"Diệp Ngôn, liệu chúng ta bên nhau quá cuồng nhiệt thế này có ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng em không?"
Vốn dĩ đang say sưa hôn nhau, nhưng Mạn Đình lại đột ngột quay xe, cô kết thúc nụ hôn đang diễn ra chỉ để hỏi một câu khiến Diệp Ngôn thật tình không đỡ nổi, nhưng anh vẫn trả lời rất ôn hòa với cô gái nhỏ của mình.
"Anh có hỏi bác sĩ rồi, vận động nhẹ không hề gây ảnh hưởng."
Vừa nói xong, Diệp Ngôn lại đưa lưỡi tấn công vào trong khoang miệng cô gái, buộc lòng cô phải đáp trả cho anh những cái hôn ngọt ngào, mà Mạn Đình lại lần nữa chìm đắm vào nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông kia.
Anh dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình liên tục trêu đùa đầu lưỡi đinh hương của người bạn tình, dần dần hút cạn dưỡng khí lẫn tất cả những dư vị ngọt ngào trong khoang miệng đối phương. Phía dưới, bàn tay ma mãnh lại không chịu yên đã mon men tìm tới hai quả đào tiên căng mọng của người phụ nữ, xuyên qua lớp nội y nóng bỏng, bàn tay anh không ngừng xoa nắn, tha hồ điều chỉnh hình dạng, nhưng dù có nặn kiểu gì thì nó vẫn căng tròn không biến đổi.
Hô hấp của người phụ nữ dần trở nên rối loạn, hơi thở sắp không thông vì dưỡng khí trong phổi đã bị nụ hôn của bạn đời rút cạn. Nhận ra điều ấy, dù rất không muốn nhưng Diệp Ngôn vẫn đành phải rời đi.
Lần này anh đã đưa cô gái của mình vào sẵn tư thế "chiến đấu", tấm lưng mảnh khảnh của cô nàng bấy giờ đã được áp vào mặt kính dày cộm trong phòng tắm, còn người đàn ông vẫn đang hì hụt ban tới những dấu hôn đỏ ửng chằng chịt khắp cả vùng cổ cô gái.
Lúc này anh đã đưa tay ra phía sau, nhẹ nhàng mở móc khoá của chiếc áo ngực bằng ren gợi cảm, để đôi thỏ ngọc lập tức phô bày giữa không gian ngập mùi hương tình ái rồi anh lại cúi xuống, nhắm ngay đỉnh đồi hồng hào mà gặm nhắm như thưởng thức một viên kẹo ngọt phủ đầy mật hoa.
Mạn Đình bị đưa đẩy đến từng cảm xúc thăng hoa, cô hơi ngửa mặt, môi hơi hé mở để thở cùng cánh mũi vì khi cơ thể bị đưa đến những cảm xúc hưng phấn hô hấp sẽ không còn đi theo tuần hoàn cố định.
Dù không uống rượu nhưng gò má vẫn ửng hồng, bàn tay nữ nhi mềm mại, vốn luôn nhẹ nhàng, uyển chyển bấy giờ lại bấu chặt vào lớp da thịt dày dặn, săn chắc trên tấm lưng của người đàn ông.
"Ngôn Ngôn... Anh đừng nghịch nữa mà..."
Giọng nói ngập ngừng cùng hơi thở nóng rực của người phụ nữ được phát ra cùng lúc, đồng thời thân hình mảnh mai của cô cũng đang run lên vì kích thích.
"Anh có nghịch đâu, anh đang trả bài cho em mà!"
Dừng lại một chút để nói chuyện với cô cũng là lúc anh nhân cơ hội xé rách luôn chiếc quần lót còn vương lại bên dưới hạ thân cô nàng, hành động đó của anh khiến Mạn Đình giật mình, vội đưa tay xuống che lại nơi có những lá cỏ màu đen rậm rạp đang che chắn cho đóa hoa tuyệt sắc.
"Có phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy đâu mà em ngại."
Diệp Ngôn cười trêu đùa, nhưng lời nói của anh luôn đi kèm hành động, và đến khi Mạn Đình nhận ra thì đã là lúc một bên chân của cô bị ai đó nâng lên, giữa trung tâm đóa hoa kiều diễm lại bị chiếc lưỡi ma quái kia giở thói càn quấy.
"Đừng mà, nơi đó không được sạch đâu..."
"Em đã tắm tức là sạch rồi. Anh không ngại, mắc gì em phải thẹn."
Người đàn ông đáp trả thẳng thắn, vừa nói dứt câu anh ta đã đưa lưỡi lả lướt vờn quanh khắp cả các vách thịt non mềm, xuân triều sớm đã bịn rịn tuôn ra tạo thành lớp màng nhớp nháp trước cửa hang động thần bí.
Diệp Ngôn chẳng ngại đưa lưỡi tiến đến tận hưởng không một chút chần chừ, đầu lưỡi của anh thú thật chưa bao giờ linh hoạt như lúc này.
Phía trên, Mạn Đình đang hứng cảm xúc hưng phấn một cách trọn vẹn nhất, bàn tay cô từ lâu đã túm lấy mái tóc phong cách điển trai của người đàn ông, môi mỏng mím chặt để không phát ra những âm thanh đáng xấu hổ, nhưng cơ thể mỹ miều của cô thì lại đang âm thầm tố giác tất cả, vì cứ chốc chốc mấy giây cô lại ưỡn người hoặc lại giật nảy lên vì quá đổi sung sướng.
"Ngôn à, anh đừng làm vậy mà...Em chịu không nổi mất..."
Ở khoảnh khắc này, cô nói gì là chuyện của cô, tất cả anh đều không hề quan tâm mà trái lại càng nhiệt tình tạo ra những điểm mạnh vốn có của mình.
Đầu lưỡi nam nhân chưa bao giờ dừng lại tại những cánh hoa hồng non mềm giữa dòng nước xuân thì luôn rịn ra từng chút, hương vị ấy đối với anh còn ngọt hơn cả mật. Vừa phóng túng nghịch ngợm, Diệp Ngôn vừa vòng tay ra phía sau, linh hoạt xoa nắn vòng ba đẩy đà của người phụ nữ.
"Ư...Anh...anh dừng lại đi...em..em không chịu nổi rồi...a..."
Những tiếng rên kiều suyễn được phát ra khỏi cổ họng cô gái thì bên dưới, đầu lưỡi của người đàn ông lại càng đẩy nhanh tiến độ, anh càn quấy phóng túng đến khi cả người Mạn Đình chợt căng lên mấy giây, từng thớ da thịt đang run lên cùng hơi thở hổn hển ngắt quãng tạm thời không khống chế được thì Diệp Ngôn mới hài lòng rời đi, cùng nụ cười đắc ý trên môi.
Diệp Ngôn vừa đứng lên, Mạn Đình đã lập tức ôm chầm lấy anh mà thở, cô không ngờ chỉ qua mấy phút ngắn ngủi mà cô lại bị người đàn ông bá đạo này đẩy đến cao trào.
"Anh...quậy quá đi mất..."
Không nhịn được, cô liền buông lời chất vấn, nhưng Diệp Ngôn nào cảm thấy ủy khuất mà lại còn cong môi cười tà mị.
Anh đẩy nhẹ cô vợ nhỏ đáng yêu của mình ra một chút để được mặt đối mặt, sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra trêu đùa những sợi tóc ướt nhẹp của cô, ánh mắt nam nhân nhìn người bạn tình tràn đầy yêu thương.
"Vậy em có muốn trả thù không?"
"Dĩ nhiên là muốn."
Diệp Ngôn vừa hỏi Mạn Đình đã lập tức trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Đến khi cô bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của người đàn ông ấy thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
"Này này, anh làm gì vậy?"
Mạn Đình bắt đầu hoảng khi thấy Diệp Ngôn đang thoát y, trong khi đó anh lại hết sức thản nhiên trả lời:
"Anh cho em trả thù!"
Danh Sách Chương: