Khi cánh cửa khép lại, đồng nghĩa với việc người đàn ông của cô đã chọn rời đi. Và những gì Cung Mẫn Giai vừa nói với Diệp Ngôn nhờ cửa không khép mà cô nghe không sót một từ.
Ngồi thơ thẫn trên giường, chẳng hiểu sao nước mắt lại vô thức lăn dài xuống đôi gò má nhỏ, dù trước đó đã tự nhủ lòng rằng đêm nay rồi sẽ qua nhanh thôi, sáng mai khi thức dậy cô lại được ở bên cạnh người ấy, nhưng kết quả vẫn không làm chủ được bản thân.
Yêu một người nhận về không biết bao nhiêu là thiệt thòi, nhưng cô nào oán thán điều gì, chỉ mong đoạn đường trong tương lai sẽ nhẹ nhàng với cô hơn một chút.
Trong khi Mạn Đình ôm tủi thân ngồi khóc trong phòng thì Diệp Ngôn lại phải đến phòng ngủ của Tống Tuyết Nghi, dưới sự giám sát của Cung Mẫn Giai.
"Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, con vào rồi thì sẽ không ra nữa đâu mà mẹ lo."
"Biết vậy thì tốt. Mẹ về phòng đây, hai đứa ngủ đi! Sáng dậy muộn một chút càng tốt."
Cung Mẫn Giai cười hài lòng, sau đó mới quay lưng rời đi thì Diệp Ngôn mới đưa tay ra mở cửa phòng.
*Cạch.*
Vừa nhìn thấy Diệp Ngôn bước vào, Tống Tuyết Nghi liền vui mừng đứng dậy, trên môi là nụ cười rạng rỡ như đóa hoa khoe sắc giữa ngày xuân tươi mới.
"Em cứ tưởng là anh sẽ không tới..."
Diệp Ngôn khẽ nhếch môi cười khẩy, chân bước về phía sofa, sau đó thong thả ngồi xuống rồi mới lạnh nhạt cất lời:
"Không phải cô chạy đi tìm mẹ tôi đến giúp đỡ hay sao? Giờ lại tỏ ra ngạc nhiên, buồn cười nhỉ?"
"Anh hiểu lầm rồi, em không có đi tìm mẹ! Em còn đang định tắt đèn đi ngủ đó chứ, vì nghĩ rằng anh đã về phòng với Đình Đình rồi, nhưng không ngờ anh lại tới đây..."
Diệp Ngôn tỏ ra vô cùng nhàm chán khi phải ngồi đây nói chuyện với người phụ nữ bên kia, nên anh đã không trả lời mà đứng dậy, thong thả đi tới tủ đồ lấy chăn gối thường dùng dã chiến ra, mang qua sofa.
"Tắt đèn ngủ được rồi."
Bị ngó lơ đã không còn gì xa lạ nên bấy giờ Tống Tuyết Nghi vẫn điềm nhiên không thay đổi, trên môi cô còn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, sau đó di chuyển đến trước mặt Diệp Ngôn.
"Nếu anh không muốn thì đừng gượng ép, anh sang phòng Đình Đình đi."
Câu nói được Tống Tuyết Nghi nhẹ nhàng phát ra khiến Diệp Ngôn buông hẳn chiếc chăn trên tay xuống sofa vì cảm thấy khó ngờ.
Nếu là trước đây, người phụ nữ này đã dùng hết lời cầu anh lên giường ngủ, không muốn anh rời đi nửa bước, nhưng hôm nay lại trái ngược hoàn toàn khiến anh thật không tài nào hiểu nổi.
"Cô lại đang giở trò gì nữa?"
"Anh không thể nghĩ tốt về em một lần được sao?"
Tống Tuyết Nghi hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông, nơi khóe môi trái xoan vẫn luôn là nụ cười hiền hòa dành riêng cho anh. Nhưng lúc này Diệp Ngôn lại đang bật cười khinh khỉnh, thái độ cợt nhả hiện rõ trên khuôn mặt nam nhân.
"Càng ngày tôi càng cảm thấy cô khó hiểu rồi đấy Tống Tuyết Nghi."
Người phụ nữ lại cười rồi điềm đạm tiếp lời:
"Không phải em khó hiểu mà là do anh từ trước giờ chưa từng đặt tâm tư ở nơi em thì làm sao hiểu được!"
"Vậy sao?"
Diệp Ngôn bắt đầu có hứng thú trò chuyện với người phụ nữ này nên anh đã ngồi xuống sofa để tiếp tục câu chuyện.
"Thật ra em cũng yêu anh như anh yêu Đình Đình vậy, em không trành giành là vì em biết điều đó chỉ khiến anh càng thêm khó xử và mệt mỏi. Một người vợ tốt là người hiểu chuyện, không khiến chồng mình phải bận tâm. Dĩ nhiên có đôi lúc em cũng sẽ cảm thấy đố kỵ và buồn bã, nhưng tất cả những điều đó em đều có thể chịu đựng được, vì sao anh biết không?"
"..."
"Là vì em yêu anh đấy! Có thể anh thấy Đình Đình là một cô gái cao thượng, cô ấy sẵn sàng chấp nhận thiệt thòi để được ở bên anh, và nếu anh chịu để mắt nhìn về phía em thì em cũng đang làm được những điều ấy. Nhưng anh có thấy em thiệt hơn cô ấy một chút không? Vì Đình Đình có được tình yêu của anh, còn em thì không."
Lần đầu tiên Diệp Ngôn chịu ngồi lắng nghe Tống Tuyết Nghi bộc bạch nỗi lòng của mình, có lẽ sâu trong tâm tư anh đã có một chút gì đó dao động nên lúc này đã không buông lời phũ phàng như trước kia.
"Em không hiểu tại sao bản thân lại yêu anh nhiều đến như vậy? Lẽ ra ngay lúc này em đã phải điên tiết lên để tranh giành tình yêu của mình, nhưng em lại không thể làm ra những điều đó. Vì em biết nó sẽ khiến anh mệt mỏi, em không thể nhẫn tâm như thế. Có lẽ đối với em bây chờ, chì cần còn được ở bên anh, nhìn anh thế này là hạnh phúc lắm rồi."
Nói đến đây Tống Tuyết Nghi đã ngừng lại một chút, cô khẽ mỉm cười an nhiên như thể tâm tư chẳng có gì phiền muộn, qua vài giây sau mới nói tiếp:
"Em đang học tập theo tấm gương và lòng vị tha của mẹ. Mẹ có thể chịu đựng sự lạnh nhạt của ba chỉ để đổi lại được ở bên cạnh làm người phụ nữ của ông ấy thì em cũng có thể. Cũng vì một chữ "yêu" thôi, thiệt thòi chút cũng chẳng sao!"
Cuối cùng thì Tống Tuyết Nghi cũng đã nói xong, bấy giờ ánh mắt của cả hai người đang song song nhau cũng đang lấy khuôn mặt của đối phương làm trọng tâm điểm nhìn.
Không gian đã rơi vào yên tĩnh được một lúc, sau đó Diệp Ngôn mới trầm giọng cất lời:
"Cô nói nhiều quá đấy. Mau tắt đèn, tôi buồn ngủ rồi."
"Anh không sang phòng Đình Đình sao? Nếu anh muốn đi thì cứ đi đi, em sẽ không nói với mẹ đâu."
"Đình Đình là cô gái hiểu chuyện, cô ấy sẽ không vì những chuyện này mà u sầu khiến tôi khó xử với mẹ. Nếu cô cũng hiểu chuyện thì nên an phận hơn đi."
Hờ hững nói xong, Diệp Ngôn đã đặt lưng nằm xuống sofa, khép mắt chuẩn bị ngủ.
Mặc dù anh có vẻ như không hề để tâm tới những gì Tống Tuyết Nghi vừa nói, nhưng trong lòng cô đã rất vui mừng và âm thầm thỏa mãn, vì ít ra người đàn ông ấy vẫn quyết định ở lại không rời đi.
Bước đầu tiên trong kế hoạch thành công mĩ mãn khiến đáy lòng của người phụ nữ càng thêm phấn khích.
Cô ta nhìn Diệp Ngôn chằm chằm, trong lòng lại tự nhủ rằng:
"Em không ép anh đâu, mà dần dần sẽ khiến anh tự nguyện đến với em!"
Danh Sách Chương: