Tiêu Lăng xững lại vài giây, lại nhớ đến đứa con gái chết tiệt ấy rồi.
“Mày đến đoàn làm phim ấy làm gì?” Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn Mạc Bạch,”bên đó có người phụ nữ mà mày thích?
Mạc Bạch cười tỉm gật đầu.
Tiêu Lăng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý luôn:”Được rồi, mấy hôm nữa tao qua nói với Phạm Ly một tiếng, bảo ông ấy sắp xếp cho mày một vai.”
Nói xong họ tiếp tục uống rượu, Tôn Viễn thấy sắc mặt Tiêu Lăng không được vui, liền nháy mắt cho Lãnh Mạc và Mạc Bạch, Lãnh Mạc không thoải mái lắm nhưng vẫn đứng dậy ra phỏi phòng.
Khi quay lại, theo sau anh ta là mấy nười phụ nữ trẻ măng, nói là phụ nữ hay không bằng có thể gọi là cô gái. Mấy cô xem ra đều trên hai mươi tuổi, cũng không giống như gái ngành tô son chát phấn, mặt còn để mộc, áo váy cũng kín đáo, đứng bên cạnh họ còn một người có vẻ như “má mì”.
“aha…… mấy cô em này nhìn cũng xinh xắn quá.” Tôn Viễn là người đầu tiên bật dậy, đi tới cạnh “má mì”, chọn lấy một cô xinh xắn nhất, chỉ qua Tiêu Lăng:”nào, em đi qua kia phục vụ anh cả cho đàng hoàng vào nhé, hôm nay không ít lộc lá cho em đâu.”
Cô gái trẻ ấy thân hình đầy đặn, nở nang, đúng là một mỹ nhân. Nhìn thấy vẻ ngoài đẹp trai của Tiêu Lăng mặt cô càng đỏ lên như gấc.
Bọn họ là những cô gái được đế hoàng huấn luyện tử tế, đều chưa trải qua chuyện chăn gối, có thể nói được huấn luyện rất tốt, rất hiểu chuyện giường chiếu, bảo đảm có thể phục vụ chu đáo nhất có thể.
“Còn đứng đấy làm gì, mau đi đi.” “má mì” thấy cô gái đứng im tại chỗ bèn đẩy cô một cái.
Cô gái như choàng tỉnh, đỏ ửng cả mặt nửa ngồi nửa quỳ xuống bên chân Tiêu Lăng. Thật ra dáng nhân viên đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Tư thế được nắn nót góc độ khá chuẩn xác để Tiêu Lăng chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy bộ ngực gần như sắp nhảy ra khỏi cổ áo cùng với làn da trắng nõn nà của cô.
Tiêu Lăng liền nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm hôm đó, có chút tức giận trong mắt anh. Lại nhớ thái độ của Tô Tố đối với anh. Anh càng thấy nóng giận, liền kéo cô gái kia vào lòng một cách thô bạo.
Cô gái ngồi trong lòng Tiêu Lăng rót rượu cho anh, “Tiêu tổng…..uống rượu đi anh.”
Lãnh Mạc là ông chủ của các cô, nên họ đều biết đến các vị công tử đây.
Tiêu Lăng thấy cô gái trong lòng mặt đỏ tía tai chợt nhớ đến Tô Tố. Người đàn bà đó không phải là không đếm xỉa đến anh sao! Không phải là sợ anh sao! Được thôi! Chẳng lẽ người đàn bà Tiêu Lăng này cần nhất định phải là cô?
Đúng là trò cười!
Anh không đón lấy ly rượu từ tay cô gái, mà lạnh lùng nhìn cô:” Đút cho anh!”
Cô gái chững lại, mặt càng đỏ hơn.
Cô nhấc ly lên mím một chút rượu, đôi môi đỏ mọng của cô chạm lên môi của Tiêu Lăng, cô dùng môi đẩy rượu vào trong miệng của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng dựa vào ghế, để mặc cho lưỡi của cô gái uốn lượn trong miệng anh, cách hôn của cô rất thuần thục và nóng bỏng.
Xem!
Người đàn bà chết tiệt, cô không cần tôi nhưng ngoài kia chả biết có bao nhiêu cô mơ được hầu hạ tôi.
Tiêu Lăng bỗng dưng chuyển sang thế chủ động, cúi đầu dùng lưỡi ngoắc chặt lấy lưỡi cô gái, đó là một nụ hôn thật sâu kiểu Pháp.
Tôn Viễn thấy cảnh tượng nóng bỏng này nhịn không được liền huýt một tiếng sáo rõ kêu. Anh ta và Lãnh Mạc cũng chọn lấy cho mình một cô ôm trong lòng.
“Mạc Bạch, mày cũng lại đây chứ…..”
“Không cần!” – Mạc Bạch liếc qua Tôn Viễn một cái, anh nâng ly rượu trong tay uống một hơi,” chúng mày cứ tự nhiên.”
Trong tim anh đã có hình bóng một người, làm sao có thể chơi bời với một cô gái khác.
Mạc Bạch mường tượng trong đầu hình dáng mỏng manh của một cô gái, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã như bị cuốn lấy. Trong trường đồn thổi các kiểu thị phi về cô, lúc đầu anh cũng nhìn cô với một chút thành kiến, nhưng sau này khi tiếp xúc với cô gần hơn, anh càng phát hiện cô không hề tùy tiện giống như những lời bàn tán kia.
Cô đẹp như một tiểu yêu tinh nhưng không bao giờ cô chịu dùng dung mạo và thân thể của mình để đổi lấy những thứ cô muốn.
Mạc Bạch thậm chí còn nghe được cô đi làm thêm tại quán ăn và quán cà phê gần trường.
Cảm giác quý mến cô không ngừng tăng lên.Nghĩ đến việc sắp được gặp mặt cô, ánh mắt anh dịu dàng như muốn tan chảy.
” Mạc Bạch, mày không phải là muốn giữ gìn chỉ vì một đứa con gái thật chứ?” Tôn Viễn tay ôm một cô ánh mắt hồ nghi nhìn Mạc Bạch.
Mạc Bạch khó chịu lườm Tôn Viễn một cái.
“Đợi đến khi nào mày thật sự biết thích một người, mày sẽ hiểu cảm giác của tao.”
“Phì —-” Tôn Viễn cười nhạt,” gì thì gì tao cũng không bao giờ vì một cái cây mà từ bỏ cả cánh rừng đâu.”
Mạc Bạch không phản bác lại, những chuyện thế này phải đích thân trải qua mới hiểu được. Cảm giác thật sự thích một người, trong tâm trí, trong trái tim chỉ có hình bóng của họ, không còn chỗ để cho một người con gái nào khác chen vào. Tuy nhiên anh cũng không phản cảm việc làm của các anh em khác, cảnh tượng này anh đã được làm quen từ nhỏ.
……
Họ chơi đến nửa đêm, trừ Mạc Bạch ra, Lãnh Mạc và Tôn Viễn đều bắt đầu những nụ hôn nồng nhiệt với các cô gái trong vòng tay họ, tay cũng không yên, lần mò luồn trong áo quần các cô.
Mạc Bạch có đôi chút không chịu nổi, anh bỏ ly rượu xuống đứng dậy:” Chúng mày có gì thì cứ vào trong phòng, tao về trước.”
Đế hoàng có chỗ để chuẩn bị riêng phòng cho khách hàng cũng giống như trong khách sạn, chuyên dành cho việc nghỉ ngơi và vui đùa.
mấy người đàn ông kia lúc này cũng chẳng buồn quan tâm đến Mạc Bạch nữa, mỗi người ôm một cô đi vào phòng riêng.
Tiêu Lăng bế cô gái khi nãy vào phòng.
Cửa phòng vừa đóng, cô gái như con rắn lâu ngày thiếu mồi quấn chặt lấy Tiêu Lăng.
Anh đẩy cô ra,”cô tên là gì?”
Cô gái bị đẩy ra cũng không thấy buồn, ngoan ngoãn trả lời,”em tên Thư Thư.”
Thư Thư?
Tô Tố?
Chết tiệt! (trong tiếng Trung hai tên này phát âm nghe gần như nhau)
Tiêu Lăng cáu kỉnh tháo mạnh chiếc cà vạt trên cổ, lạnh lùng nhìn cô gái,” từ nay cô không được dùng tên này nữa.”
Cứ nghĩ đến việc cô gái này bị đè bên dưới một gã đàn ông nào đó, bị kêu bằng cái tên Thư Thư, anh lại thấy như là một sự sỉ nhục với Tô Tố.
Phát âm giống nhau thôi cũng không được!
Cô gái xững người, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn trả lời:”vâng ạ.”
Tiêu Lăng nghe vậy lại càng khó chịu.
Cô gái này ngoan hơn Tô Tố không biết bao nhiêu lần nhưng anh chột dạ phát hiện anh không hề có một chút cảm xúc với cô ta.
“Cô đi đi!”
Cô gái lại chững người, đôi mắt đỏ hoe lên vì tủi thân,” Tiêu tổng, là em có chỗ nào hầu hạ không được chu đáo sao ạ?”
Tiêu Lăng hết nhẫn nại:”Cút!”
Tiêu Lăng khi tức giận khá đáng sợ, không gian xung quanh như muốn đóng băng.
Bờ vai cô gái nhỏ run lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tiêu Lăng cởi quần áo, trong đầu vẫn còn men rượu chưa phai, anh cáu kỉnh đặt mình lên chiếc giường lớn trong phòng.
Thật nực cười.
Một công tử làng chơi như Tiêu Lăng lại đi từ chối mỡ bưng đến miệng.
……
Điện thoại bống dưng đổ chuông, Tiêu Lăng chợt mường tượng đến hình bóng của Tô Tố.
Không phải là cô ta tự dưng biết sợ nên mới gọi đến chứ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng lập tức nắm lấy điện thoại trong tay, đến nhìn cũng không nhìn một cái, anh bắt máy:
“alô!”
“Tiêu tổng, là em……”
Tiêu Lăng liếc nhìn lại màn hình, trên màn hình hiện lên hai chữ ” Đường Sảng”, anh cau mày, hỏi,”có chuyện gì không?”
“Tiêu tổng, em…..em nhớ anh lắm, anh có thể đến chỗ em bây giờ được không?”
Tiêu Lăng dựa mình vào đầu giường,tâm tính cũng không được bình tĩnh, nóng nảy nói.
“Đường Sảng, quan hệ giữa chúng ta chấm dứt lâu rồi, sau này chỉ còn là chủ và nhân viên thôi, hy vọng cô nhớ rõ điều này! sau nếu như có việc gì liên quan đến công việc, trực tiếp liên hệ với thư ký Trương!”
Nói xong, anh cúp máy không thương tiếc.
trong phòng lại yên ắng trở lại.
Tiêu Lăng giở danh bạ điện thoại, tìm đến số của Tô Tố nhưng lần này anh không bấm gọi, chỉ hướng ánh nhìn bực tức vào đó.
“Tô Tố, hôm nay tôi vì cô mà cự tuyệt hai người phụ nữ, sẽ có ngày tôi bắt cô phải đền lại gấp đôi!”
Tô Tố có thói quen học thuộc kịch bản, không chỉ học thuộc lời kịch của bản thân, mà là học thuộc toàn bộ quyển kịch bản.
Hiểu được toàn bộ diễn biến câu chuyện, biết tính cách của mỗi nhân vật thì lúc diễn mới có thể thể lột tả được hết tính chất vai diễn.
Từ lúc đạo diễn Phạm Ly gửi phát nhanh kịch bản đến cho Tô Tố, gần như cả một tuần cô không bước chân ra khỏi nhà, ngày nào cũng quanh quẩn ngoài ăn cơm, đi ngủ, thời gian còn lại cô dành toàn bộ nghiên cứu kịch bản, có những lúc khi ngủ cô cũng nói mớ về lời thoại.
Tô Tiểu Thất khá căng thẳng, kéo lấy tay áo An Tiểu Hy, sắc mặt lo lắng, chọ chẹ hỏi,” mẹ nuôi ơi, mà mí không sao chứ ạ?”
“không sao, không sao, mà mí của các con đang tràn trề năng lượng thôi.” An Tiểu Hy xoa xoa chiếc đầu bé bỏng của Tiểu Thất an ủi.
Trước đây Tô Tố không hề thích biểu diễn, giờ cô lại nỗ lực đến vậy, An Tiểu Hy nhìn hai đứa trẻ, lòng thầm nghĩ.
Tình mẹ thật bao la!
Là một người mẹ đúng là có vất vả vì các con đến đâu cũng không bao giờ kể khổ.
…..
Một tuần sau.
Vết thương trên người Tô Tố nay cũng đã lành, và cô cũng đã nghiên cứu xong kịch bản.
So với bản gốc, kịch bản lần này sửa đổi cũng không nhiều, chủ yếu nói về nam chính Kiều Vân biến thân từ một người vô dụng, năng lực bị đè nén, rồi sau này được sư phụ giúp đỡ và từng bước đột phá. Kiều Vân trên bước đường trưởng thành sẽ gặp biết bao trở ngại, anh bắt buộc phải vượt qua những trở ngại này, hơn nữa trên đường đi gian nan anh còn gặp rất nhiều cao thủ, sau mỗi trận giao đấu như vậy anh lại càng trở nên mạnh mẽ.
Nữ chính Mẫn Nhi là người khi Kiều Vân còn là một kẻ vô dụng, cô đã ở bên cạnh không giuồng bỏ anh, nên giữa hai người có một mối quan hệ rất sâu sắc.
Nhưng Mẫn Nhi lại vì vấn đề của gia đình, không thể ở suốt bên Kiều Vân, cô chỉ cô thể thi thoảng xuất hiện trên quãng đường trưởng thành của Kiều Vân và giúp đỡ anh.
Đây là một bộ phim hoàn toàn nói về nhân vật nam chính.
Trên bước đường trưởng thành của anh, anh gặp rất nhiều phụ nữ, quan trọng nhất là năm người, trong đó có vai diễn xà nữ medusa của cô, ngoài nữ chính thì vai của cô là vai nữ quan trọng nhất trong phim.
Tô Tố khép kịch bản lại, xoa nhẹ huyệt thái dương đã mỏi nhừ của mình.
ài, một câu chuyện mang đậm tính chất của vai nam chính như thế này, vai nữ phụ như cô khó mà lóe sáng được, thật khó khăn biết bao.
Đang nghĩ vậy, Tô Tiểu Thất bê đến một khay hoa quả đặt lên trước mặt cô.
“Mà mí đã bận xong chưa? Ăn một chút hoa quả đi ạ.”
Tô Tố đặt kịch bản xuống, cô ôm lấy con gái, đặt một cái thơm khá kêu lên má nó,”chụt”,”mà mí yêu Tiểu Thất nhắm nhắm.”
“Tiểu Thất cũng yêu mà mí.” Tô Tiểu Thất chu môi, vô cùng đáng yêu.
Cô bé rửa quả xong, tay vẫn còn ướt mem, Tô Tố lấy khăn khô lau sạch lại cho con, trong lòng thấy có lỗi.
Sau này cô có công việc rồi, thời gian ở bên các con cũng ít đi, Tiểu Hy dù sao thi thoảng cũng phải có công việc của mình, đến lúc đó hai đứa nhỏ thật là không có ai chăm sóc nữa rồi.
Cô suy nghĩ một hồi, tối đó cô kéo Tiểu Hy đến phòng mình thương lượng,”tao định đưa hai đứa nhỏ đến lớp học hè, mày thấy sao?”
“Cũng…được” An Tiểu Hy khoanh chân trên giường gặm táo,” hai đứa nó mới có bốn tuổi thôi, suốt ngày bị nhốt ở nhà thế này thì buồn chết, mấy ngày nay mày mải đọc kịch bản chúng nó vừa muốn ra ngoài chơi vừa sợ làm phiền mày, nên cũng chẳng ra ngoài. đưa chúng nó đi đến lớp bổ túc cũng tốt thôi, có thể chơi cùng với các bạn đồng trang lứa.”
Tô Tố vừa thấy vui vừa thấy đau lòng.
Bọn nhỏ còn bé như vậy, đã biết suy nghĩ cho mà mí như vậy. Nhưng cô lại muốn chúng được như những đứa trẻ bình thường khác, vô tâm vô tư tự do tự tại. Hơn nữa cô cũng có chút lo về Cảnh Thụy, tính cách hai anh em chúng nó hơi tương phản, Tiểu Thất tính cách hoạt bát, Cảnh Thụy lại khá yên tĩnh. Cô lo rằng Cảnh Thụy cả ngày ru rú trong nhà sẽ làm cho thằng bé ngày một ít nói.
Hai người quyết định như vậy.
Tối hôm đó đạo diễn Phạm Ly lại gọi đến, kêu cô hôm sau đến phim trường bắt đầu quay, không đợi Tô Tố trả lời, ông cúp máy cái “rụp”.
Tô Tố nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị cúp giữa chừng, khóe môi giật giật.
Đạo diễn Phạm Ly à…..
Ông thật là thù dai quá đấy.
……
Tô Tố dậy thật sớm, ăn xong bữa sáng cô mới bước ra khỏi nhà bắt taxi.
Tranh thủ thời gian ngồi trên xe, cô tra tìm các lớp học hè đang mở tại thành phố rồi đánh dấu lại vài chỗ trọng điểm.
Khi cô đến phim trường mọi thứ vẫn chưa bắt đầu nhưng máy quay đều đã dựng xong xuôi, đạo diễn Phạm Ly đang đi kiểm tra thiết bị và máy móc.
Tô Tố nhanh chân bước tới chỗ đạo diễn Phạm Ly, cô ngại ngùng chào.”……đạo diễn.”
Phạm Ly nhìn thấy cô, nhớ đến hôm trước bị cô mắng, mặt ông hơi sầm lại. Ông làm đạo diễn đã bao nhiêu năm, chưa từng có ai dám nói chuyện với ông như thế.
Giọng nói không mấy dễ chịu, ông chỉ phòng hóa trang:”được rồi, đừng phí thời gian nữa, nhanh đi trang điểm thay quần áo đi.”
“Được ạ!”
Tô Tố gãi gãi tóc, rồi đi theo nhân viên tới phòng hóa trang.
Cảnh quay hôm nay là cảnh mà cô diễn lúc đầu, có thể coi ở cảnh quay này cô là trọng tâm. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phụ trách, cô mặc lên mình một chiếc sườn xám xẻ tà màu tím, chiếc đầm rất ôm người, hiện rõ lên những đường cong quyến rũ của cô.
Bộ đầm chỉ dài ngang đùi một chút xíu vì vai diễn nữ phụ này của cô là xà nữ, phần chân bên dưới sau khi quay sẽ phải dùng đồ họa chỉnh sửa thành đuôi rắn. Cũng vì thế, cặp chân thẳng đuột trắng bóc của cô bị phô ra lộ liễu.
Không khí như có một giây lắng đọng.
Tô Tố ngẩng mặt lên vừa gặp đúng ánh nhìm đăm đăm của vài nhân viên nam trong phòng hóa trang hướng vào chân cô, còn những người phụ nữ khác dùng ánh mắt vừa ganh ghét vừa khó tả nhìn cô.
Tô Tố chỉ đành nhún vai. Dung mạo và thân hình của cô dù đến đâu cũng sẽ bắt gặp những ánh mắt như thế.
Cô ngồi lên chiếc ghế trước bàn trang điểm, và mỉm cười nói với thợ trang điểm:
“Nhờ chị nhé.”
người trang điểm cho cô là một cô gái, thấy thái độ khiêm nhường của Tô Tố, cô cũng rút lại ánh nhìn lúc trước, bắt tay trang điểm cho Tô Tố,” cô Tô, da cô rất là đẹp đấy, gần như không cần lên phấn nền cũng được.”
Tô Tố cười mỉm,”cảm ơn chị”
Với vai diễn của cô xem ra cũng phải đi theo đoàn làm phim khá lâu, cô muốn quan hệ với mọi người được thoải mái, dễ chịu hơn nên cư sử rất khiêm nhường và lễ độ.
Thợ trang điểm hoàn toàn hài lòng với thái độ của cô, bắt đầu bắt chuyện với cô.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng hóa trang mở ra, đúng lúc Lộ Dự từ ngoài bước vào.
Anh đến để tìm Tô Tố, bước đến trước cô, anh kinh ngạc, gương mặt tuấn tú lại đỏ rực lên.
“Lộ sư huynh?”
Lộ Dự tiến đến gần cô, gật đầu. Anh cúi thấp xuống khẽ khàng dặn dò:” sư muội, sắp mở máy rồi, em cần cẩn thận một chút, hôm nay đạo diễn có vẻ không được vui.”
Tô Tố toát mồ hôi hột. Nếu thế thì cô đúng là nằm giữa họng súng rồi.
Lộ Dự thấy cô nhăn mặt lo lắng, lập tức vỗ vai cô an ủi,” mà em cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần diễn như hôm quay thử là được rồi, chỉ cần diễn xuất của em đạt thì đạo diễn cũng không làm khó em đâu.”
“Cảm ơn anh, Lộ sư huynh.”
Tô Tố rất cảm kích, Lộ sư huynh xem ra cố ý vào tận đây để nhắc nhở cô.
Lộ Dự mặt lại đỏ, ngượng ngùng ho nhẹ, ánh mắt có hơi né tránh,”em…..nói chung em đừng lo lắng quá, hơn nữa hôm nay Tiêu tổng sẽ đến kiểm tra phim trường, đạo diễn chắc cũng sẽ tiết chế lại.”
Tim Tô Tố rớt cái “cạch”.
Không phải là Tiêu tổng mà cô đang nghĩ chứ.
Cô trông chờ vào tia hy vọng cuối cùng, rụt rè hỏi,”Tiêu tổng là…..người nào cơ ạ?”
Lộ Dự nhìn cô một cách kỳ lạ.
“Chính là Tiêu tổng đã ký hợp đồng cho em đến Tinh Quang media làm việc đó— là chủ tịch Tiêu Lăng.”
Tô Tố trong phút chốc khóc không ra nước mắt.
Lần này thì cô hoàn toàn không dám bước ra khỏi phòng hóa trang!