Cô chỉ nghĩ rằng không muốn mặc quần áo bị rách về, nào đâu biết đứa con trai lại tinh mắt đến vậy.
“Mami, mami mami vừa đi dạo về, he he, đúng rồi, đi dạo mới về, quần áo trước đó do đóng phim làm rách, mẹ liền đi mua bộ khác để mặc.”
An Tiểu Hy đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy liền ngó đầu sang, “Tố Tố không phải cô đã hứa với tôi cùng nhau đi dạo sao, cô đúng đồ vô lương tâm.”
Tô Tố ngượng ngùng bĩu môi, Tiểu Hy nhìn thấy điều không ổn, tức thì lại rút đầu mình lại.
Chuyện thường, bạn bè bao nhiêu năm rồi, cô đương nhiên biết được cô ấy đang nói dối.
Cô đến tạp chí cũng không xem nữa, chây lười dựa vào ghế sofa, chờ đợi thẩm vấn “phạm nhân”.
Đứa nhóc tít đôi mắt nhỏ, giọng điệu không biết là tin hay là không tin, “Thật sao?”
Đứa nhóc này ngày càng không dễ lừa gạt được.
Tô Tố vì muốn để lời nói của mình đáng tin cậy hơn, cô kiên định gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc, “Đương nhiên là thật rồi, nếu không mami sớm đã về nhà rồi.”
Tô Cảnh Thụy ngồi bắt chéo chân lại, đột nhiên không có dự báo sa ngay vào lòng của Tô Tố.
“Ai ya nè, con trai muốn nhõng nhẽo rồi à?”
Tô Cảnh Thụy ôm chầm cổ cô ngửi một hơi thật sâu, sau đó đợi tay của Tô Tố ôm tới thì cậu nhóc đã từ lòng cô lui ra.
Tay của Tô Tố cứng đơ giữa không trung, vô cùng lúng túng.
“Mami, mami có phải vừa nãy lúc đi dạo đói bụng rồi, cho nên tiện thể ăn luôn một bữa tiệc hải sản nhỉ?”
Hải sản?
Tô Tố căng thẳng lo lắng, mũi của đứa nhóc này sao nhạy bén thế.
Cô gật đầu cứng đờ, “Đúng, đúng rồi.”
“Oh…… “ Cậu nhóc hình như là tin rồi, nhã nhặn từ tấm thảm đứng dậy, phủi đi những hạt bụi vốn không tồn tại trên người, cầm trên tay bộ ghép hình của mình rồi liền từ trong phòng khách đi về hướng phòng ngủ, nỗi lo của Tô Tố chưa kịp giải tỏa, cậu nhóc đang cầm tay vịn cửa phòng nhưng dừng ngay trước cửa, sau đó cậu cười tít mắt ngoảnh đầu sang nhìn Tô Tố, “Mami, nãy mami lúc đi dạo lại thuận tiện mua thêm một cái lắc chân kim cương à?”
Vẻ mặt cười của Tô Tố liền cứng đơ.
Cậu nhóc lúc này mới thu lại nụ cười lạnh lùng hứ một tiếng, mở của phòng ra rồi bước vào trong.
Tiếng đóng cửa phòng như là rung trời lở đất vậy.
An Tiểu Hy âm thầm từ bên sofa ngó đầu sang, cô nhìn vào Tô Tố với vẻ mặt vui trên nỗi đau người khác, “Cảnh Thụy hình như giận rồi à.”
Ai nói là hình như.
Rõ ràng chính là giận dỗi rồi.
Tô Tố với vẻ mặt tồi tệ từ mặt sàn đứng lên, cúi đầu ủ rũ sa đến sofa, “Hu hu hu, con trai có lúc thông minh quá cũng không phải là điều tốt đâu.”
An Tiểu Hy không nhịn được cười “phụt” một tiếng, cô ấy có chút vui gõ nhẹ vào đầu cô, mặc kệ Tô Tố ao ao kêu gọi, cô ấy hứ nhẹ, “Cô được rồi nhe, đừng có thấy có được còn giả vờ chê nhe, cậu con trai thông minh đến như vậy không biết có bao nhiêu người muốn có. Nhưng mà tôi nói nè, cái đứa ngốc như cô, làm sao lại có thể sinh ra được đứa con thông minh đến như vậy…… tôi đoán vẫn là do gen di truyền của ba Cảnh Thụy trội hơn.”
Giọng nói của Tô Tố buồn bã, “Con trai giận tôi rồi đó…… “
“Đáng đời, ai kêu cô gạt nó làm chi.”
“Vậy phải làm sao đây?” Đôi mắt của Tô Tố đỏ hoe, cô vừa cắn đầu ngón tay vừa nghiêng đầu cầu cứu, “Tiểu Hy ơi…… “
An Tiểu Hy cảnh giác tránh xa xa cô ra, “Cô đừng có nhắm đến tôi, cậu nhóc đó không dễ lừa gạt đâu, tôi nói lời tốt giúp cô không khéo bị cậu nhóc nghĩ tôi với cô là đồng phạm đấy.”
Cô ấy không dại gì để cậu nhóc ghét mình đâu.
Nếu không sẽ không ăn được những món ngon do Cảnh Thụy nấu nữa.
An Tiểu Hy không có chí khí nuốt nước bọt.
“Hu hu hu, vậy tôi có nên đi giải thích với nó nghe không.”
Cảnh Thụy không phải là Tiểu Thất, Tiểu Thất dễ dỗ ngọt lại là đứa ăn hàng chính hiệu, vài cây kẹo là có thể hối lộ được, nhưng Cảnh Thụy tuyệt đối lại là kiểu thuộc dạng người cố chấp. Ngày thường cậu nhóc thương cô lắm, hoàn toàn không biết giận cô, hôm nay cậu nhóc giận dỗi thật rồi.”
Cô nhảy từ sofa xuống, “Không được, tôi phải đi giải thích cho nó nghe.”
An Tiểu Hy khẩn trương kéo tay cô lại, “Giải thích, cô suy nghĩ nên nói gì rồi à?”
Tô Tố đau khổ vuốt thẳng mái tóc.
Cô vẫn chưa biết nên giải thích như thế nào với con trai.
An Tiểu Hy liếc một cái, “Cô nói với nó rằng, cô cùng với một người đàn ông mà cậu nhóc không quen biết, sau đó ở cùng nhau là mấy tiếng đồng hồ? Mà còn bị ăn hiếp?”
Tô Tố há hốc mồm nhìn vào An Tiểu Hy, giọng nói trở nên lắp bắp, “Cô, tại sao cô biết được vậy.”
“Uhm hm, cô tưởng tôi ngốc à.” Tiểu Hy cười đắc ý, đôi mắt sáng lên chỉ vào sợi lắc chân kim cương ở mắt cá chân, “Cho dù lúc đầu không nghĩ ra, nhưng nhìn vào chân cũng đoán được ngay. Tố Tố ơi là Tố Tố ơi, cô có biết là cái món này trị giá bao nhiêu tiền không?”
Tô Tố lắc đầu, cô chỉ biết là không hề rẻ tiền, nhưng giá trị thật của nó là bao nhiêu tiền cô không hề biết.
An Tiểu Hy cắn răng, khuôn mặt ngưỡng mộ, “Tôi xem qua trên tạp chí, đây là thiết kế lắc chân của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Pháp, tên nó là ‘Tù Tâm’, cả thế giới chỉ có duy nhất một sợi, giá trị tối thiểu của nó cũng phải 5 triệu.”
Tô Tố mở to mắt, “Cái gì?”
Mắc vậy.
Tiểu Hy cười lạnh một tiếng, bổ sung đầy đủ câu nói sau đó, “Đô la!”
Tô Tố thấy hoang mang vô cùng, không nói được thêm lời nào khẩn trương tháo sợi lắc chân ra, cẩn thận từng tí một đặt vào hộp đựng trang sức. Cô vừa cầm hộp trang sức, vừa nuốt nước bọt thẳng thừng, “Tôi, tôi có phải nên đi ngân hàng mở một cái thùng bảo hiểm, để món đồ này giữ ở đó nhỉ? Hay là…… dứt khoát trả lại cho Tiêu Lăng?”
“”Uhm hm, tôi đoán là Tiêu tổng mua cho cô đấy.” Mắt cô lạ lùng hẳn lên, nén giọng tiến đến gần cô, “Cô còn thay luôn cả bộ đồ, cô có phải đã…… làm chuyện đó với Tiêu Tổng rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tố đỏ ửng lên, “Cô suy nghĩ gì rồi, không có chuyện đó đâu.”
Cô than một tiếng, đầu đau không ngừng.
Cô nếu như nói như lời Tiểu Hy vừa nói, cậu nhóc chắc sẽ đi tính sổ với Tiêu Lăng ngay.
Tô Tố do dự một hồi, vẫn là đem đầu đuôi câu chuyện xảy ra hôm nay kể hết cho An Tiểu Hy nghe, cô buồn bực vuốt tóc của mình, “Tiểu Hy cô xem thử tôi phải làm sao đây?”
An Tiểu Hy đột nhiên la thất thanh một tiếng, làm Tô Tố hết cả hồn.
Cô vỗ vỗ ngực mình, hồn chưa về kịp, “Tiểu Hy cô có thể đừng có hưng phấn đến như thế được không…… “
May mà cô không có bị bệnh tim, nếu không chắc chắn sẽ bị hù đến lên cơn đau tim đây.
“Trời ạ, tôi kích động quá, ai ya, không ngờ rằng Tiêu tổng lại để cô làm bạn gái của anh ta, bạn gái ơi, bạn gái chính hiệu đấy, Tiêu tổng chưa từng công khai người bạn gái bất kì nào đấy. Tố Tố cô đừng ngốc nữa, cô mau chóng đồng ý đi.”
“Cô cũng cảm thấy tôi nên đồng ý?”
Tiểu Hy không ngừng gật đầu, “Vậy như cô vừa nói, cho dù cô không đồng ý, Tiêu tổng khẳng định sẽ âm thầm sử dụng chiêu trò, nếu như như thế, chi bằng đồng ý đi. Hi hi, quen biết được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì cũng đâu có gì thiệt thòi.” Tiểu Hy hai hay ôm lồng ngực, khuôn mặt nghĩ ngợi, “Nói không chừng còn có thể gả vào hào môn đấy.”
Tô Tố che mặt lại, một cú đấm đánh qua.
“Khặc khặc, cô đánh tôi làm gì?”
“Để cô tỉnh giấc lại đó.”
“Tôi không có nói đùa với cô đâu.” Tiểu Hy nghiêm túc hẳn lên, chỉ vào hộp trang sức nói, “Cô có biết ý nghĩa của sợi lắc chân này không?”
Một cái lắc chân thôi mà, còn có ý nghĩa gì?
Tô Tố thành thật lắc đầu.
“Món đồ này gọi là tù tâm, là chuyên thiết kế để dành tặng cho người con gái mà mình yêu thương, ngụ ý rằng người con gái nhận được lắc chân này thì cả đời này chỉ yêu một mình người đó thôi.”
Tô Tố đổ cả mồ hôi lạnh, “Có, có thể món đồ này là hàng nhái…… “
Bản thân cô không biết nói sao được nữa.
Quả nhiên, An Tiêu Hy có chút vui đưa tay đẩy nhẹ đầu cô, “Cô tưởng Tiêu tổng là ai hả? Người ta là tổng tài lớn! Không những là tổng tài lớn của công ty truyền thông Tinh Quang, anh ta còn là người sáng lập kiêm đại boss của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ đấy, thân phận của người ta là gì? Dám mua một món hàng nhái tặng người khác? Cô không cảm thấy mất mặt dùm anh ta thì tôi cũng cảm thấy mất sĩ diện dùm anh ta rồi.
“Vậy tôi phải làm sao…… “
“Còn làm sao gì nữa, nhận lấy đi.” Tiểu Hy quàng vai của Tô Tố, có chút than tiếc, “Tính ra theo tôi suy nghĩ, cô không thể thoát được bàn tay của Tiêu tổng rồi. “
Tô Tố và An Tiểu Hy đang chăm chú trò chuyện với nhau.
Hai người họ đều không nhìn thấy, cửa phòng của hai đứa trẻ không biết từ khi nào mở ra một khe hở nho nhỏ.
Tô Cảnh Thụy lạnh mặt dựa trên bức tường kế bên của cánh cửa, thu hết những lời nói của hai người họ vào trong tai.
“Anh hai…… “
“Suỵt— “
Tô Cảnh Thụy làm một động tác bớt tiếng, nhẹ nhàng khép cửa lại, cậu ngồi lên cái bàn viết đặt kế bên giường, mở vi tính lên, bắt đầu tìm kiếm thông tin của Tiêu Lăng.
‘’Anh hai làm gì ở đây thế?” Tiểu Thất còn đang ngậm thanh kẹo trong miệng, nói chuyện không được mạch lạc.
‘’Kiếm người.’’
Tiểu Thất nhún nhún vài bước rồi chạy tới, khi thấy Tô Cảnh Thụy tra ra thông tin của một người, kinh ngạc mà ‘’á’’ lên một tiếng, ‘’đây chẳng phải cái người lần trước chụp hình chung với mẹ đây sao?”
Tô Cảnh Thụy lạnh lùng hứ lên một tiếng, một cặp mắt bén lửa rất muốn đốt thành tro tấm hình ấy. Cậu ấy đọc qua một lần tất tần tật thông tin liên quan tới Tiêu Lăng, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tối sầm lại, Tiểu Thất vác cái ghế ngồi kế bên anh, không dám nói chuyện.
‘’Anh Hai?’’
Tô Cảnh Thụy đóng lại cái vi tính,bắt đầu suy tư, nghe Tiểu Thất gọi cậu, trên khuôn mặt nhỏ xuống sắc bén ấy bắt đầu dịu trở lại, ánh mắt lóe lên một suy nghĩ, ‘’Tiểu Thất, em có muốn gặp ba của chúng ta không?’’
Tiểu Thất hốt hoảng đến nỗi xém tí nuốt luôn thanh kẹo xuống bụng.
‘’Anh hai, anh biết ba của mình ở đâu sao?” Âm thanh của Tiểu Thất bất chợt lên giọng.
Tô Cảnh Thụy nhanh tay bịt lấy miệng của Tiểu Thất, một lúc sau khi không còn nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc này cậu cau mày buông tay, “Nói nhỏ thôi, kẻo mẹ nghe thấy đấy”
Tiểu Thất nuốt nước bọt, đem thanh kẹo từ trong miệng ra, sau đó thấp giọng hỏi anh,’’ Anh hai, có phải anh biết tung tích của ba hay không?
Trước đó Tiểu Thất và Cảnh Thụy cũng từng bàn tàn về ba, nhưng mỗi lần đều bị Tô Tố trả lời qua loa cho xong chuyện không chịu nói lên sự thật, sau này Cảnh Thụy không cho Tiểu Thất hỏi nữa.
Tiểu Thất nhớ lại lời nói khi nãy của Cảnh Thụy, nghi hoặc nhìn anh hai,’’Anh hai, anh không phải nói…có khả năng mẹ không biết ba của mình là ai chăng?”
‘’Chắc mẹ không biết.”
‘’Ô…”Vậy tại sao anh biết?
Tô Cảnh Thụy như thể đọc được suy nghĩ của Tiểu Thất, lấy tay sờ lên đầu của Tiểu Thất,’’Em không cần quan tâm tới chuyện này, em có muốn gặp ba không?”
‘’Muốn lắm, muốn lắm.” Đôi mắt của Tiểu Thất sáng lên.
‘’Tốt, vậy em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ tìm cách đưa em tới gặp ba.’’ Cảnh Thụy hí mắt lại, trong mắt vụt qua một tia sáng nhỏ.
……
Sau khi Tiêu Lăng đưa Tô Tố về nhà thì lái xe về tập đoàn Quốc Tế Hoàng Vũ.
Anh vừa đi công tác về, một lát còn một cuộc họp.
Kết thúc buổi họp thì trời cũng đã tối, trái tim của Tiêu Lăng lúc này lại tương tư tới Tô Tố, anh ở trong phòng làm việc, vừa cầm lên điện thoại, suy nghĩ hồi lại buông xuống.
Bỏ đi, bỏ đi, tốt nhất nên cho cô ấy thời gian suy nghĩ kỹ.
Cho ba ngày thời gian suy nghĩ cũng chỉ là một cách nói đối phó.
Cô ấy chấp thuận thì tuyệt vời, nếu ngược lại…Tiêu Lăng lạnh lùng hứ lên một tiếng, anh tự có cách của anh khiến cô ấy chấp thuận.”
‘Thư kí Trương, cà phê…”
Thư kí Trương giật mình, có chút lo lắng,’’ Tổng Tài, bây giờ anh nên về nhà nghỉ ngơi đi.”
Vừa đi công tác nửa tháng hơn, về chưa kịp nghỉ ngơi, như ngựa không ngừng phi quay quanh bên cô Tố, vừa dùng xong bữa cơm thì lại phải quay về công ty.
Cộng thêm trước đó Tổng Tài không quan tâm mấy tới công việc của công ty truyền thông, từ lúc cô Tố và công ty Tinh Quang ký hợp đồng, thì những công việc của bên ấy ít nhiều Tổng Tài cũng có quan tâm.
Công việc dày đặc nhu vậy, sức khỏe sao chịu nổi.
‘’Tổng Tài, Ngài nên về nhà ngủ một giấc thì tốt hơn.’’
‘’Không cần.’’ Tiêu Lăng cầm tách cà phê uống vài ngụm, vị đậm đà của cà phê đen uống vào rất đắng, nhưng lại tỉnh táo vô cùng, anh chau mày,’’ đem công tác biểu cho tôi xem, ba ngày sau tôi cần tự do.’’
Chắc là quay quần bên cô Tố.
Thư kí Trương suy nghĩ, nói không chắc lần này Tổng Tài đã gặp phải tiếng sét ái tình đây.
Nhắc tới Tô Tố, đột nhiên lại nhớ về một chuyện, nhìn qua Tiêu Lăng có một số lời muốn nói nhưng lại thôi.
‘’Tổng Tài…”
‘’Có việc cứ nói.”
Thư kí Trương gật gật đầu,’’ Là liên quan tới phụ thân của cô Tố Tô Đại Khuê…”
Tiêu Lăng gác tay, ngẩng đầu hỏi,’’ Bên đó sao rồi?”
Ấn tượng của Tiêu Lăng không tốt chút nào đối với Tô Đại Khuê, chẳng qua gần đây hơi bận rộn, không có thời gian để dạy cho một bài học cho loại người cặn bã bán con cầu sang này.
‘’Hôm nay người phụ trách bên khu biệt thự Bến Hải giám đốc Trương báo về một tin, nói công ty xây dựng của ông Tô trong lúc thi công biệt thự có sử dụng một số vật liệu kém chất lượng, thậm chí có một số còn không đạt tiêu chuẩn.’’
Tiêu Lăng lặng người.
Thư kí Trương thở dài, nói tiếp,’’ Gíam đốc Trương sau khi biết chuyện cưỡng chế yêu cầu ngừng thi công, Tổng Tài, anh xem sự việc này nên xử lý như thế nào?”
Thư kí Trương đã cạn lời đối với Tô Đại Khuê, trên lý thuyết, một công ty xây dựng không kiếm được sinh nhai rất khó khăn mới nhận được hợp đồng từ tập đoàn Quốc Tế Hoàng Vũ, đáng lý lẽ phải gắng hết sức mà làm, nếu được như thế, trước tiên tạo tiếng tốt cho nghề, sau này có chút danh tiếng thì mới mong có địa vị trong ngành xây dựng.
Nhưng hướng nhìn của Tô Đại Khuê thật là nông cạn, chỉ chú trọng vật chất trước mắt, sản phẩm không đạt tiêu chuẩn bị phát hiện lại không buồn sửa sai, chỉ suy nghĩ tới việc đút lót cho người phụ trách bên khu biệt thự đó.
Sau khi Triệu Tổng bị sa thải, Tổng Tài đích thân đề cử một người thanh niên trẻ tuổi ngồi lên chức đó,đó là giám đốc Trương, tính tình của người này cũng khá là trung trực, sau khi phát giác sự việc này thì báo ngay lên cấp trên.
‘’Tổng Tài, anh xem sự việc này…”
‘’Nên xử lý như thế nào thì xử lý theo cách đó.” Tiêu Lăng cười một cách lạnh lùng, ”Trực tiếp thực thi theo pháp luật!”
Đúng lúc anh đang rầu chưa tìm được cơ hội xử lý Tô Đại Khuê, ai biết được ông ta liền tự mình mò tới.
Tuy rằng Tô Đại Khuê là loại người cặn bã, nhưng suy cho cũng cũng là ba của cô Tô.
Thư kí Trương do dự một hồi, nhưng vẫn nói tiếp, “Tổng tài, bên cô Tô nếu như biết được…… “
“Nếu như cô ấy biết được sẽ vỗ tay kêu hay.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng thoáng qua một vẻ cười, nhìn sang thư kí Trương, khó khăn lắm mới có một tâm trạng tốt giải thích với cô, “Cô nghĩ rằng tiểu yêu tinh đó là người tốt sao, đó là do cô ấy không có năng lực, nhưng nếu đã có năng lực, nhất định sẽ chính tay xử lý Tô Đại Khuê.”
Tiểu yêu tinh đó nhìn thì thấy vô hại thật.
Trong lòng phản nghịch đấy.
Nếu như không cô làm gì có thể để anh nhiều lần tức đến sắp phun máu.
Tiêu Lăng nghĩ đến Tô Đại khuê là thứ bán con cầu sang, giơ tay ra lệnh, lạnh lùng nói, “Đẩy vào chỗ chết!”
Thư kí Trương gật đầu, biểu thị hiểu được.
Tiêu Lăng thấy cô còn đứng trước bàn làm việc, hình như không có chút muốn rời đi, không cầm được giương mắt nhìn cô, “Còn chuyện khác sao?”
“Tổng tài…… “ Thư kí Trương nói có chút ngập ngừng, “Bên nhà cũ của Ngài báo tin đến, nói rằng dành thời gian hai ngày này cho Ngài, nhất định phải về một lần…… “
Nói xong, thư kí Trương thậm chí không dám ngóc đầu lên nhìn Tiêu Lăng.
Bầu không khí có chút ngập ngừng.
Tiêu Lăng tay cầm ly cà phê, có chút thất thần, không biết nghĩ đến thứ gì, trong tức thì ánh mắt băng lạnh đến kinh người.
“Tổng…… Tổng tài?”
“Ông nội có nói chuyện gì không?”
Thư kí Trương nhìn nét mặt anh có chút dịu lại, bất giác nhẹ người hẳn đi, “Lão gia nói sức khỏe không được tốt lắm, ông mời Ngài về thăm ông.”
Tiêu Lăng hứ nhẹ một tiếng, “Cái lý do này dùng được năm năm rồi còn không biết đổi sang một cái khác sao.”
“Đó……”
“Cô chuyển lời lại cho lão gia, nếu như muốn gặp tôi thì trực tiếp đến tìm tôi, còn căn nhà đó tôi tuyệt đối không về đâu!”