Bệnh viện F...
Nhận được tin báo Mạn Đình nhập viện, Diệp Ngôn không cần biết trong cuộc họp có bao nhiêu vị trưởng bối, bao nhiêu vấn đề quan trọng cần phải giải quyết, tất cả anh đều gạt sang một bên để tức tốc chạy vào bệnh viện.
Lúc Diệp Ngôn đến nơi thì Mạn Đình vẫn chưa tỉnh lại, trong phòng còn có đủ mặt Tống Tuyết Nghi và Cung Mẫn Giai, họ đều đang ngồi trên sofa, dường như là đang chờ anh tới.
Lướt mắt nhìn qua hai người phụ nữ ấy, sau đó vội vàng đi đến bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người con gái ấy, ánh mắt nam nhân đau xót hơn bao giờ, chất giọng lạnh lùng bấy giờ mới vang lên:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Động thai, sức khỏe yếu, cơ thể không đủ chất lại bị sốt nên ngất xỉu."
Nghe đến hai từ động thai, sắc mặt của người đàn ông càng tệ hơn, mày kiếm lại nhíu chặt hơn một chút.
"Tại sao lại động thai?"
"Tối qua hai đứa đã làm gì dẫn đến động thai, mẹ tưởng con phải rõ hơn mẹ chứ?"
Cung Mẫn Giai nghiêm giọng chất vấn, nét mặt bà tuyệt nhiên khó chịu.
"Hôm qua là ngày con phải chung phòng với tiểu Nghi, hình như những gì mẹ nói con nghe không lọt tai thì phải? Lớn rồi nên không xem bà già này ra gì nữa đúng không?"
"Mẹ à, bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn nói chuyện đó?"
"Lúc nào thì được nói, lúc nào thì không? Giờ đến việc nói chuyện với con cũng phải dựa vào hoàn cảnh hay sao?"
Diệp Ngôn lớn tiếng một thì Cung Mẫn Giai cũng đanh giọng không kém, cuối cùng người phải nhúng nhường vẫn là Diệp Ngôn.
"Con không có ý đó, mẹ về nghỉ ngơi đi, con ở lại chăm sóc Đình Đình được rồi. Còn có chuyện gì thì để sau rồi hẵng nói."
Không gian chợt rơi vào yên lặng một lúc sau thì Cung Mẫn Giai mới đứng dậy, trước khi đi bà còn nói thêm đôi lời:
"Thứ khiến mẹ đang nhẫn nại và chấp nhận là đứa bé chứ không phải cô ta. Trên danh nghĩa, vợ của con chỉ có mỗi một mình tiểu Nghi, con nên nhớ cho rõ. Nếu hôm nay không phải thai nhi đang yếu thì mẹ đã làm giám định ADN để xác định huyết thống xem đứa trẻ đó có đúng là con của con hay không rồi. Nhưng dù thế nào thì cũng phải làm thôi, chờ đến khi thai nhi ổn định lại rồi thì giám định luôn cho xong, kẻo lại nuôi ong tay áo thì khổ."
Những gì Cung Mẫn Giai nói, khiến bàn tay Diệp Ngôn bỗng dưng siết chặt thành quyền. Anh phải kiềm chế lắm mới giữ được thái độ bình tĩnh để trả lời:
"Có phải là con của con hay không, Diệp Ngôn con là người rõ nhất, chuyện này mẹ không cần bận tâm. Bất cứ những gì mẹ muốn con đều có thể đáp ứng, ngoại trừ chuyện này."
Cung Mẫn Giai khá bất ngờ trước thái độ của Diệp Ngôn, bà nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chọn cách lùi trước một bước.
"Tạm thời mẹ không nhắc chuyện này nữa, coi như là tin tưởng ở con. Mẹ về đây!"
"Tiểu Nghi, đưa mẹ về."
Tống Tuyết Nghi lẳng lặng ngồi xem tình hình cũng thoáng giật mình khi nghe thấy Diệp Ngôn nhắc đến tên mình.
"À, dạ... Vậy em đưa mẹ về trước, lát nữa sẽ mang cháo vào cho Đình Đình sau."
Khẽ giọng nói xong, Tống Tuyết Nghi đã cùng Cung Mẫn Giai rời đi, cũng trong lúc này thì tâm trạng của cô mới được thả lỏng phần nào.
Đến khi hai người họ rời đi hẳn thì Mạn Đình mới mở mắt ra, vừa nhìn thấy Diệp Ngôn bên cạnh cô đã khẽ mỉm cười.
"Em còn cười à? Tại sao không khỏe mà không gọi cho anh?"
"Anh bận mà, công việc nhiều như vậy sao em có thể khiến anh phiền lòng thêm nữa."
"Vậy giờ thì không phiền đâu đúng không? Em nghĩ cái gì vậy Đình Đình, anh là chồng em, chả lẽ lo lắng cho em cũng không được sao? Em cứ một mình chịu đựng như thế nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì thế nào đây?"
Vì quá lo lại không biết cách nói ngọt nên với nét mặt nhăn nhó cùng chất giọng nghiêm khắc của Diệp Ngôn khiến Mạn Đình ấm ức ra mặt.
"Em chỉ không muốn biến bản thân thành gánh nặng của anh thôi mà... Vả lại em cứ nghĩ là cảm sốt thông thường, uống thuốc vào là khỏi, chứ ai ngờ lại thế này đâu...Vậy mà anh cũng mắng em!"
Đã không diễn thì thôi mà diễn là xuất quỷ nhập thần. Với chiêu trò làm nũng và biểu cảm ủy khuất của Mạn Đình đã thành công khiến trái tim của người đàn ông đối diện mềm nhũn ra, đến nửa lời hờn trách cũng không dám nói thêm.
"Thôi, anh xin lỗi! Cũng tại anh lo cho em và con nên mới nói như thế chứ không có ý trách em! Nhưng sau này em không được như lần này nữa nha, đã là chồng thì anh phải có trách nhiệm chăm sóc và lo lắng cho em. Từ giờ về sau cấm em tự mình chịu đựng đó, chuyện gì dù to hay nhỏ cũng phải nói với anh biết không?"
"Dạ, biết rồi! Mà lần này em nhập viện cũng có một phần lỗi của anh đó nha, anh đừng tưởng em nằm đây thì không biết gì."
Được dỗ ngọt xong, còn chưa qua mấy giây thì Mạn Đình đã lên mặt chất vấn lại đối phương, khiến Diệp Ngôn ngơ ra.
"Em nghe hết rồi hả?"
"Em chỉ nghe mỗi đoạn bác sĩ nói thôi, về sau không nghe gì cả!"
Mạn Đình mỉm cười, thật ra cô đã tỉnh lại từ sớm nhưng vì sợ phải đối mặt với Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi nên mới cố tình không chịu tỉnh, và những gì Cung Mẫn Giai nói trước đó cô cũng nghe không sai một từ, chỉ là không muốn nói ra, không muốn người đàn ông của mình phải khó xử, đối với Mạn Đình bây giờ, vì yêu cô chấp nhận thiệt thòi một chút cũng không sao, miễn là Diệp Ngôn đừng phụ lòng cô.
"Ờ thì...Sau này anh sẽ tiết chế lại, không làm càn cũng không phóng túng nữa."
Lúc lâm trận thì quả quyết sẽ không ảnh hưởng đến bảo bảo, nhưng khi thực hành xong lại khiến cô gái của mình phải nhập viện vì động thai. Lỗi đó là của anh nên anh phải nhận, chỉ là hơi ngượng một chút.
"Anh còn định có thêm sau này nữa hả? Tốt nhất là tới sau khi em sinh xong đi rồi hẵng tính, còn từ giờ đến đó thì anh đừng có mơ được động vào cái nơi kia kia của em!"
"Ơ, thế em định bỏ đói anh cả năm tới luôn à?"
Diệp Ngôn nhăn mặt, như trẻ con bị giành mất viên kẹo, trong khi đó Mạn Đình lại vô cùng hào khí khẳng định.
"Đúng vậy! Càng đói thì tới lúc ăn sẽ càng ngon, cho nên anh cố kiên nhẫn một chút nhé! Chồng yêu..."
Danh Sách Chương: