Theo lý lẽ thường tình thì chồng ngủ đâu vợ theo đó cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng ngay lúc này khi nghe Diệp Ngôn nói đêm nay anh sẽ ngủ lại chỗ cô thì Mạn Đình lại có vẻ như hơi âu lo, điều đó đang được thể hiện qua ánh mắt của cô.
"Mẹ nói một tuần anh phải ngủ với chị Nghi bốn ngày, theo lịch hai, tư, sáu và chủ nhật. Hôm nay lại đúng ngày thứ sáu, anh ở lại đây với em liệu có được không?"
"Mẹ có ở đây đâu mà em sợ. Vả lại có về chung phòng thì anh với cô ta cũng mỗi người một nơi thôi."
"Mỗi người một nơi là ở đâu?"
Mạn Đình ngây ngô hỏi lại, trong khi Diệp Ngôn đang cong môi cười trước mức độ non nớt của cô nàng.
"Anh ở sofa, cô ta trên giường chứ đâu."
"Ngủ ở sofa đau lưng lắm, tư thế cũng không được thoải mái rất dễ bị đau nhức vai với sau gáy."
"Thì đúng rồi, trước kia mỗi lần mẹ đến anh phải chung phòng với cô ta, ngủ trên sofa sáng dậy cả người đau như bị ai đó đánh đập vậy."
Nhân cơ hội Mạn Đình đang bận tâm đến nên anh ta liền lập tức tiếp lời thêm, vậy là thành công chiếm được sự thương cảm và lo lắng của cô.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Đêm nay anh ngủ ở đây với em."
Dứt khoát nói xong, Diệp Ngôn liền hôn lên má Mạn Đình một cái, sau đó xuống giường, đi đến tủ quần áo chọn ra một chiếc áo sơ mi trắng mang đến đưa cho cô.
"Cầm lấy mang đi tắm nhanh, anh buồn ngủ rồi đó."
Mạn Đình nhìn chiếc áo, rồi lại thẹn thùng nhìn người đàn ông phong độ đối diện, sau đó khẽ lắc đầu.
"Không có quần em không mặc đâu!"
"Thế em định không tắm mà để vậy đi ngủ luôn à?"
Nghe Diệp Ngôn hỏi vậy, Mạn Đình liền quay qua quay lại ngửi ngửi hai bên vai của mình, sau đó ngước lên nhìn anh, miệng nhỏ vừa cười vừa nói:
"Cũng còn thơm lắm!"
Trong khi đó Diệp Ngôn lại bĩu môi chê bai thẳng thừng.
"Thơm thì thơm nhưng vẫn bẩn. Không lằng nhằng nữa, mau cầm lấy đi tắm nhanh cho anh!"
"Nhưng mà không có quần..."
"Mặc quần lót được rồi!"
"Quần lót cũng bẩn mà..."
Đôi co qua lại vài câu, cuối cùng Diệp Ngôn cũng bị cạn sạch lý lẽ.
"Tóm lại là em không tắm?"
"Đúng a, có quần thì tắm, không thì thôi. Ai chê bẩn thì ra ngoài ngủ nha!"
Mạn Đình tinh nghịch, ngang nhiên trả lời, nhưng còn chưa đắc ý được mấy giây thì người đàn ông ấy đã ném chiếc áo lên giường, sau đó thẳng tay nhấc bổng cô lên bế ngay vào phòng tắm không chút chần chừ.
"Diệp Ngôn, anh làm gì vậy? Mau thả em xuống..."
Đến khi Mạn Đình được thả ra đã là lúc cô bị đặt đứng dưới vòi sen, từng hạt nước ấm long lanh đã dội thẳng từ trên đầu xuống, thoáng chốc làm thân hình cô gái ướt sũng.
"Sao, giờ ướt hết rồi em định thế nào?"
Đã tự ý càn quấy lại còn ung dung hỏi kế giải quyết khiến đối phương ngậm nguyên cục tức trong lồng ngực, nhưng Mạn Đình bấy giờ nào dám nói gì ngoài mím môi, gật đầu chấp nhận. Ai bảo cô lại đi yêu cái người đàn ông bá đạo này làm gì.
"Anh khá lắm Diệp Ngôn, em ướt rồi thì anh cũng đừng hòng được yên!"
Nói xong, Mạn Đình cũng bắt chước thói hành động càn quấy của ai đó, Diệp Ngôn chỉ kịp nhìn thấy nụ cười gian xảo trên môi cô, sau đó thì cơ thể của anh đã bị nữ nhân ấy tiến tới ôm lấy thật chặt. Với thân hình ướt nhẹp như chuột lột của cô chẳng mấy chốc đã khiến cả người Diệp Ngôn nước nôi lắm lem.
"Đình Đình, em giỏi lắm!"
Bị thao túng, người đàn ông chỉ biết gật gật đầu chấp nhận, nhưng trên môi lại đang để lộ ra nụ cười ma mảnh khiến cô gái bổng dưng cảm thấy bất an. Cô còn chưa kịp nói gì thì đã nhận được đôi bàn tay của Diệp Ngôn đang đặt lên vai mình, ánh mắt anh ta nhìn cô chứa đầy toan tính.
"Này, anh định la..."
*Xoạt."
Mạn Đình định nói gì đó nhưng còn chưa nói xong thì chiếc đầm in họa tiết hoa văn tươi tắn được làm bằng chất liệu voan mỏng trên người cô đã bị bàn tay ma lực của ai kia xé rách ra thành hai mảnh, vứt nằm lăn lốc dưới nền gạch lạnh ngắt.
Theo phản xạ, cô liền đưa mắt nhìn xuống cơ thể, bấy giờ chỉ còn có bộ nội y màu trắng đang bám lại để che đi những nơi nhạy cảm trên người. Mạn Đình lập tức giơ một tay che trên, một tay che dưới, mắt ngọc trợn tròn nhìn người đàn ông, đôi môi mấp máy vốn định mắng tên nam nhân ngông cuồng này một trận cho hả dạ, nhưng chưa gì cô lại bị anh ta tấn công.
Diệp Ngôn đã đưa tay áp lên một bên gò má nhỏ của cô để cố định vị trí trước, sau đó liền tiến tới ban lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Trong tình thế bất ngờ Mạn Đình nào kịp phản ứng, cô chỉ biết trừng to hai mắt lên, cắn răng phòng bị, nhưng còn chưa qua mấy giây thì hàng rào chống chế ấy đã bị người đàn ông cản phá thành công khi vừa nãy anh ta đã cố tình đưa tay lên bóp nhẹ "quả đào tiên" căng mọng khiến Mạn Đình giật mình, thế là cô đã lơ là để chiếc lưỡi tinh ranh của đối phương tiến thẳng vào bên trong.
Mặc dù anh không nói không rằng đã tự ý phóng túng, nhưng đây dẫu sao cũng là ân sủng anh đặc biệt chỉ dành riêng cho cô. Ngoài mặt tuy tỏ ra không hài lòng, nhưng trong thâm tâm đang không ngừng khơi dậy nguồn sóng hạnh phúc.
Để không khiến người đàn ông của mình mất hứng, Mạn Đình bèn liều lĩnh mở hết cúc áo trên người Diệp Ngôn ra, cô đưa đôi bàn tay mềm mại của mình uyển chuyển vuốt ve vòm ngực rắn chắc của anh, sau vài đường lả lướt cô lại di chuyển lên bả vai rắn rỏi, không ngại ngần liền muốn cởi áo anh ra, mà Diệp Ngôn lúc này lại rất ư là ngoan ngoãn phối hợp cùng cô, anh thả lỏng hai tay xuống để Mạn Đình dễ dàng tháo bỏ chiếc áo sơ mi trên người xuống.
Sau cùng cô lại tiến sát vào cơ thể cường tráng của anh, đặt tay lên vai anh, cùng hòa mình vào nụ hôn cuồng nhiệt trên môi, hai chiếc lưỡi cứ vờn quanh nhau như bướm vờn hoa. Trao cho nhau những dư mật ngọt lịm đến ngất ngây quay cuồng!
Danh Sách Chương: