Tô Tố tẩy đi lớp trang điểm, vừa chuẩn bị ra về thì bị Đường Sảng và mấy người trợ lý của cô ta chặn lại trong phòng hóa trang.
Thợ trang điểm cũng đều đã về hết, giờ chỉ còn lại mấy người họ ở lại trong phòng.
Tô Tố cau mày, tuy nhiên cô không thấy sợ hãi.
Đây là nơi làm việc, đạo diễn Phạm Lãi còn ở ngoài kia, dù thế nào cũng khó có thể xảy ra chuyện gì.
“Cô Đường đây có chuyện gì không?”
Đường Sảng ném túi xách sang một bên, đi về phía Tô Tố, mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh nhìn như muốn bùng lửa.
Từ lần đầu gặp Tô Tố tại công ty, Cô đã cảm thấy Tô Tố sẽ là một mối đe dọa cho bản thân.
Nhưng cô không ngờ, mối đe dọa này kéo đến nhanh như vậy.
Nhớ lại ngày hôm qua, Tiêu Lăng đánh đạo diễn trước mặt mọi người chỉ vì Tô Tố, cô đã hận nỗi muốn ăn tươi nuốt sống Tô Tố. Tiêu Lăng chưa từng vì một đứa con gái nào mà mất bình tĩnh đến thế.
Chưa từng một lần.
Cho nên cô thấy hoang mang.
“Tô Tố, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Tiêu Lăng ra!”
Tô Tố bỗng dưng cảm thấy tim cô thắt chặt lại.
Tiêu Lăng và Đường Sảng rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Đường Sảng vừa nói vừa lấn đến, Tô Tố toan vung tay đẩy cô ta ra, vừa đưa tay thì bị mấy nười trợ lý của Đường Sảng vây lấy cô, hai người kẹp chặt lấy khuỷu tay cô.
Tô Tố không cựa quậy được, sắc mặt cô khá khó coi,” Đường Sảng, cô định làm gì?”
Đường Sảng thấy Tô Tố đang phải bó tay chịu trói, tâm tính cũng dễ chịu đi ít nhiều, giơ tay nhéo lấy eo Tô Tố.
“Ái……Cô dừng tay lại!” Tô Tố đau đến suýt xoa.
Đường Sảng là người thông minh, có đánh cô ta cũng không chọn chỗ dễ bị nhìn thấy, sợ rằng người khác chỉ nhìn là biết, nên cô ta chỉ đánh những chỗ quần áo Tô Tố che được.
Cô ta bặm môi, cấu, xéo lấy da thịt Tô Tố, gằn giọng cảnh cáo cô, “ Tiêu Lăng là của tôi! Đừng hòng dòm ngó anh ấy, Tô Tố, còn để tôi bắt gặp cô quyến rũ anh ấy thì đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô!”
Tô Tố cố cắn răng chịu đau, trợn mắt lườm Đường Sảng, “Cô là cái gì của anh ấy, tư cách gì cô cảnh cáo tôi.”
Trong cô trào dâng cảm xúc chua chát, không biết vì cái gì, cô không thể giải thích với Đường Sảng quan hệ của cô và Tiêu Lăng.
“Vì tôi đã là người yêu của anh ấy nửa năm nay, không có đứa con gái nào có thể ở bên anh ấy quá ba tháng cả, nhưng tôi theo anh ấy đã được nửa năm rồi. Tôi đặc biệt hơn cô.” Đường Sảng túm lấy cổ áo Tô Tố, nghiến răng nhìn cô, “Tô Tố, cô cũng giống như mấy đứa con gái khác thôi, tôi cũng chẳng thèm bận tâm đâu, nhưng tôi nói cho cô biết, cô đừng có nằm mơ được đỉa đeo chân hạc. Cô có biết anh ấy vì muốn lăng xê tôi đã làm gì không? Bộ phim cho thanh thiếu niên nổi tiếng khi trước mà tôi đóng, là do anh ấy yêu cầu công ty truyền thông viết kịch bản và dàn dựng dành riêng cho tôi đấy, anh ấy đả thông mọi quan hệ cho tôi, để cho tôi giành giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đại lục đấy, với anh ấy tôi là người đặc biệt, cô hiểu chưa?”
Tim Tô Tố quặn lại. Đau âm ỷ…..
Rõ ràng biết được chuyện này đối với cô là một tin tốt, có Đường Sảng rồi thì Tiêu Lăng sẽ không quấy rầy cô nữa, nhưng….. nhưng không hiểu sao tim cô lại thấy đau, mũi cô cay nồng?
Cho nên……
Tất cả những gì Tiêu Lăng đang làm với cô, chỉ là đang diễn lại những gì anh đã từng đối xử với Đường Sảng hay sao?
Trong đầu cô rối bời, cô còn không để ý tới Đường Sảng đã bỏ đi cùng với người của cô ta tự lúc nào.
Cô lững thững đi ra từ phim trường, tiến từng bước chậm chạp. Ánh nắng chói chang chiếu lên da cô những tia bỏng rát. Nhưng nay cô chẳng còn cảm thấy gì.
Cô cứ đi như vậy một tiếng liền, điện thoại bỗng dưng réo. Trên màn hình điện thoại là hai chữ “Tiểu Hy”, khi này cô mới định thần lại, vội vàng bắt máy.
“Alô, Tiểu Hy?”
“Tô Tố, bao giờ mày về thế? Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhớ mày lắm đấy, chúng nó muốn nói chuyện với mày.” Phía An Tiểu Hy phát ra một số tạp âm.
Đến khi đầu dây bên kia có có tiếng vọng thì đã là tiếng nói ngọt ngào, non nớt của Tiểu Thất.
“Ma mi đang ở đâu thế? Hôm nay mẹ nuôi dẫn con và anh đi chơi công viên đấy, khi nào thì ma mi về, lần sau chúng ta cùng đi chơi nhé.”
Trái tim lạnh băng của Tô Tố như ấm lại.
Khóe môi Tô Tố dâng lên, cô mỉm miệng cười với con gái: “Được chứ, lần sau ma mi sẽ dẫn con và anh đi công viên chơi nhé. Hôm nay ma mi xong việc rồi, lát nữa ma mi phải rẽ qua công ty một lát nhưng sẽ rất nhanh thôi là về với con nhé, hai đứa ở nhà đợi mẹ, phải ngoan nghe chưa nào.”
“Vâng ạ, vậy bai bai ma mi.”
“bye bye.”
Tô Tố cất điện thoại, tâm trí cô đã bình tĩnh lại.
Cô giơ tay bắt taxi, “ Tới truyền thông Tinh Quang.”
Tiêu Lăng cũng chả có quan hệ gì với cô cả, cô đau đầu vì anh ta làm gì.
Chỉ là một người đàn ông thôi mà.
Hứ!
Cô có một cậu hoàng tử ấm áp và một cô công chúa thông minh, cô còn cần gì một người đàn ông. Hơn nữa lại còn là dạng công tử làng chơi như Tiêu Lăng, Tô Tố nắm chặt lấy túi xách, cười nhạt.
Trêu ghẹo bao nhiêu người phụ nữ khác còn muốn sờ tới cả cô, quả nhiên là bệnh nghề nghiệp của mấy tay chơi.
Loại đàn ông như vậy không phải chỉ biết dựa vào có tý bề ngoài, lại có tý tiền, hay dùng danh vọng lôi kéo, ngoài ra chẳng còn điểm gì nổi bật hay sao?
Tô Tố cứ thầm tự nhủ với bản thân như vậy cho đến khi xe dừng lại trước cửa công ty, để cô thấy như bây giờ trái tim mình đã được trang bị một lớp giáp sắt dày dặn.
Người ra tiếp cô vẫn là thư ký Trương.
“Cô Tô, hôm nay công ty sẽ sắp xếp người quản lý và trợ lý cho cô.”
Tô Tố gật đầu lễ phép, và một chút xa cách, “Cảm ơn chị.”
Thư ký Trương là ai? Là trưởng thư ký bên cạnh Tiêu Lăng.
Dường như phát hiện thấy sự khác biệt của Tô Tố so với cô của buổi sáng, mặc dù không biết do đâu, nhưng Thư ký Trương đoán nghĩ sự tình không tránh khỏi có can dự đến Tiêu tổng.
Thư ký Trương dẫn Tô Tố lên lầu, thấy cô để ý quan sát xung quanh, sau khi xác định là không có ai ở đây, Thư ký Trương mới nghiêng đầu cười với Tô Tố, “ Sáng nay sau khi Tiêu tổng chở cô đến trường quay thì có việc nên đã đi công tác luôn rồi.”
Tô Tố như thở phào, cô không trả lời.
Lúc này cô không hề muốn gặp Tiêu Lăng, đúng lúc anh ta đi công tác càng tốt, vậy sẽ không có ai đùa bỡn cô nữa.
Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy một chút thất vọng vụt qua?
Tô Tố ép mình gạt phăng đi những xúc cảm đó.
Thư ký Trương thấy mặt Tô Tố không được vui, bèn nghĩ khi sáng rõ ràng thấy còn bình thường, lúc chủ tịch về cũng vẫn rất vui vẻ, đáng nhẽ không có vấn đề gì mới đúng.
Chẳng có nhẽ lại có chuyện gì?
Nghĩ một hồi, cô quyết định không nói gì, dự tính đến khi sắp xếp xong công việc sẽ gọi điện báo cáo cho Tiêu tổng.
……
Người quản lý mà công ty chuẩn bị sắp xếp cho Tô Tố là một quản lý giỏi mới nổi danh, anh ta là một người có dáng dấp cao gầy, trắng trẻo thư sinh với một chiếc kính đen gọng trên sống mũi và ba lô sau lưng. Chợt nhìn thoáng qua, anh chẳng khác nào sinh viên đại học.
Lồng ngực Tô Tố đập thình thịch.
Không ngờ lại là Trương Việt!
Người quản lý của cô ở kiếp trước, Trương Việt!
Nhưng nói như vậy thì Trương Việt đúng là cây cổ thụ của cô, nếu như không có anh, kiếp trước không biết cô đã bị người ta đùa bỡn, trêu ghẹo bao nhiêu lần. Lần nào cũng là Trương Việt giúp đỡ, bảo vệ cho cô. Mỗi lần xuất hiện sự trên kiện gì, anh đều đi theo cô, chỉ cần thấy có thể có chuyện xảy ra thì anh lập tức đưa cô rời đi.
Nhưng…..Trương Việt rõ ràng không ký kết gì với bên truyền thông Tinh Quang, theo như cô biết thì hợp đồng của anh vẫn chưa hết hạn mới đúng.
Thư ký Trương bắt đầu giới thiệu, “Vị này là người quản lý cao cấp mà công ty truyền thông Tinh Quang của chúng tôi mời tới, tên là Trương Việt, sau này anh ấy sẽ là người quản lý riêng của cô.” Thư ký Trương chớp chớp mắt, thấy gương mặt Tô Tố hơi thẫn ra, cô cười, khẽ nói, “Đồng thời, Trương Việt cũng là anh trai của tôi, cô Tô, nếu như sau này có chuyện gì không tiện tìm tôi, cô có thể nói với anh trai tôi cũng được.”
Tô Tố kinh ngạc há hốc mồm.
Trương Việt và Thư ký Trương còn có mối quan hệ như vậy sao?
“Ế,đây không phải là ma mi sao?”
Tiểu Thất cố rướn chiếc cổ bé nhỏ của mình để xem điện thoại của Cảnh Thụy, trên màn hình điện thoại có một tấm ảnh lớn, có ma mi khoác tay một chú lạ hoắc.
Tiểu Thất nhìn cách ăn mặc của mẹ, chống cằm phấn khích, “òa, ma mi đẹp quá.”
Tô Cảnh Thụy thấy hơi căng khóe miệng.
Có thể để ý đến trọng tâm hơn không.
Cũng may Tiểu Thất sau khi mơ mộng viển vông xong, lấy tay chỉ vào người đàn ông trên màn hình, “Anh ơi, người đàn ông này là ai thế?”
Tiểu Thất mặt hoài nghi, “hình như có chút…..quen quen?”
“Ừ!”
Đúng là nhìn quen quen.
Tô Tiểu Thất chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng òa lên, “A, a, em biết rồi.”
“Hử?”
“Giống anh.” Tiểu Thất chỉ vào gương mặt nhỏ của Cảnh Thụy, “Anh, chú này giống anh lắm này, anh nhìn đi, mũi và mắt của hai người nhìn giống lắm này.”
Đặc biệt là gương mặt vô cảm…..Tuy nhiên câu này Tiểu Thất không dám nói, sợ rằng nói ra anh trai lại dùng ánh mắt lạnh đến rùng mình nhìn cô bé.
Tô Cảnh Thụy chạy đến trước gương, hết sức nghiêm túc ngắm nghía gương mặt của mình, sau đó lại kiểm tra lại thật kỹ gương mặt kia trên màn hình điện thoại.
Nó xoa xoa cằm, rút ra kết luận.
Hình như có hơi giống…..
Tiểu Thất cũng phấn khích, trèo vội xuống giường, khua chân múa tay, đôi mắt như sương mai nhìn Cảnh Thụy, “anh ơi, anh ơi, người này có phải là daddy của chúng mình không vậy?”
Tô Cảnh Thụy phút chốc nhíu lông mày lại thành một chú sâu róm, tay ấn nhanh nút quay lại, bức ảnh trên điện thoại cũng biến mất luôn.
“A a a, em vẫn chưa xem xong mà, anh mau bật lại đi, Tiểu Thất vẫn muốn xem.”
Tô Cảnh Thụy hẵng giọng một cái, “Tiểu Thất!”
Âm thanh không lớn nhưng mang một vẻ nghiêm nghị nhất định, Tiểu Thất thấy vậy chu môi, không dám nói gì nữa.
Ưm…..Lúc anh giận cũng đáng sợ thật.
Đôi mắt đen láy đảo nhanh một vòng. Hì hì, nó quyết định đợi lúc anh không để ý nó sẽ tự dùng điện thoại của mình tìm trên mạng, đằng nào cả hai anh em đều biết chữ lại cũng biết dùng máy điện thoại.
Tô Cảnh Thụy biết được suy nghĩ của cô em gái, lập tức cau mày, “Không được tìm!”
“Tại sao ạ?”
“Em muốn tìm daddy à?”
Tô Tiểu Thất nghiêng nghiêng mái đầu suy nghĩ. Hồi trước khi đi học, các bạn nhỏ khác đều có daddy đến đón về, hơn nữa daddy của các bạn ấy còn mua đồ chơi và đồ ăn ngon cho các bạn nữa, nó gật gật đầu, “ Muốn chứ.”
Tô Cảnh Thụy càng nhíu mày chặt hơn.
“Không được!”
“Tại sao?”
“Ông ta là người xấu.”
Tô Cảnh Thụy đính chính, “Tiểu Thất, nếu ông ta là người tốt, ông ta đã đến tìm ma mi của chúng ta lâu rồi, sao có thể để cho ma mi chúng ta phải khổ như vậy.”
Hình như cũng có lý
Tiểu Thất lập tức thấy không vui, miệng ngậm ngón tay, quay ngoắt mặt đi, “Dadđy là đồ xấu xa, anh à, Tiểu Thất sẽ dạy cho ông ấy một bài học.”
Tô Cảnh Thụy cau mày suy nghĩ, rồi ngoắc Tiểu Thất lại, “Lại đây, anh em mình cùng nghĩ cách.”
……
Trong phòng khách, An Tiểu Hy cũng đang xem thông tin về Tô Tố.
Trên máy cô cũng hiện rõ tấm ảnh giống như trên điện thoại của Cảnh Thụy khi nãy.
“Ừm…… Tố Tố. Mày có thấy Tiêu Lăng mặt rất quen không?”
Tô Tố bỏ tập kịch bản trong tay xuống, liếc nhìn điện thoại, “Không.”
“ Mày không thấy rằng……Anh ta có nét rất giống với Cảnh Thụy nhà mình à?”
An Tiểu Hy bỗng dưng tự mường tượng trong đầu một kịch bản cẩu huyết, lẽ nào gã đàn ông 5 năm trước…… lại là Tiêu Lăng?
Cha Mẹ ơi! Nếu thế thì giống trong phim quá.
“ Giống Cảnh Thụy?” Tô Tố lại khép kịch bản, lắc đầu nguầy nguậy, làm mặt ghê tởm, “Mày đừng có đem hắn ra so sánh với Cảnh Thụy nhà mình.”
Làm sao mà so sánh được.
Tiêu Lăng như là một con quỷ vậy, trong khi Cảnh Thụy của chúng ta là một thiên thần. Chẳng có một điểm nào giống ở đây cả.
“Anh ta……không phải là bố của Cảnh Thụy và Tiểu Thất đấy chứ?”
“Không thể nào.” Tô Tố rùng mình, khẳng định, “Sao có thể là anh ta được! Năm đó, Tô Huệ vì muốn “nắn” tao nên mới cố tình sắp đặt chuyện như vậy, nó hận tao vô cùng, nghĩ đến chuyện đó, nó nhất định sẽ kiếm mấy thằng cò bơ cò bất chứ, không thì làm sao nó hả giận được.”
Con người Tô Huệ chẳng tốt lành gì đâu.
An Tiểu Hy nghe vậy mới biết 5 năm trước là do Tô Huệ cố tình hãm hại Tô Tố, cô tức mình quát lớn, “Bà chị của mày thật vô liêm sỷ, quả không hổ là con gái ruột của Tô Đại Khuê, thật đúng là được cả nhà, chuyện tiểu nhân bỉ ổi gì cũng làm được. Sao lúc ấy mày không báo cảnh sát cho cô ta ngồi cũi đi, hời cho cô ta quá.”
Tô Tố chỉ cười không nói gì.
5 năm trước nếu thật sự là cô ta làm, không chừng Tô Tố đã báo cảnh sát thật.Tô Tố của trước đây quá hiền, gặp chuyện gì cô cũng nhẫn nhịn, cô không hề biết rằng có những người mà cô càng nhịn họ càng muốn cưỡi lên đầu cô.
Khi trước trong một đêm tiệc, cô cũng đã dọa Tô Huệ, nếu có bằng chứng trong tay chắc chắn cô cũng không do dự báo cho cảnh sát.
“Ài……” An Tiểu Hy tiếc nuối nhìn điện thoại, thở dài ngao ngán, “Không phải anh ta thật à?”
“Chắc chắn không!”
“Tiếc quá, nếu mà là anh ta tốt biết bao. Nghĩ xem…..nếu thế thì chuyện của mày sẽ giống như trong phim vậy, gặp lại sau bao nhiêu năm, sau đó là các tình tiết tình cảm đan xen lẫn lộn…..” An Tiểu Hy mặt mơ mộng.
Riêng Tô Tố thấy rùng mình.
Cô bây giờ chắc chắn không muốn dính líu gì đến Tiêu Lăng, đặc biệt là sau khi biết quan hệ của anh và Đường Sảng.
Người đàn ông này như một con ngựa giống vậy.
May sao anh ta đi công tác rồi nếu không cô sợ Tiêu Lăng lại tiếp tục quấy rầy cô.
“Bây giờ cũng một mình tao nuôi hai đứa nó, không phải vẫn tốt đấy thôi. Lúc này ấy, dù là không kiếm được nhiều, nhưng vẫn sống qua ngày được mà. Hai đứa nhỏ vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, đó là phúc phận của tao rồi.”
Tô Tố nghĩ đến đây, cười tít mắt.
“Mày làm tao cũng muốn đẻ quá…..”
Tô Tố cười nhoẻn miệng, không nói gì.
Thời gian này cô đã bù lại toàn bộ cảnh diễn của vai Mỹ Đỗ Sa, cũng không còn bận rộn như lúc trước nữa, cô có thêm thì giờ chơi với con, một cuộc sống như vậy thật hết sức êm đềm.
An Tiểu Hy vỗ vào tay Tô Tố.
“Sao thế?”
“Mày bào Cảnh Thụy và Tiểu Thất thông minh như vậy, gien của bố chúng chắc chắn là không tồi đâu, mày không nghĩ đến chuyện tìm bố cho tụi nhỏ à?”
Tô Tố tặc lưỡi.
Cái gì mà tụi nhỏ thông minh thì nhất định là do bố chứ.
Lẽ nào gien của cô không tốt!
Hứ!
Cô tức mình lườm Tiểu Hy một cái, “Tìm gì mà tìm, tình một đêm thôi mà, tao còn chẳng biết mặt gã đó trông như thế nào, đi đâu tìm bây giờ. Hơn nữa mày thử nói xem, tao không quen biết gã, mà gã còn chuyện đó chuyện đó được, chắc chắn cũng là dạng không ra gì, nếu như thế á, còn chẳng bằng một mình tao nuôi lớn hai đứa nhỏ.”
Hình như cũng có lý.
“Hú hú, quyết định vậy đi, quên tên đó đi, ha ha, hai đứa mình sẽ nuôi dạy tụi nhỏ thành người.”
Trong một căn phòng làm việc tận nơi nước ngoài, Tiêu Lăng hắt hơi một cái rõ mạnh.
“Tiêu tổng, ngài sao thế ạ?”