Nghe âm thanh *xoạt* bất ngờ vang lên, là lúc Mạn Đình giật mình hoảng hốt, đến khi cô nhận ra đã là khi bộ trang phục công sở trên người đã bị Diệp Ngôn xé rách tan tành.
"Chủ tịch, anh điên rồi..."
Mạn Đình hét lên, giọng nói pha chút sợ hãi, nhưng vẫn không thể nào lay động được bản chất thú tính của người đàn ông đã trỗi dậy.
Được ân ái cùng người mình yêu thì ai mà không thích, nhưng nếu Diệp Ngôn là người chưa có vợ thì bây giờ cô đâu phải suy nghĩ nhiều như thế.
"Ngoan! Tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi."
Lời anh nói như mật ngọt rót vào tai khiến đôi mắt long lanh của cô gái bất chợt dao động. Mạn Đình thôi vùng vẫy, cũng không còn chống cự.
Nếu được làm người của anh, được anh yêu thương, thì có lẽ đối với cô một chút thiệt thòi cũng chẳng là gì cả. Chỉ cần có được tình yêu của anh, cô nguyện đánh đổi tất cả.
Lúc này Diệp Ngôn cũng đã thoát y hoàn tất, Mạn Đình có thể nhìn thấy thân hình tráng kiện của anh. Bờ vai rắn rỏi, vòm ngực săn chắc, từng đường cơ bụng tám múi quyến rũ không ngại phô trương trước mắt thiếu nữ.
Trái lại với cô, Diệp Ngôn từ lâu cũng đã bị thân hình nóng bỏng của Mạn Đình làm cho điên loạn thần trí, dục vọng nguyên thủy đè nén suốt 26 năm dường như hoàn toàn trỗi dậy ngay tại khoảnh khắc này.
Trong cơn say, anh không thể giữ được lý trí tỉnh táo mà chỉ có thể tuân theo bản năng ham muốn đối với người phụ nữ này.
Từ ngày gặp được Mạn Đình thật tâm trong lòng anh đã có chút tâm tư dành riêng cho cô. Vì đôi mắt thanh cao, sự đơn thuần, trong sáng của Mạn Đình đã khiến anh nhiều lần phải nghĩ đến. Mỗi lần ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Mạn Đình đều làm anh lưu luyến, ngay lúc này cũng thế, anh chẳng thể nào kìm chế được ham muốn của bản thân.
"Chủ tịch, anh...ưm..."
Mạn Đình định nói gì đó, nhưng chưa gì lại bị Diệp Ngôn lao đến chiếm trọn đôi môi non mềm. Anh hôn cô say đắm, lần này Mạn Đình đã hé mở cơ hàm để người đàn ông có thể tùy ý phóng túng trong khoang miệng của cô. Dần dà Mạn Đình cũng bị đưa đẩy vào cơn mê tình ái, cô đặt một tay lên bên vai Diệp Ngôn, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn của anh.
Hai người dần lao vào cuộc vui hoan ái, kẻ say người tỉnh, đi qua màn dạo đầu ướt át, đưa bản thân ngày càng đến đỉnh cao của sự chiếm hữu khó cưỡng.
Môi miệng của cô gái rất ngọt, Diệp Ngôn chưa bao giờ thân mật với ai đến mức độ này, kể cả là vợ của anh. Còn nguyên nhân vì sao chắc chỉ vì mỗi ba từ "không hứng thú".
Khi Diệp Ngôn lấy miệng rời đi là lúc mang theo sợi chỉ bạc giữa hai khoang miệng cùng lui ra, ánh lên lấp lánh giữa ánh đèn mờ nhạt trong không gian ma mị lúc bấy giờ.
Chưa qua mấy giây Diệp Ngôn lại tiến xuống gặm lấy trái tai của Mạn Đình, hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng phả vào làn da trắng mịn không chút tì vết, lại mang đến cảm giác kích thích cho người con gái.
Chiếc lưỡi tinh ma của người đàn ông cứ lả lướt từ vành tai xuống đến chiếc xương quai xanh quyến rũ của cô nàng khiến cô phải rùng mình, vì đây là lần đầu tiên Mạn Đình tiếp xúc với đàn ông, còn có những cử chỉ ái muội thế này.
Mỗi một nơi miệng của Diệp Ngôn tiến tới, đến lúc rời đi đều in hằn dấu đỏ, vết tích từ những nụ hôn mạnh bạo để lại.
Thân thể Mạn Đình rất nhạy cảm, chỉ mới lướt qua màn dạo đầu mà cô đã chẳng thể nằm yên, phía dưới xuân triều liên tục rịn ra, ướt át cả một khoảng nệm.
"A...ưm..."
Tiếng rên kiều suyễn của người thiếu nữ chợt vang lên khi khuôn miệng của nam nhân ấy đã mon men tiến xuống đỉnh đồi mẫn cảm để bắt đầu gặm nhấm, đầu lưỡi điêu luyện không ngừng lả lướt, đánh tới đánh lui, từ trái sang phải rồi lại vòng quanh khắp cả đỉnh đồi, dùng tay xoa nắn bên thỏ ngọc còn lại đến khi phát chán mới mân mê mò lướt qua vòng eo thon thả để tiến xuống hỏi thăm cô bạn bé nhỏ bên dưới, xem xuân sắc tuyệt mỹ thế nào.
Quả nhiên như anh đã đoán trước, những ngón tay thon dài vừa chạm được những vách mị thịt non mềm thì đã bị "mật hoa" làm cho ướt nhẹp, dòng nước ấy khiến lòng dạ nam nhân chỉ muốn nhanh chóng đưa anh bạn của mình bước vào chào hỏi, trước làm quen, sau vận động gắn chặt thâm tình.
"Em nhạy cảm đến vậy sao?"
Diệp Ngôn dùng ánh mắt tà mị nhìn Mạn Đình, nhưng cô nào dám thẳng mặt nhìn anh, khuôn mặt xấu hổ giờ đây đã đỏ như cà chua chín mọng, đôi môi mím chặt để không thể phát ra những âm thanh ngại ngùng.
Thấy cô ngại, người đàn ông chỉ cười, sau đó còn bá đạo hơn mức tưởng tượng khi lại lấy tay Mạn Đình cho cô chạm vào vòi rồng căng cứng của mình. Dĩ nhiên với hành động của anh đã khiến Mạn Đình giật mình, vội rút tay ra ngay lập tức, đồng thời quay mặt sang hướng khác trốn tránh ánh mắt mị hoặc của nam nhân ấy.
"Chủ tịch, xin anh tiết chế..."
Mạn Đình chỉ có thể nói thế, nhưng nào dễ dàng lay động được Diệp Ngôn. Anh chỉ cong môi cười, sau đó lại nhanh chóng tiếp tục vận hành công việc đang làm dở.
Lần này anh không trêu đùa bên trên nữa mà trực tiếp tách hai chân cô gái ra, để đầu anh được chen vào chính giữa. Đóa hoa hồng tuyệt sắc tự nhiên khiến ánh mắt Diệp Ngôn càng thắp sáng đốm lửa ham muốn dữ dội, lập tức đưa lưỡi tiến tới thưởng thức vị ngọt của mật và độ mềm của thịt, thoáng chốc anh đã làm Mạn Đình hoảng sợ.
"Chủ tịch, nơi đó...không sạch đâu..."
Mạn Đình gồng người lên, cố khép hai chân lại nhưng bất thành, đến khi Diệp Ngôn thỏa mãn rời đi thì anh mới điềm nhiên đáp lời:
"Thơm như vậy, sao có thể không sạch."
Câu trả lời của người đàn ông khiến Mạn Đình chỉ muốn đào ngay cái hố rồi chui xuống cho đỡ xấu hổ, chứ cô thật không tài nào đỡ nổi mức độ ngông cuồng của nam nhân này mất.
Danh Sách Chương: