cùng cô cũng vẫn quan tâm đến cô bạn thân này hơn. Cô tắt ti vi, xoay người lại khoanh chân nhìn Tô Tố cười tít mắt, “Tô Tố, nói cho tao biết, mày nghĩ như thế nào?”
“Tao thấy anh ta…rất đáng sợ.”
Tiêu Lăng gần như là một tên biến thái vậy, từ ngày đầu cô gặp anh ta đã vậy, anh ta vừa dọa dẫm vừa dỗ ngọt, nếu như chuyện của Lý Vĩ đúng là do anh ta làm thì cô thề sau này sẽ tránh anh ta thật xa.
Cái giá phải trả cho việc làm mách lòng anh ta lớn quá.
Hôm nay anh ta có thể đối xử như vậy với Lý Vĩ, ai mà biết sau này anh ta có làm như vậy với cô không?
“Công nhận là đáng sợ thiệt.” An Tiểu Hy nhớ lại hình ảnh máu me khi nãy, cô rùng mình, “Thế mày làm sao bây giờ? Hay là nói thẳng với anh ta mày có con rồi, cho anh ta tự bỏ cuộc?”
“Không được, một tên biến thái như hắn ta mà biết chuyện Tiểu Thất và Cảnh Thụy, chắc chắn sẽ dùng tụi nhỏ để uy hiếp tao.”
An Tiểu Hy thở dài, “Vậy phải làm sao? Chẳng nhẽ cứ để như thế này.”
Tô Tố lắc lắc đầu.
Nếu cô biết nên làm gì, thì đã không phải u sầu sợ hãi như thế.
Nhưng may sao dạo gần đây không thấy Tiêu Lăng liên lạc với cô, biết đâu anh ta lại đã tìm được con mồi mới và quên cô rồi thì sao?
Nghĩ đến đây, cô thấy trong lòng nhẽ nhõm đi nhiều.
Tô Tố chỉ thở phào được hai ngày, sau đó thì cô có muốn vui vẻ cũng không được nữa. Ngày hôm đó, cảnh quay của cô không nhiều, quay xong cũng mới một giờ chiều, vừa bước ra khỏi phim trường, cô đã thấy chiếc xe hơi quen thuộc của Tiêu Lăng đậu bên lề đường.
Tiêu Lăng đương nhiên cũng đã nhìn thấy cô, anh ra khỏi xe bước thẳng về phía cô.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tố là chạy.
Nhưng mỗi lần nghĩ trốn thoát, đôi chân cô như không dịch chuyển được. Đang là mùa hè, rõ ràng mặt trời đang nắng chói chang, nhưng cô cảm thấy mồ hôi lạnh buốt phía sau lưng.
Cô vẫn ngượng ngùng đứng đó, gượng cười với anh, “Tiêu……Tiêu Lăng à, chả phải thư ký Trương đã nói là anh đi công tác rồi sao, sao trở về sớm thế?”
Đôi mắt của Tiêu Lăng lạnh lẽo một lúc, và tiếng bước chân của anh ngày một lớn hơn.
Nhanh?
Anh ta đã đi công tác suốt mười bảy ngày, đếm thời gian mỗi ngày, chỉ cảm thấy rằng mỗi ngày một đau khổ. Anh vừa trở về nước, và thậm chí không về nhà, anh đi thẳng đến thành phố điện ảnh mà không ăn cơm. Để không làm phiền việc quay phim của cô, anh đã chờ hơn một tiếng đồng hồ trong phòng quay phim, chỉ muốn gặp cô sớm thôi.
Nhưng người phụ nữ đáng chết này lại nghĩ rằng anh về vậy là sớm?
Có phải anh ta suốt đời này không làm phiền cô, cô sẽ thấy hạnh phúc.
Càng nghĩ mặt anh càng tối sầm lại.
Anh nắm lấy cổ tay cô và khuôn mặt tối sầm không nói một câu kéo cô về hướng đang đậu xe.
“Ai… anh từ từ, chậm lại.”
Tiêu Lăng bước tầng bước lớn, Tô Tố bị lôi kéo xém vấp ngã, cô không dám níu tay anh ra, cô lẩm bẩm, “Tôi có thể tự đi được không cần anh dắt đâu……”
Đôi mắt sắc bén của Tiêu Lăng lướt nhìn Tô Tố cười thâm hiểm, thấy vậy cô không dám nói gì.
Trong lòng oán thầm.
Người đàn ông này thực sự bị bệnh, không biết ai khiến anh ấy không vui, còn chạy đến chỗ cô để làm mặt không vui.
Có phải không kí được hợp đồng, công ty sẽ bị phá sản?
Nghĩ về điều này, bản ngã xấu của Tô Tố cảm thấy mát dạ.
……
Chiếc xe đã được mở điều hòa, bước vào trong không khí thật mát mẻ.
Xe bắt đầu khởi động
Tiêu Lăng lập tức lái xe và sắc mặt nặng nề không nói gì.
Ban đầu, Tô Tố muốn mặc kệ anh, nhưng khi nhìn chiếc xe chạy trong một thời gian dài, không dừng lại, bất chợt cảm thấy lo lắng.
Cô nắm chặt lấy túi sách, quay đầu lại nhìn anh một cách cẩn thận. “Này… Tiêu Lăng, chúng ta sẽ đi đâu?”
Chúng ta à?
Hai từ này khiến Tiêu Lăng hài lòng, anh liếc nhìn Tô Tố, khuôn mặt anh trông có vẻ dễ chịu hơn một chút, “Đi ăn tối.”
Tôi đã ăn rồi…
Lời nói chưa được nói ra, Tiêu Lăng có vẻ đoán rằng cô sẽ nói điều này, từng ánh nhìn lạnh lẽo sắc bén toát ra từ trong mắt anh
Tô Tố nuốt lại lời nói.
Cô an ủi bản thân, không phải chỉ đi ăn thôi sao? Dù sao, cũng là ban ngày, anh ta không thể làm gì cô được. Nhưng khi cô nghĩ về những lời của Đường Sảng ngày hôm đó, nụ cười trên khuôn mặt của cô lạnh nhạt hơn, và cái mông nhỏ cố ý né sang một bên.
Chuyển động của cô rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Tiêu Lăng phát hiện, anh lái chiếc xe và chân mày nhăn nhó.
Tiêu Lăng đưa Tô Tố đến một nhà hàng với một nhà bếp riêng.
Hoàn cảnh rất thanh lịch.
Lần này là thời điểm ăn uống, nhà hàng có rất nhiều người.
Tiêu Lăng muốn có một phòng riêng, hoàn cảnh trong phòng riêng rất tốt, trang trí kiểu thời cổ xưa, cánh cửa đóng lại, và không thể nghe được tiếng ồn ào bên ngoài nữa.
Tô Tố dở thủ đoạn, chờ đợi Tiêu Lăng ngồi xuống, sau khi Tiêu Lăng ngồi xuống, cô lập tức tìm một vị trí ngồi xa Tiêu Lăng
Tiêu Lăng cau mày nhìn cô và vỗ nhẹ vào vị trí ngồi bên cạnh anh, “qua đây ngồi”
“Được rồi… tôi ngồi đây rất tốt.”
“Lại đây!” giọng anh lạnh lại.
“Ờ!”
Tô Tố cắn môi, không cam tâm muốn ngồi cạnh anh, hai người vừa ngồi xuống, người bồi bàn xinh đẹp bèn rót trà.
Tô Tố không biết uống trà, nhưng khi cô nếm thử lại rất ngon.
Tiêu Lang rõ ràng là rất quen thuộc với nơi đây. Ngay cả thực đơn anh cũng không cần nhìn, liền gọi lên vài món ăn.
Tô Tố lật qua thực đơn và thấy giá ở trên thực đơn thì kinh ngạc.
Cái này quá đắt!
Cô thấy Tiêu Lăng không ngừng kêu món ăn, và nhanh chóng giật kéo tay áo anh, Tiêu Lăng quay nhìn, Tô Tô đau đớn tiếc rẻ nói: “chỉ hai chúng ta ăn sao lại gọi nhiều món thế, đủ rồi”
Vì anh ta mà tiếc tiền?
Tâm trạng không vui của Tiêu Lăng đột nhiên tiêu tan, và gật đầu với người phục vụ. “Được rồi, nhiêu đây đủ rồi.”
“Được rồi, Tiêu Tổng hãy đợi tí.”
Cô phục vụ xinh đẹp mỉm cười và rời khỏi phòng riêng. Khi người phục vụ rời đi, không khí trong phòng lại trở lạnh. Tô Tố có một chút e thẹn, cô buồn bã chán chường giật kéo khăn trải bàn, ho nhẹ một cái, quay sang nhìn Tiêu Lăng, bèn cất tiếng nói, “Này…… anh thường xuyên đến đây ăn à?”
“Thỉnh thoảng.”
“…” như vậy làm sao cô bắt chuyện tiếp được.
Tô Tố đổ mồ hôi, người này đúng là vị vua lạnh lùng.
Cô tiếp tục tìm chủ đề nói và bí mật hét lên với anh: “anh tâm trạng không tốt ư? Công việc bàn không thành công à?”
“Không tốt, thành công rồi.”
Tô Tố phản ứng một lúc chợt hiểu rằng anh đang trả lời hai câu hỏi của cô.
Tâm trạng không tốt vì đã bàn thành công việc kinh doanh.
Cô lặng lẽ lau mồ hôi lạnh từ tay mình và hoàn toàn không nói nên lời.
Thôi kệ, anh ấy lạnh lùng vậy, cô sẽ không cần nóng mặt bắt chuyện nữa, không thèm nói chuyện nữa, cầm ly trà húp từng ngụm nhỏ.
Tiêu Lăng đợi một lúc và vẫn không thấy Tô Tố hỏi anh tại sao lại có tâm trạng xấu, thế là mặt anh tối sầm lại. Anh gần như tức giận muốn nôn ra máu, chịu đựng một hồi thấy người ta không có ý định chú ý đến anh, càng hậm hực, và anh chủ động mở miệng, “dạo này cô bận lắm à?”
Có quá bận đến ngay cả gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho anh cũng không có thời gian à?
“Không, gần đây rất thoải mái, những cảnh của tôi đóng cũng gần hết rồi, chỉ còn một vài cảnh ngoài trời chưa quay thôi, đạo diễn cho biết phải đi đến những ngọn núi ngoài trời lấy cảnh, đến lúc đó họ cho tôi đi cùng với họ.”
Sắc mặt của Tiêu Lăng còn tệ hơn nữa.
Người phụ nữ chết tiệt này,thời gian nhàn nhã như thế cũng không liên lạc với anh ta!
Anh không thể nhịn được bèn lạnh mặt và thẳng thắng hỏi, ” không bận sao không liên lạc với tôi?”
Câu hỏi này được hỏi…
Họ không thân thiết đến nỗi phải liên lạc mỗi ngày.
Tuy nhiên, có đánh chết cô cũng không dám nói vậy với Tiêu Lăng.
Tô Tố sửng sốt một chút, và kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng, cảm thấy có lỗi, ngượng ngùng gãi đầu, “Anh không bận à?”
“Tôi có bận rộn đến nổi không trả lời được điện thoại của cô không?” Tiêu Lăng nhìn cô lạnh lùng. “sau này tôi đi công tác, nhớ gọi điện cho tôi.”
Tô Tố hít một hơi thật sâu, vừa muốn nói chuyện, cánh cửa phòng riêng mở ra, và thức ăn được đặt lên bàn.
Sự can đảm mà vừa mới được cô thổi phồng lên giờ như quả bóng bị kim đâm thủng, chốc lát bị xì xẹp.
Chán nản và cúi đầu xuống.
Quên đi, đợi cho đến khi bữa ăn kết thúc rồi nói tiếp
Cô ấy lắc nắm tay và bí mật cổ vũ cho bản thân mình. Hôm nay cô ấy phải nói rõ ràng với Tiêu Lăng.
Tô Tố thực chất không có đói.
Nhưng mà các món ăn trên bàn có đầy đủ hương vị thơm phức, những bữa ăn trưa trong đoàn phim không thể so sánh với những món ăn này.
Đặc biệt là món cua trên bàn, mùi thơm lan tỏa khiến Tô Tố thèm đến chảy dãi, cô nuốt nước bọt, cái bụng đột nhiên kêu “ọt ẹc”.
Mặt Tô Tố đỏ bừng, ôm bụng và bí mật liếc nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng dường như nghe thấy tiếng kêu trong bụng cô, đôi mắt anh lóe lên một nụ cười, gắp một con cua lớn bỏ lên cái dĩa trước mặt cô, giả vờ nghiêm túc nhìn cô, “còn ngơ ra làm gì, ăn đi!”
Tô Tố lập tức mở mắt mỉm cười, và cúi đầu xuống ăn ngon lành.
Ngược lại Tiêu Lăng chưa ăn gì từ khi rời khỏi máy bay, mặc dù đói bụng, nhưng không có khẩu vị, vài món cuối cùng được gọi tất cả gần như vào bụng của Tô Tố.
Tô Tố hì hụt ăn.
Khó trách về giá của món ăn quá đắt, nó thực sự rất ngon.
“No chưa?” Tiêu Lăng thay đổi tâm trạng của mình rất nhiều, cười với cô. “nếu chưa no thì gắp thức ăn nữa đi.”
“No rồi No rồi.”
Tô Tố no say ôm bụng hài lòng.
Cái bụng cô đã bị nhét đầy, nếu ăn nữa sợ vỡ bụng mất.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Họ đồng thanh nói, nói xong, cả hai đều ngẩn người ra, Tiêu Lăng rất hài lòng với mối quan hệ của hai người, gật đầu cười với cô ấy “cô nói trước đi.”